Chương 3

Phong đáp đoạn định mở cửa đá mắt qua rủ Bảo đến chỗ cái xác xem xét tình hình nhưng lại bị cậu ta giữ lại:

- Mày tính làm hỏng hiện trường hay sao, kệ đi mai mình tìm cách ra khỏi đây rồi báo cảnh sát sau.

Bảo nói bằng một chất giọng có thể nói là bình tĩnh nhất có thế, vừa hay lúc này Linh hét lên một tiếng thất thanh ánh mắt dường như dính chặt về phía cái xác. Phong ngay lập tức ôm chặt cô hỏi dồn.

- Này em có chuyện gì thế? Có chuyện gì.

- Cái...cái...xác...

Linh run rẩy đáp, Bảo quay qua hỏi:

- Cái xác?

- Nó vừa mới quay đầu về phía chúng ta.

- Quay đầu, có phải em nhìn gà hóa cuốc không từ nãy đến giờ nó vẫn chỉ bị treo bất động bên đó mà.

Linh lắc đầu lúc nãy cô chẳng dám nhìn về phía cây treo xác đó nữa vì lúc nãy rõ ràng cô đã trông thấy kẻ xấu số kia từ từ quay cái cần cổ về phía mình. Thậm chí cô còn cảm nhận trong giây phút đó thứ ấy còn nở một nụ cười vô cùng quỷ dị. Chỉ có điều cả bốn người còn lại không thể chứng kiến chung cái dị cản giống như cô thành ra với họ ấy chỉ là một cái xác chết bất động.

- Có lẽ em nhìn nhầm đấy để anh lấy tấm chống nắng che lại vậy.

Tuấn nói đoạn lấy cái miếng chắn nắng chặn vào chỗ kính xe để cho Linh khỏi nhìn thấy cái xác chết đó. Sau một hồi cô cũng lấy lại được bình tĩnh nhưng cả nhóm cũng mất cảm hứng đi tới địa điểm check in nọ. Để gϊếŧ thời gian nhóm bạn trẻ chỉ còn biết chơi một vài trò đơn giản hoặc đọc qua một vài mẩu truyện ngắn từ mấy cuốn sách có sẵn trên xe. Cũng may cả đám dự kiến đi cắm trại cho nên cũng mang theo đồ ăn chứ không e rằng đêm nay ngoài việc ngủ giữa cái nơi khỉ ho cò gáy này có khi còn phải vêu mỏ vì đói. Sau khi ăn hết ổ bánh mì lót dạ, Bảo ngả người ra ghế nhìn lên cái đèn nhỏ màu vang trên trần xe ánh mắt nhìn như có vẻ đang suy nghĩ một điều gì đó, độ hơn năm phút sau miệng cậu ta phát ra tiếng gáy đều đều.

- Đúng là ăn ngủ được là tiên mà.

Tuấn nói, Phong cũng thêm vào:

- Giờ ngoài ngủ một giấc đến sáng tính tiếp còn vẫn hơn là thức ngỏ cái xác kia.

Nói đoạn cậu ta cũng ngả đầu về phía sau rồi chìm vào giấc ngủ một lúc cho đến khi mở mắt quay qua phía Linh thì lại chẳng thấy cô đâu, cánh cửa xe cũng bị mở bung ra tựa lúc nào. Nghĩ cô đi vệ sinh Phong cũng chả để ý mà chỉ lấy điện thoại ra xem, trên mặt đồng hồ chỉ 2 giờ sáng.

- Hứ còn mấy tiếng nữa trời sáng.

Phong nghĩ thầm đoạn cậu ta bất giác hướng ánh măt nhìn về phía cái xác đang bị treo trên cây lại chẳng thấy gì ngoài một sợi dây thòng lọng nằm trơ trọi bên đó.

- Này này Bảo ơi, cái xác...

Phong vỗ tay Bảo nói, Bảo nghe thấy vậy lờ mờ mở mắt ra hỏi:

- Cái xác làm sao?

- Nó biến đâu mất rồi.

Phong đáp, lúc này Bảo cũng hướng ánh mắt nhìn về phía bên ấy rồi nói:

- Chả nhẽ có người vừa mới, vậy chúng ta...

Rồi quay qua hỏi:

- Ủa mà khoan nãy giờ Linh đâu? Chả nhẽ cô ấy dậy trước chúng ta mà lại không để ý đến cái xác bên kia sao?

- Ai biết tao cũng mới vừa mở mắt thấy vậy gọi mày thôi.

Phong đáp, lúc này Tuấn cùng với Thảo cũng vừa tỉnh giấc, Thảo nghe thấy vậy quay xuống hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Cái xác bị ai đó đưa đi rồi.

- Đưa đi, ai đưa đi sao lại...