Chương 2

Chương 2: tưới nướ© ŧıểυ lên vùng tam giác của tiểu hồ ly dâʍ đãиɠ

Editor: PKD - 128

Lục Vân Dã xoay đầu lại, hai người trực tiếp đối mặt nhau. Giây phút ánh mắt giao nhau, cả hai đều ngẩn người.

Nhìn rõ mới thấy được, gương mặt cương nghị của nam nhân cứ như được tạc ra, vô cùng hoàn mỹ. Vốn là tướng mạo lạnh lùng, nay trên mặt lại mang theo nụ cười như có như không, kỳ quái là khí chất đế vương và khí chất lưu manh lại dung hợp với nhau, tạo nên nét đẹp vừa cuồng dã vừa gợi cảm, lại thêm phần ngang ngược khác người, làm cho cậu càng cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân hắn.

Bị con ngươi đen kịt của nam nhân nhìn chăm chú, Ân Phạm chỉ cảm thấy l*иg ngực nóng ran, phảng phất nghe được tiếng tim mình đập bang bang. Trên đời này quả nhiên có chuyện nhất kiến chung tình, yêu một người từ đầu đến chân, đến từng cọng tóc của hắn cũng phù hợp thẩm mỹ của cậu.

Lục Vân Dã dù sao cũng là một nam nhân thành thục, lại còn có tiếng là phúc hắc lưu manh trong quân khu, nháy mắt khi kinh diễm qua đi, rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường.

Ở trong chảo nhuộm quân đội lăn lê bò lết mấy năm, trải qua tiền tuyến ngoài biên cảnh, gϊếŧ qua trùm buôn thuốc phiện, trùm buôn lậu súng ống đạn được, có gì mà Lục Vân Dã chưa thấy qua, tiểu tâm tư của Ân Phạm, lý nào hắn nào không thấy rõ. Thật là vật nhỏ có ý tứ, rõ là một tiểu hồ ly động dục, vốn là gương mặt đã quá mức xinh đẹp, nay lại tiêm nhiễm du͙© vọиɠ càng rõ thêm vẻ kiều diễm, vẻ xuân tình nhộn nhạo trong con ngươi ngập nước, nhưng lại lộ ra vài phần ngây thơ.

Mặc dù biết chính mình rất mê người, nhưng làm cho một tiểu mỹ nhân đầu óc choáng váng, vẫn khiến Lục Vân Dã cảm thấy thành tựu. Hắn nghĩ hình tượng bây giờ của mình có chút bất nhã, muốn kéo quần lên, kết quả vừa mới có động tác, bên tai liền truyền đến một tiếng kêu nhỏ nhẹ: “Không nên…”

Nghe được giọng của Ân Phạm, tâm can Lục Vân Dã run lên, một dòng nước nóng chạy xuống bụng hắn. Yêu tinh này, sao giọng lại tao giống như đang gọi giường vậy. Lục Vân Dã đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa cậu, buông tay, chỉ vào dương cụ trong quần, hỏi: “Cậu là muốn tôi không nên che nó sao, nhìn chưa đủ à?”

Quần nam nhân lại tuột xuống mấy tấc, lộ ra bắp đùi cường tráng rắn chắc, da thịt màu đồng cổ hiện ra vẻ dã tính mà khỏe mạnh, Ân Phạm nhìn trân trân, thậm chí nhịn không được não bổ nếu để làn da màu đồng cổ của nam nhân và vυ" trắng của mình gần nhau thì cảnh tượng sẽ dâʍ ɭσạи tươi đẹp như nào.

Ân Phạm lay lắt đi đến bên người nam chân, thò tay chạm vào cự vật giấu trong quần hắn. Nhưng còn chưa đυ.ng tới, một trận trời đất quay cuồng, Ân Phạm đã bị nam nhân đặt lên thân cây.

Lục Vân Dã buồn cười nhìn tiểu yêu tinh si hán, mũi lại nghe được từng đợt hương thơm nhè nhẹ. Lục Vân Dã như bị đầu độc, đem mũi hướng đến chỗ lộ ra nơi cổ ngửi, quả nhiên ngửi được một cỗ hương thơm ngào ngạt. Lần đầu tiên có nam nhân đến gần mình như thế, lại là binh ca ca làm cậu nhất kiến chung tình, hai má Ân Phạm đều hồng lên, thân thể trời sinh phong tao nhất thời nhuyễn ra, vô ý thức ngã vào người Lục Vân Dã.

Lục Vân Dã cúi đầu yêu thương nhìn mỹ nhân dâʍ đãиɠ, du͙© vọиɠ vốn ngủ đông nay bùng phát. Hắn vốn là đồng tính luyến ái, hơn nữa loại hình yêu mị tao lãng như Ân Phạm này chính xác là gu của hắn, thời niên thiếu hắn đi bộ đội, xung quanh đều là nam giới thô kệch cao lớn, không ai làm hắn động tâm được, nói cho cùng, Lục Vân Dã cũng là một tên lưu manh cô đơn.

Nhìn bộ dạng mỹ nhân lúc này, dĩ nhiên là bị mình chinh phục, nếu như thịt béo đã đưa tới cửa mà còn buông tha thì thật có lỗi với chính mình, Lục Vân Dã lộ ra vẻ mặt xấu xa, cầm lấy bàn tay Ân Phạm đang mềm mại không xương, dẫn dắt cậu đi sờ dươиɠ ѵậŧ của mình, trầm giọng hỏi: “Phải chăng em đang tưởng tượng ca ca đây dùng vật này thao em, hửm, tiểu hồ ly dâʍ đãиɠ?”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền vào tai Ân Phạm, làm cậu cả người đều nhũn ra, nga, trời ạ……. Thanh âm này thế quái nào lại hợp khẩu vị của cậu quá đi mất. Không được rồi, bị một câu nói của binh ca ca làm cứng lên rồi, làm sao bây giờ?

Lục Vân Dã lúc này đã cầm tay Ân Phạm sờ lên túi tinh của mình, hai cái đản đản thật lớn đang buông xuống mang theo độ nóng cao hơn nhiệt độ cơ thể, chỉ là để trong tay thôi mà đã khiến Ân Phạm kích động đến không kiềm chế được, ừ ừ a a mà rêи ɾỉ, uốn éo cái mông ma sát hạ thể của nam nhân.

Rốt cục cũng đυ.ng tới đại dươиɠ ѵậŧ khiến mình động tình, tinh nang thật lớn, phải chăng sẽ bắn ra thật nhiều thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙….. bắn cho cái mông mình đều tràn đầy rồi chảy ra ngoài không… chỉ nghĩ vậy thôi mà Ân Phạm đã kích động đến khó nhịn, càng thêm thở dốc, như muốn tìm bất mãn, lực tay tác động lên tinh nang cũng càng lúc càng nhanh. Giữa lúc cậu đang sờ đến cao hứng, Lục Vân Dã lại đột nhiên đẩy cậu ra. Phía sau lưng tiếp xúc với thân cây khô ráp, Ân Phạm sửng sốt một chút, không rõ lắm nhìn Lục Vân Dã, một đôi mị nhãn cất giấu oán trách ẩn chứa phong tình, âm thanh lầm bầm mềm mại, khiến cho Lục Vân Dã huyết khí sôi trào.

Nhưng Lục Vân Dã lại đè vai Ân Phạm lại không buông ra, hô hấp bất ổn mà hỏi: “Tiểu hồ ly dâʍ đãиɠ, nói cho ca ca biết, em còn là xử nam không, ca ca cũng không bính người đã bị thao qua đâu”

Kỳ thực trong lòng Lục Vân Dã cũng biết, động tác của Ân Phạm mặc dù lớn mật, nhưng lại hết sức vụng về, mị thái của bản thân cũng là thuần túy tự nhiên, trong mắt có si mê, cũng có ngượng ngùng, không giống bộ dáng đã bị chơi qua tay người, nhưng Lục Vân Dã cũng muốn xác định một phen, bởi vì hắn có chứng khiết phích, thứ thuộc về hắn phải là hoàn toàn thuộc về hắn, chỉ một mình hắn sở hữu.

Ân Phạm vừa nghe ra Binh ca ca không phải là không muốn mình, lập tức thu hồi biểu tình ủy khuất, cười đến dương quang xán lạn, nũng nịu yếu ớt mà nói: “Em dĩ nhiên còn là xử nam nha, cũng không có kết giao qua nam nữ gì. Binh ca ca… em rất thích anh, anh khai bao em đi, sau đó, em chỉ để cho một mình anh thao, muốn thao thế nào liền thao thế đó nha”.

Ân Phạm dường như sợ Lục Vân Dã không tin, vừa nói vừa cởϊ qυầи áo của mình, thân thể ngây ngô lại xinh đẹp hiện ra trước mắt Lục Vân Dã, chuyển hướng nhẹ vuốt phía dưới của mình, nhõng nhẽo nói “Binh ca ca….. Anh mau đến xem, người ta nơi này rất sạch sẽ….ân.. chưa từng có ai xem qua, chạm qua đâu…. vẫn luôn giữ lại cho binh ca ca thôi….”

Ánh mắt Lục Vân Dã bị động tác của Ân Phạm hấp dẫn, nhìn theo tay cậu, chỉ thấy ngón tay trắng nõn của tiểu hồ ly dâʍ đãиɠ vòng vo chỗ bụng rồi di chuyển xuống dưới, tiểu côn ŧᏂịŧ vẫn chưa phát dục hoàn toàn, phấn phấn nộn nộn, tinh xảo không gì sánh được, nhưng mà âm mao cũng không ít, bộ lông sạch sẽ che đậy vùng tam giác, làm cho bộ phận bí ẩn kia thêm phần mị hoặc.

Cặp đùi thẳng tắp thon dài trắng nõn như dương chi bạch ngọc, không chút tỳ vết. Lục Vân Dã toàn thân đều khô nóng, nhưng mà dươиɠ ѵậŧ lúc này lại mắc tiểu, điều này làm cho hắn có chút khó chịu. Bất quá, khi ánh mắt của hắn nhìn đến thân hình tuyết trắng của Ân Phạm, một ý nghĩ hay ho đột nhiên nảy ra trong đầu hắn. Địa phương sạch sẽ thánh khiết như này…… phải làm bẩn nó, làm bẩn nó, khiến nó vĩnh viễn thuộc về hắn.

Nghĩ thế, Lúc Vân Dã ôm lấy Ân Phạm, đẩy cậu nằm xuống đống lá rụng trên đất, vuốt ve da thịt tinh tế trơn mịn, cười tà: “Vừa rồi ca ca đang đi tiểu liền bị em cắt ngang, hiện tại ca ca lại muốn tiểu rồi, em nói nên làm sao đây?”

Ân Phạm bị bàn tay to của Lục Vân Dã khıêυ khí©h bèn rêи ɾỉ không ngừng, bắp đùi dâʍ đãиɠ chủ động mở ra, chờ nam nhân khai bao cậu. Ân Phạm bị sờ đến thần trí không rõ, không biết nên phản ứng thế nào, cố sức nâng cao cái chân quặp vào thắt lưng nam nhân, đứt quãng nói: “…. Ân…. Binh ca ca vui vẻ là được, Liền…. ân a…. Làm sao bây giờ….Liền tưới nướ© ŧıểυ lên người em đi…. đều không sao cả…..”

Lục Vân Dã muốn chính là những lời này, lập tức buông lỏng dươиɠ ѵậŧ, tiểu xuống khu vực tam giác của Ân Phạm, Lục Vân Dã nhắm chuẩn vào địa phương này, chất lỏng màu vàng kim toàn bộ đều rơi vào trên thể mao Ân Phạm, tưới ướt tiểu kê kê của cậu, theo đáy chậu chảy vào rãnh mông.

Tiểu kê kê bán cương của Ân Phạm giây phút bị nướ© ŧıểυ của Lục Vân Dã tưới vào đã đứng lên, bị nướ© ŧıểυ nam nhân tưới vào mà run run dựng đứng, nướ© ŧıểυ tanh tưởi từ qυყ đầυ rơi xuống, chảy đầy toàn bộ côn ŧᏂịŧ.

Hạ thể mẫn cảm bị nướ© ŧıểυ nam nhân tưới vào, nướ© ŧıểυ nóng hầm hập làm Ân Phạm cả người đều run run, sảng khoái kêu : “A….. thoải mái chết đi được, bị nướ© ŧıểυ tưới thật thoải mái….. ân nga….. không được, thật khó chịu…. Binh ca ca mau thao em…tưới nướ© ŧıểυ vào thân thể em đi aaa…”

Lúc Ân Phạm giạng chân da^ʍ kêu, Lục Vân Dã cũng nhìn chằm chằm hạ thể của cậu, thể mao của tiểu hồ ly dâʍ đãиɠ đều ướt, dính vào làn da trắng nõn, khắp nơi đều dính nướ© ŧıểυ của hắn, nhìn qua không biết còn tưởng là tè ra quần, cứ như là bị hắn thao đến mất khống chế, dâʍ đãиɠ vô cùng.

Nhìn thân thể hoạt sắc sinh hương dưới thân, Lục Vân dã cười đến dữ tợn, mang theo vài phần nguy hiểm, chậm rãi nói rằng: “Đừng nóng vội, sẽ không bỏ qua cho em… Nhớ kỹ, sau này chỉ cần lão tử yêu cầu, em phải theo tôi, tùy thời mở chân cho tôi làm, có nghe thấy không?”

Hết chương 2