Chương 9-3: Lạc Hi lấy đâu ra tự tin để nói ra lời như vậy?

Edit + beta: Lười mèo

Tất cả các khách mời nghe vậy đều nhìn Ôn Trác Ngọc với những ánh nhìn khác nhau.

Ôn Trác Ngọc bình tĩnh mỉm cười: "Tôi để ý thấy gà nuôi trong làng đều là gà nuôi thả vườn, nên trứng gà có giá trị dinh dưỡng tương đối cao. Mọi người nếu muốn có thể mua một ít mang về, khẳng định là ngon hơn so với trứng gà ở trong siêu thị."

Quan Viễn nghe xong cũng thấy thèm: "Vậy để tôi đi mua một ít."

Ôn Trác Ngọc nói thêm: "Quan tiên sinh cũng có thể mua thêm hai con gà, nhờ mọi người trong làng thịt giúp, mang về nhà nấu canh gà ăn."

Quan Viễn cau mày cười khổ: "Tôi không biết nấu ăn."

Ôn Trác Ngọc nghe vậy nói: "Nấu ăn cũng đâu có gì khó, hầm canh gà rất dễ. Tôi nhớ Quan tiên sinh là người địa phương ở thành phố A đúng không?"

Quan Viễn nghe vậy gật đầu.

Mọi người đều cho rằng tiếp theo đây, Ôn Trác Ngọc sẽ chỉ cho Quan Viễn cách hầm món canh gà thơm ngon của người thành phố A, nhưng Ôn Trác Ngọc lại cong đôi mắt đào hoa cười nói: "Quan tiên sinh chỉ cần mang gà và trứng về nhờ bác gái nấu hộ là được."

Mọi người: "..........."

Mạnh Kỳ Kỳ cười lớn, những vị khách mời khác cũng không nhịn được cười. Các bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đều là

[ Đã tiếp thu! ]

[ Có lý! ]

[ Ba bước để được ăn canh gà: Thứ nhất mua gà, thứ 2 tìm kiếm trên internet cách nấu canh gà, thứ 3 cứ gọi cho mami "con muốn uống canh gà" haha ]

........

Quan Viễn bất lực nhìn Ôn Trác Ngọc: "Tôi tưởng cậu có thể nấu ăn!"

"Tôi biết nấu!" Ôn Trác Ngọc tự tin nói: "Nhưng Quan tiên sinh không biết nấu ăn."

Quan Viễn: "..... Vậy cậu có thể dậy tôi được không?"

Ôn Trác Ngọc lắc đầu, ngay khi mọi người cho rằng Ôn Trác Ngọc lại định nói điều gì buồn cười thì cậu lại nói: "Quan tiên sinh mang gà và trứng về gặp hai bác, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui mừng."

Quan Viễn sửng sốt, im lặng một lúc, anh ta không khỏi buồn bã nói: "Đúng vậy! Đã hơn nửa năm nay tôi chưa về nhà gặp cha mẹ."

Mấy vị khách mời khác cũng vì lời vừa rồi của Quan Viễn mà nhớ tới cha mẹ mình.

Ôn Trác Ngọc sống lại cuộc đời mình, ở kiếp trước so với bây giờ cậu đã sống hơn mười năm. Mười năm sau công nghệ thông tin bùng nổ kéo theo sự nở rộ của giới giải trí, cậu đã ở trong làn giải trí rất lâu. Công việc và cuộc sống trong ngành này giúp cậu hình thành tố chất cơ bản trong việc nắm bắt những chủ đề nóng hổi.

Nghe vậy, cậu thuận miệng nói: "Quan tiên sinh có thể thường xuyên gọi điện về cho gia đình để hỏi thăm sức khỏe hai bác." Lời này vừa nói ra, ngay cả tổ chương trình cũng phải sửng sốt. Họ lập tức nhận ra nếu đưa được những cuộc gọi này lên chương trình thì sẽ thu về những phải hồi tích cực từ khán giả.

Lời nói của Ôn Trác Ngọc đã truyền cảm hứng cho tổ chương trình, nhưng bản thân cậu cũng không muốn tỏ ra quá nổi bật trước ống kính. Ôn Trác Ngọc tránh né bằng cách lấy cớ đi tắm, Cố Tây Hoài nhìn bóng lưng Ôn Trác Ngọc rời đi ánh mắt càng lúc càng dịu dàng.

Khi Ôn Trác Ngọc từ phòng tắm trên lầu đi xuống, những vị khách khác đã gọi điện xong về cho gia đình. Một vị khách mời thường trú nhìn Ôn Trác Ngọc bằng ánh mắt phức tạp, không nhịn được nửa đùa nửa thật nói: "Cậu nên ở lại đây! Không được rời đi!"

Trác Ngọc vừa biết sửa vòi nước vừa biết nấu ăn, đã thế cậu ấy còn hoàn thành những nhiệm vụ chương trình giao cho rất tốt. Nhân tài như vậy thì mọi người phải giữ cậu lại mới được.

Đi cái gì mà đi, không cho cậu ấy đi!

Hạc Hạo khoác vai Ôn Trác Ngọc và nói với nhóm tổ chương trình đang quay đối diện họ: "Chúng ta thảo luận thương lượng với chương trình "trò chơi phú quý" để giữ Ôn Trác Ngọc lại đi, mọi người rất quý cậu ấy muốn cậu ấy ở lại đây với mọi người." Ôn Trác Ngọc mỉm cười khi nghe thấy điều này, trong thâm tâm cậu nghĩ rằng Hạc Hạo nói vậy để cho hiệu ứng chương trình được tốt hơn nên cũng không để tâm.

Lạc Hi đứng bên ngoài nhìn mọi người vây quanh Ôn Trác Ngọc, cậu ta quan sát Ôn Trác Ngọc đã nửa ngày nay giờ bỗng cất tiếng hỏi đầy bối rối: "Bạn học Ôn cậu biết sửa vòi nước từ khi nào vậy?"

Tại sao cậu ta lại không biết chuyện này?

Lạc Hi nhìn Ôn Trác Ngọc cẩn thận, cậu ta nhớ rõ rằng Ôn Trác Ngọc là một người rất ưa sạch sẽ và có tâm lý gánh nặng thần tượng nặng nề. Làm sao Ôn Trác Ngọc có thể nằm dưới bồn rửa và giúp người khác sửa ống nước?

"Hả?" Ôn Trác Ngọc không ngờ Lạc Hi sẽ hỏi điều này, cậu tò mò nhìn thẳng Lạc Hi. Cố Tây Hoài nhíu mày nhẹ đến mức không để ý thì không thấy được: "Bạn học Lạc cùng Trác Ngọc rất thân quen sao?" Nếu anh nhớ không nhầm Lạc Hi cùng Trác Ngọc đều là khách mời được chọn ra trong quá trình chuẩn bị quay show "trò chơi phú quý". Trước đó có lẽ hai người họ chưa từng quen biết nhau, vì sao câu hỏi vừa rồi nghe có vẻ như Lạc Hi biết rất rõ về Ôn Trác Ngọc vậy?

Lạc Hi không kịp phòng bị trước câu hỏi của Cố Tây Hoài, cậu ta im lặng một lúc rồi lảng tránh nói: "Tôi đoán được việc này nhờ xem truyền hình trực tiếp hai ngày qua của bạn học Ôn. Bạn học Ôn đẹp trai như vậy, khí chất cũng rất tao nhã trông không giống người hay làm những việc nặng nhọc. Nhìn tay cậu ấy không hề có một vết chai nào cả."

Cách trực quan nhất để biết một người có thường xuyên làm việc tay chân hay không là nhìn vào bàn tay của người đó. Bàn tay của Ôn Trác Ngọc thon dài trắng nõn, các khớp ngón tay rõ ràng, ngón tay thẳng dài, ngay cả móng tay cũng hồng hào rất đẹp. Nhìn một cái là có thể thấy ngay, người thanh niên này không quen làm những công việc tay chân nặng nhọc.

Lời giải thích này mọi người miễn cưỡng cũng có thể hiểu được, mọi người quay đầu lại nhìn Ôn Trác Ngọc. Đừng nói đến Lạc Hi, ngay cả bọn họ cũng không thể tưởng tượng ra cảnh một thanh niên với gương mặt đẹp trai như vậy có thể làm những công việc tay chân nặng nhọc cho đến khi tận mắt nhìn thấy Ôn Trác Ngọc trèo thuyền, thả cá, bẻ bắp và sửa vòi nước.

Cố Tây Hoài không hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của Lạc Hi nhưng anh cũng không nói gì thêm.

Ôn Trác Ngọc không chút dấu vết liếc nhìn Lạc Hi. Cố Tây Hoài nhớ không sai, dù là kiếp trước hay kiếp này cậu đều không quen biết Lạc Hi. Cho dù cậu và cậu ta có gặp nhau lúc ở đài truyền hình vào ngày ký hợp đồng với chương trình "trò chơi phú quý" thì cậu với cậu ta cũng không nói năng với nhau một câu nào cả. Nói một cách logic Lạc Hi lẽ ra phải không biết tính cách của cậu ra sao chứ? Nhưng Lạc Hi lại có thể nói chính xác sự thật rằng "Ôn Trác Ngọc của hiện tại" chắc chắn không thể biết sửa vòi nước.

Lạc Hi lấy đâu ra tự tin để nói ra lời như vậy?

Trong lòng Ôn Trác Ngọc vừa nghĩ đến vậy, rất nhiều chi tiết kiếp trước cậu đã bỏ qua cũng rần dần hiện lên trong đầu.