Chương 11

- Nó chính là một con quái vật.

Phong nói tiếp, vừa dứt lời không gian xung quanh họ liên tục vang lên những tiếng cồng cộc. Âm thanh này nghe quen lắm nó làm Tuấn nhớ lại hồi còn nhỏ có vài lần theo cha mẹ về quê xem hội ở đình làng người ta vẫn cái cối đá to bằng cái xe bò mà say gạo nghe cứ "cồng cộc, ù ù"

- Là quái vật vậy....

Thảo nói, Tuấn đáp lời:

- Vậy chính xác nó đang nuốt chúng ta vào bụng và tiêu hóa thưc ăn của mình.

Âm thanh cồng cộc vẫn phát ra đều đều kèm theo tiếng cười in rít từ cái mặt trên trần nhà.

"Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc"

Bên ngoài tiếng chõ xuống sàn lại xuất hiện trên dãy hành lang mỗi lúc một tiến lại gần hơn với căn phòng.

- Chặn cửa lại....

Tuấn nói lớn gần như muốn thét lên, sau đó cả ba người đồng loạt đè chặt lên cánh cửa.

"Rầm"

Một âm thanh khô khốc vang lên, cánh cửa bị một vật làm bằng kim loại phá cho lủng một lỗ. Tất thảy người có mặt bên trong căn phòng đều nhận ra ấy là một cái rùi bổ củi sắc lẹm. Kẻ đó cũng chả muốn vặn tay nắm làm gì cho mất công, hắn cứ thế tiếp tục vung rùi chém vào cánh cửa tạo ra những tiếng "bục bục bục"

Hai con ngươi của khuôn mặt bên trên trần nhà lúc này cũng trợn lên tỏ vẻ tức giận, nó bắt đầu há hốc cái miệng sâu hoắm như cái hố đen không đáy phát ra những tiếng kêu "khục khục" dường như nét mặt đau đớn này là của chính nó không phải một biểu hiện của việc copy lại cảm giác của những người có mặt bên trong căn phòng này.

"Bụp....Bụp....Bụp..."

Tiếng cái rùi chém vào cánh cửa mỗi lúc một mạnh bạo hơn tạo thành một lỗ hổng trống hoác trên cánh cửa dường như kẻ đó hoàn toàn có thể chui đầu vào bên trong. Phong thả Linh nằm trên sàn nhà ánh mắt long lên sòng sọc, cậu chộp lấy con dao của bảo đang nằm ở một góc lao vụt tới chỗ cánh cửa.

- Mẹ mày chết mẹ mày đi con bà mày.

Phong vừa ra sức đâm con dao qua cái lỗ hổng vừa gằn lên từng tiếng, bên ngoài dãy hành lang từng âm thanh "phập phập phập" dội vào theo tưng cú đấm hết lực của Phong. Mấy người trong phòng còn đủ tỉnh táo nhìn về phía cậu ta mà há hốc mồm, tưởng rằng sau một màn này cả nhóm sẽ được chiêu đãi một bữa tiệc máu me lênh láng tanh ngòm. Nhưng không! Bên ngoài đó chỉ vang vọng lại giọng cười khùng khục lại pha lẫn chút the thé của một người không rõ nằm ở quãng giọng nào, con dao trên tay Phong đang liên tục đam vào cơ thể kẻ đứng sau cánh cửa theo từng nhát chí mạng của cậu ta thì bỗng dưng nó mắc lại cứng ngắc không rút lại được.

Trong giây phút đó, bàn tay cầm con dao của Phong tê dại đi không khác gì đang chọt vào ổ cắm điện khiên cậu bất giác buống cán dao/ Miếng kim loại sáng lóa ấy nhúc nhích mà cứ lơ lửng bên trên không trung. Phong lấy lại bình tĩnh sau vào giây bị bất ngờ mau chộp lấy cái cán dao giật mạnh về. Khác với dự kiến con dao không hề nhúc nhích mặc dù Phong đã dùng hết sức kéo nó lại thậm chí ở khoang miệng cậu còn phát ra tiếng nghiến răng "ken két" Phong thầm nghĩ "chắc con dao bị kẹt rồi" tay vẫn cố gắng lấy lại vũ khí, Tuấn thấy bạn mình loay hoay với con dao cũng tới giúp một tay.

Với sức của hai người con dao bị vụt khỏi thứ đang giữ nó, lưỡi dao không hề dính máu mà chỉ thấy một thứ gì đó màu đen xì. Qua vài giây sau thứ đó tự bốc ra một một làn khói trắng xóa ăn mòn cả thép khiến cho nó nóng rực rồi chảy xuống như ngọn đèn cầy bị hơ trên ngọn lửa lớn. Phong thấy vậy vội vàng ném con dao xuống nền nhà, ngoài dãy hành lang kẻ vừa mới phá cửa bây giờ cũng không thấy có động tĩnh gì. Nghe ngóng thêm vài chục giây nữa cũng chả thấy gì cả Phong và Tuấn đều thở hắt ra một hơi an tâm nghĩ rằng thứ kia đã bị tiêu diệt, mặc kệ kẻ đó có phải là con người hay một loại quỷ ma nào đó đến từ địa ngục. Bên ngoài căn phòng âm thanh cồng cộc vẫn vang lên một cách đều đều chả thể biết ngôi biệt thự này đang muốn làm cái gì cả nhóm nhưng tính ra vẫn ổn hơn để kẻ đứng bên ngoài hành lang kia vào được căn phòng.