Thời đại này, làm nông cực kì không dễ dàng, bởi vì hạt giống không nhiều, thực vật tuyệt chủng, đất đai lại khô cằn. Sự khó khăn của ngành nông nghiệp đã thúc đẩy nghề nông dân nên địa vị đỉnh cao trong hệ thống phân cấp nghề nghiệp xã hội.
Nông dân cũng phân chia cấp bậc, nông dân cao cấp có quyền được ưu tiên sử dụng một vùng đất đai rộng lớn, thậm chí cả điền trang. Chủ điền trang có quyền tìm và phân phối nhân viên canh tác trồng trọt, quyền lực tuyệt đối trong việc gieo trồng thu hoạch. Sau khi gieo trồng có thành quả, hoa màu phải đưa đến cục giám định đẳng cấp dinh dưỡng, hoa màu đạt tiêu chuẩn sẽ được phép lưu hành trên thị trường.
Loại thị trường nông sản này có lớn có nhỏ, thị trường nhỏ chỉ bày bán một ít cây nông nghiệp thường thấy như thổ kim trứng, hay còn gọi là trứng vàng của đất -- một lại thực vật ăn củ giống với khoai tây, trong đen thùi nùi như cục bùn, giàu hàm lượng tinh bột, giá bán 30 ngân tệ/ một cân. Loại khác là măng gai, gần với măng tây, thân màu xanh mướt, lá nhỏ, mỗi cây trị giá 50 ngân tệ. Hai loại cây này diện tích trồng lớn, có mặt ở tất cả các thị trường.
Thời này, không có bao nhiêu người đủ điều kiện ăn thực phẩm bắt nguồn từ tự nhiên, hầu hết họ đều ăn dịch dinh dưỡng và thực phẩm tổng hợp. Một bao dịch dinh dưỡng dạng lỏng trị giá 15 ngân tệ , còn một bao thực phẩm tổng hợp dạng rắn giá 20 ngân tệ. Người có sức ăn lớn mỗi bữa phải ăn hai phần mới đủ no. Mỗi bữa chỉ cẩn một bao dịch dinh dưỡng hoặc một khối thực phẩm tổng hợp vừa đáp ứng nhu cầu ăn uống, vừa có thể tiết kiệm không ít tiền.
Tiền lương bình quân một tháng của nhân dân là 3000 ngân tệ , coi như sống cần kiệm một tháng cũng tiêu tốn hơn 1000 tệ vào việc ăn uống.
Đời người sao có thể dành hết vốn liếng cho ăn uống? Con người ta còn có ước mơ cả đời: mua nhà, mua xe... Nhưng ước mơ vẫn là ước mơ, mong ước thực hiện vô cùng xa vời. Muốn có một căn nhà của chính mình không chỉ dừng ở nhân tố tiền tài mà còn vô vàn vấn đề gian khó, nhất là sinh hoạt không ổn định của người dân. Vì mưu sinh, rất nhiều người phải sống một đời phiêu bạt, nay nơi này mai nơi khác, công tác bất ổn. Thuê một căn phòng nhỏ ở thành phố lớn là 1500 ngân tệ, thị trấn nhỏ cũng đến khoảng 800. Hơn nữa, hầu hết là phòng cũ, nói quá thì là cổ, vì bảo vệ môi trường, nguyên vật liệu cũng không dám khai thác nhiều sợ lãng phí tài nguyên.
Tiền điện nước càng cao đến đáng sợ. Nước 100 ngân tệ tên khối, vì chưa tìm được tài nguyên thay thế nước ngọt. Điện 25 tệ 1kW/h, giá cao nhưng phần tiền này không thể không tiêu. Hiện nay, hoàn cảnh địa cầu rất kém cỏi, chỉ số ô nhiễm không khí cao, đa số các cây xanh trong thành phố là giả, cần nguồn điện để vận hành chức năng điều hoà không khí bảo vệ môi trường.
Các ban cơ quan tinh tế áp dụng rất nhiều năng lượng tái tạo để phát điện nhưng số điện tích luỹ cũng chỉ dừng ở mức đủ dùng. Thời đại này thời tiết không ổn định, bốn mùa không như xưa, có những năm mùa dông kéo dài đến 6-7 tháng, năng lượng mặt trời cũng khó thu được. Năng lượng gió cũng không hơn, gió nhỏ thì không có, gió lớn thì quật nát cánh quạt thu năng lượng, một năm không biết có bao nhiêu người chết vì gió cát...
Hoàn cảnh sống khắc nghiệt, giá cả đắt đỏ, mọi người nỗ lực làm việc cũng chỉ đủ cho cái ăn cái mặc. Tuy nhiên, khác với dân đen làm công ăn lương, những người cao cấp hoặc thuộc bộ khoa học tiền của dư dả, một tháng có thể bỏ tiền ra mua thực phẩm tự nhiên về ăn, thậm chí hưởng dụng một số thực vật xa hoa khác, ví dụ như các loại thịt hoặc hoa quả...Những đồ vật này là thứ chỉ tìm được ở chuyên khu đặc biệt, nơi bình thường không có.
Ở thời đại này, nông dân cũng là nghề nghiệp thuộc nhóm cao cấp, coi như có của ăn của để. Chỉ là làm nông tiêu tốn nhiều sức lực và tâm huyết, giống khó ươm cây khó trồng, hơn hết, làm ruộng yêu cầu có người dẫn dắt, lưu truyền kinh nghiệm đúc kết từ nhiều đời nhà nông mới có năng suất cao nên số người theo nghề không nhiều. Nông dân trồng để chính mình hưởng thụ, đông thời buôn bán kiếm lời từ hoa màu. Giá trị dinh dưỡng từ hoa màu càng cao, lợi nhuận càng lớn. Lại nói, thời đại tinh tế không cần lo nguồn tiêu thụ, có cung tất có cầu.
Nông dân có địa vị sẽ thuê công nhân, để họ phụ trách lượng lớn công việc, sai gì làm nấy, chủ nông trường sẽ phụ trách quan sát, đưa ra thời gian bón phân tưới nước trên kinh nghiệm. Có những công nhân không chủ động quan sát hoặc chủ nông trường cố ý giấu giếm, cả đời cũng không trồng nổi một ngọn cây. Chính vì thế, số nông dân chân chính ít ỏi đến đáng thương.
Thời tiết địa cầu là thứ khó mà dự đoán. Bắt đầu từ đầu tháng 6, mưa đá đổ xuống dồn dập, đập nát hoa màu, ngay cả thổ kim trứng mọc trong đất cũng giảm lượng lớn dinh dưỡng khiến cho một năm công sức của người nông dân đổ sông đổ bể. Người dân chất đầy hòm thư liên bang bằng những câu oán thán, nghi vấn về sự thất trách những năm này.
Trong hơn 400 năm, liên bang đổ không ít tiền vào hai hạng mục quan trọng. Thứ nhất là vấn đề sinh sản của nhân loại, nếu không thể giải quyết việc này nhân loại suy vong chỉ là sớm muộn. Thứ hai, trái đất quá tải, không thể chịu nổi gánh nặng ô nhiễm, lục địa nhỏ đi từng ngày, hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại ngày càng khó khăn, con người yêu cầu một tinh cầu mới có môi trường sống phù hợp. Tuy nhiên đây không phải điều dễ dàng, vũ trụ rộng lớn vô ngần, muốn tìm một tinh cầu như vậy không chỉ cần bản lĩnh mà còn phải có sự may mắn. Đến nay vẫn chưa có manh mối về hành tinh nuôi sống được con người.
Trước sự nghi ngờ của nhân dân, chính phủ liên bang quyết định mở ra cuộc họp đại biểu toàn cầu.