Chương 3

08.

Những người đến nhờ tôi viết thư đều là người nghèo, chứ không phải những người cúi đầu trước văn chương của tôi. Tôi tự nhận mình có chút ít tài hoa, nhưng họ không màng đến điều đó, họ chỉ quan tâm là một bức thư giá nửa đồng tiền.

Người giàu biết chữ, họ tự viết được. Chỉ có người nghèo, mới phải nhờ người viết giùm. Tôi từng nghĩ mình viết nhiều nhất là thư nhà, nhưng hóa ra không phải, tôi viết nhiều nhất là đơn khiếu nại.

Tôi nhớ có một lão già đến tìm tôi viết đơn thường xuyên, con trai ông ấy bị con trai của viên quan huyện đánh chết, thật tội nghiệp.

Ông ấy không biết chữ, nên tìm đến tôi - người viết thuê rẻ nhất.

Ông ấy nói một câu, tôi viết một câu, việc dặn dò thêm không lấy tiền.

"Kính thưa quan huyện đại nhân, ngài thông minh anh dũng, công bằng vô tư, dân chúng tin rằng ngài sẽ đưa ra phán quyết hợp lý. Tôi là lão Thôi, ở đường nọ, xóm này, gia đình có hai người. Một là tôi, hai là con trai tôi. Hôm đó con trai tôi đang bán bánh ở quầy hàng, con của ngài tình cờ đi ngang, đòi ghi nợ lấy mười cái bánh ăn. Con trai tôi đã từ chối yêu cầu của hắn, rồi hắn liền đánh chết con trai tôi ngay giữa phố..."

Viết đến đây, tôi không viết được nữa, bởi vì lão Thôi đã khóc, ông ấy khóc đến nỗi không nói nên lời. Những người đứng sau ông ta im lặng lăn tròng mắt, bảo lão nhanh lên một chút, còn rất nhiều người đang đợi.

Thân hình gầy gò của ông như một đống xương co rúm đầu gật gù, nhỏ giọng nói: "Được được được."

Sau đó ông ấy không đến nữa, tôi nghĩ là ông đã nhận được tiền bồi thường, nhưng thực tế không phải vậy, ông chỉ là đã chết.

Nghe nói ông bị đánh chết khi cố gắng ám sát. Ông ta yếu đuối như vậy, làm sao có thể ám sát, tôi không biết. Tôi chỉ biết là cửa hàng bán bánh ngọt rẻ tiền không còn nữa, Giang Miểu không thể lấy sức mạnh từ bánh ngọt được nữa.

09.

Mặc dù có một số kỷ niệm không vui, nhưng tôi vẫn thích viết lách. Mỗi người đều giống nhau đến lạ kỳ, lại vô cùng khác biệt, những hoàn cảnh khác nhau, giúp mài dũa nên những con người khác nhau.

Có người muốn viết thư ly hôn, có người muốn viết thư hẹn hò, cũng có người muốn viết thư tình, thư gia đình.

Cái dở khóc dở cười nhất là khi họ nhờ tôi sao chép sách. Có cô tiểu thư nhà giàu bị phạt chép sách, lại nghĩ đến việc nhờ tôi làm thay. Nhưng tôi rất biết ơn cô ấy, nếu cô ta không đến, tôi sẽ không có cơ hội đọc được những quyển sách có bìa đẹp đẽ như vậy.

Lần tôi tiếp xúc gần gũi nhất với quan lại danh giá là khi viết thư cho một cô gái xinh đẹp, cô ấy tên là Mẫu Đơn. Trong thư, tôi giúp cô ấy đặt câu hỏi, hỏi em trai của quý phi ở kinh thành, rằng khi nào sẽ lấy cô. Lá thư qua lại đến mười mấy lần, cô ấy đến không cần hỏi tôi cũng biết phải viết gì cho cô ấy.

Thế nhưng cô ấy không muốn tôi viết nữa, cô ấy nói rằng sẽ vẫn cho tôi tiền đồng, chỉ là muốn có người để tâm sự, nói về tình yêu của mình.

Người trong mộng nói sẽ cưới cô, cô đã trải qua những giây phút tình ái với anh ta, và rồi mới biết được vị công tử mà cô ấy si mê chính là họ hàng hoàng gia quý tộc.

Dù người đàn ông ấy đã có hôn ước, nhưng không sao cả. Anh ta hứa sẽ cưới cô làm vợ bé, chỉ là sau khi rời đi thì biệt vô âm tín.

Đó là câu chuyện tình yêu của Mẫu Đơn, chỉ vỏn vẹn hai hàng chữ mà thôi.

10.

Mẫu Đơn lúc nào cũng tưởng tượng mình sẽ gả vào nhà giàu, sánh ngang người vợ chính thức và nổi tiếng hơn. Tôi thấy cô ấy hơi điên điên, cầu xin tôi viết một câu chuyện về việc "bay lên nhánh cây trở thành phượng hoàng" cho cô ấy.

Tôi thấy thương cô ấy, tôi viết rồi, cô ấy còn muốn tôi kể lại cho mình nghe nữa. Tôi đành kể lại: "Cô xem này.

Cô xem, tướng quân này và quý phi trong cung từ thuở nhỏ đã thân thiết như anh em, chắc chắn phải rất quen biết với em trai của cô ta.

Cô đến cửa quan kiện cáo người công tử lừa dối thanh danh của cô, tướng quân ghét bỏ điều ác, không thể ngồi yên không quan tâm. Tâm của quan huyện dù có lệch lạc, cũng không dám chống lại tướng quân bảo vệ công lý, đó gọi là 'xua hổ nuốt sói'.

Mẫu Đơn nói: 'Thật tốt, thật có lý.'

Cô ấy thực sự muốn đơn độc đối đầu với họ tại công đường. Vụ việc thất bại, Mẫu Đơn không dám chết, chuyển nghề trở thành 'bông hoa vàng' của lầu xanh.

Cô ấy lại đến một lần nữa, cầm theo điếu thuốc, bảo tôi viết giấy đòi nợ. Mẫu Đơn lúc này trang điểm thật là xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm, cài bông mẫu đơn trên đầu.

Mẫu Đơn thổi khói thuốc: 'Cô gái, cô có biết không?'

Tôi bị khói thuốc làm cay mắt: 'Biết cái gì?'

Cô ấy cười lớn: 'Chó sói, hổ báo, đều là một nhà cả thôi.'"

11.

Tôi vẫn viết, viết mãi viết mãi, viết đến khi Đại Hoàng gầy còm như củi khô, mái đầu bố mẹ tôi đã bạc phơ.

Viết mãi, viết đến khi Giang Miểu từ một đứa trẻ ngốc nghếch, hóa thành chàng trai tuấn tú, mạnh mẽ.

Giá cả rẻ mạt, khách hàng thì không ít, trong sách viết rằng cách này gọi là "lợi nhuận mỏng nhưng số lượng nhiều". Nhưng đó chỉ là cách nói cho nghe hay một chút, tôi biết còn có một cách nói khác, gọi là "cạnh tranh giá thấp".

Cạnh tranh giá thấp, không tránh khỏi làm tổn hại lợi ích của những người cùng nghề. Vì vậy, quầy hàng của tôi bị người cùng nghề phá hủy, không còn nữa.

Giang Miểu cùng tôi dọn dẹp, tôi đã khóc, vì bánh kẹo và đậu phụ, đồng thời tôi cũng hiểu rằng mình đã nổi tiếng một chút.

Ngày hôm sau, tôi đổi sang một chỗ khác để bày bán, trong ánh chiều tà của hoàng hôn, Giang Miểu với khuôn mặt sưng húp đón tôi về nhà.

Đại Hoàng đi theo sau tôi, nó cũng bị đánh. Tôi đã nuôi nó từ lâu, cũng thật lòng thương xót cho nó.

Tôi hỏi anh ấy: "Anh làm sao vậy?"

Anh ấy trả lời: "Trừng trị ác, tôn vinh cái thiện."

Tôi cười: "Anh cũng làm việc trừng trị cái ác, tôn vinh cái thiện à, anh đâu phải hảo hán."

Anh ấy nói: "Tôi đã bảo với Tô Tiểu, nếu dám sai người đến làm phiền em lần nữa, tôi sẽ làm cho cô ta không sống nổi. Con thỏ dù hiền cũng phải cắn người khi bị dồn đến đường cùng."

Giang Miểu nhìn tôi đầy hi vọng, đôi mắt đen nhánh của anh ấy lấp lánh ánh sáng, giống như Đại Hoàng lúc vẫy đuôi.

Tôi phát hiện anh ấy cao lên, vai rộng ra, không còn là vua của lũ trẻ nữa, mà giống như một chàng thanh niên. Tôi biết, võ công của anh ấy rất tốt, không bao lâu nữa anh ấy sẽ thực sự gia nhập trại lính, cưỡi ngựa chiến đấu.

Mặt trời lặn về phía tây của ngọn núi, trong bóng tối mờ mịt, tôi và vị anh hùng với khuôn mặt bầm dập, nắm tay nhau về nhà trong ánh chiều tà