Chương 13

"Cái cây"

Linh thầm nghĩ rồi lại nhận ra không phải những cái cây đang đi mà chính là căn biệt thự đang chuyển động trên những cái cây bằng gỗ cao lêu khêu, thì ra âm thanh cồng cộc bên ngoài kia chính là do những cái cây ấy phat ra. Còn chưa kịp nghĩ thêm gì thì cô cảm thấy sợi dây căng lên, khúc củi cũng phát ra những tiếng răng rắc.

- Mau lên con quái vật đang kéo dây!

Bảo nói giọng hốt hoảng bởi bàn tay của con quái vật kia đang nắm vào sợi dây thừng chỉ cách chân cậu ta cỡ một đốt tay.

- Mau chui qua đi.

Bảo nói thêm, đúng thật lúc cậu đã sợ hãi tới độ muốn xả nước khỏi đáy quần, Linh cũng mau chóng chui qua cái lỗ thông xuống đất. Cơ thể cô bị rơi xuống một nhánh cây rậm rạp, từng tiếng kêu răng rắc vang lên bên tai kèm theo cơn đau nhức ở nhiều chỗ. Ba người còn lại cũng rơi khỏi căn biệt thự ngay sau đó.

Dưới bóng tối mịt mù của khu rừng, Linh cảm thấy mình vẫn còn sống mặc dù toàn thân ê ẩm, cánh tay trái của cô tê dại dường như nó đã bị gãy gập. Linh nén cơn đau gọi lớn, bên kia giọng của Phong đáp lại:

- Anh ở đây!

Rồi giọng của Thảo, Bảo cũng dội đến và cuối cùng là giọng của Tuấn.

- Tao ở đây!

"Nhưng khoan chẳng phải cậu ấy đã bị con quái vật kia ám sát rùi hay sao, vậy âm thanh đó là gì?" Một ý nghĩ đồng loạt hiện lên trong đầu của cả bốn người. Ngay sau đó là chứ chạy vụt qua, cả Linh, Thảo, Phong và Bảo đều mạnh ai nấy chạy trong đêm đen mịt mù. Cũng không biết đêm đó họ đã phải đối mặt với thứ gì trong khu rừng quái dị đó.

Một tuần, hai tuần rồi một tháng trôi qua nhóm người cứ thế mất tích một cách bí ẩn. Người nhà hộ hết thuê công an đến thám tử về điều tra mà không thể biết được con cái họ đang ở đâu. Một năm, hai năm rồi nhiều năm trôi qua sự việc đó dần chìm vào quên lãng, cho đến một ngày trời âm u nọ có một nhóm gồm ba bạn sinh viên trẻ tuổi đứng trước căn biệt thự bỏ hoang nằm sâu giữa rừng. Cô gái nói với bạn trai mình:

- Có đúng là nơi này không?

- Ừ anh nghe đồn cách đây lâu rồi có một nhóm sinh viên vào đây rồi không bao giờ thấy họ trở ra nữa....

Cậu thanh niên đáp, cô gái sợ hãi nép vào vai cậu ta.

- Là lời đồn thổi thôi có cần sợ vậy không?

Một thanh niên khác nói giọng trêu đùa, lúc này ở bên trong căn biệt thự có năm khuôn mặt dính chặt trên mái nhà từ từ mở mắt, hai con ngươi trắng đυ.c cứ thế đảo lại như rang lạc. Ngoài ra ở giữa còn có một khuôn mặt không có ngũ quan ngoài những cái lỗ sâu hoẵm liên tục phát ra những tiếng kêu "rít....rít....rít.."

..........................

Cái hơi nhanh mong mọi người thông cảm.