Đang lúc do dự, Từ Sâm nghe có tiếng chuông cửa reo, rồi chị giúp việc bước vào nói:
- Cậu ba ơi! Cái cô bới tóc cao hôm nào đến tìm cậu nữa kìa.
Duy Trâm! Chợt nhiên Từ Sâm thấy mình như vớ được vàng. Nếu mà muốn có một cô gái đẹp ngồi cạnh trên xe để hóng mát thì không ai thích hợp hơn Duy Trâm. Thế là Từ Sâm quyết định sẽ lái xe đưa Trâm ra ngoại ô hóng gió.
Hôm nay Duy Trâm trang điểm thật đậm, với chiếc áo hở vai màu đỏ để lộ chiếc cổ và bờ vai trắng lộ cả con rãnh nhỏ trước ngực, trông thật hấp dẫn vô cùng. Duy Trâm lại mặc váy mỏng cùng màu, một trang phục khêu gợi! Cả người Duy Trâm là một thanh nam châm nóng bỏng.
Duy Trâm vừa ngồi vào xe là nói:
- Ồ tuyệt quá!
Nàng hướng mắt ra cửa xe, gió thổi tung những sợi tóc ngắn làm khuôn mặt của nàng trở nên man dại kiểu cô đào Brigitte Bardot.
- Từ Sâm, anh oai quá. Tôi không ngờ anh lại biết lái xe, mà lại lái giỏi thế này. Sao không đi Nam San chơi?
Từ Sâm ngẩn ra:
- Nam San ở đâu?
- Nam San là bãi tắm mới được mở. Ít người biết đến lắm, vừa sạch vừa vắng. Ta đến đấy bơi đi? Hy vọng chuyến đi sẽ làm anh vui lòng.
Từ Sâm hỏi:
- Nhưng đi ngả nào? Lúc còn sinh viên, hình như tôi có đến qua đấy một lần bằng tàu hỏa chứ không đi bằng đường bộ.
Duy Trâm chỉ:
- Anh đi ra xa lộ, xong quẹo qua là đến. Đi đường này nhanh nhất.
Từ Sâm do dự nói:
- Nhưng bây giờ đã hai giờ rồi. Đi mấy tiếng mới đến đấy? Tối có trở về kịp không? Vả lại, chúng ta nào có mang theo áo tắm đâu?
Duy Trâm nói như kêu lên:
- Ối trời! Anh thật khéo lo. Áo tắm thì đến đấy mua thiếu gì?
Duy Trâm nhích người tới sát Từ Sâm hơn, hơi thở của Trâm gần như phà vào mặt Từ Sâm.
- Anh chưa rời vυ" mẹ được ư? Ba mẹ dặn mỗi tối phải về nhà trình diện à? Bằng không bị đét đít, no đòn ư?
Từ Sâm ngồi thẳng lưng. Chàng cảm thấy tự ái đầy mình, nhủ thầm:
- Ta đã ra trường, đã đi làm. Đường đường một đấng trượng phu thế này, độc lập thế này, sao lại còn ràng buộc với cha mẹ? Khi dễ ư?
Từ Sâm nhấn ga cho xe tăng tốc, quẹo qua con lộ mới mở, hướng thẳng về phía xa lộ.
- Được rồi, ta đến Nam San.
Duy Trâm cười rạng rỡ:
- Thế chứ, thế mới tuyệt. Mỗi lần trời nóng là tôi nghĩ ngay đến chuyện tới bờ biển bơi một lèo cho nó sướиɠ.
Duy Trâm đặt tay lên vai Từ Sâm:
- Anh hết sẩy. Anh biết không, anh đẹp trai vô cùng, mũi thẳng nè, cằm bạnh nè, rất đàn ông, giống Alain Delon. Anh có biết không? Ngay từ năm mười bốn tuổi, tôi đã yêu Alain Delon.
Từ Sâm cảm thấy người như phiêu diêu. Lúc nào cũng vậy, ở gần bên Duy Trâm, Từ Sâm cũng cảm thấy như đang ở trên mây. Đặc biệt lúc này lại được ngồi sát bên nàng, nghe tiếng nói êm như ru của nàng, Từ Sâm càng bay bổng.
Từ Sâm cười nói:
- Vậy mà bà chị thứ hai lại chê tôi xấu. Chị ấy bảo là tôi có cái miệng xấu nhất, rộng toang hoác.
Duy Trâm nói như giải thích:
- Đàn ông miệng rộng mới sang chứ! Đâu phải đàn bà đâu mà phải miệng nhỏ. Anh xem ảnh mấy tài tử đóng phim xem, có người nào miệng nhỏ đâu. Tôi hả? Tôi thì chỉ thích loại đàn ông miệng rộng thôi. Miệng rộng mới hấp dẫn.
Từ Sâm ngẩn ra, chưa ai nói cho chàng biết chuyện đó. Chàng quay sang nhìn Duy Trâm. Đôi mắt cô ta như hai vì sao lấp lánh đang chăm chú nhìn chàng. Ánh mắt đó làm cho Từ Sâm thấy bối rối.
Chiếc xe bắt đầu leo lên dốc núi. Do chưa có kinh nghiệm lái nên Từ Sâm không dám nghĩ vẩn vơ nữa. Chàng tập trung đầu óc quan sát con đường phía trước mặt. Duy Trâm ngồi cạnh tựa lưng vào ghế, mắt nhìn thẳng ra phía trước, và bắt đầu hát nho nhỏ. Từ Sâm vừa lái xe vừa nghe hát, quên cả thời gian, không gian, quên hết mọi thứ. Chỉ có tiếng hát và mùi nước hoa là hiện thực, còn tất cả là mơ, là mộng.
Xe đã bắt đầu thả dốc xuống bãi biển. Trước mắt là biển khơi vô tận. Nước biển như một tấm thảm xanh trải dài vô tận. Ở tận tít chân trời, nhấp nhô những con tàu trắng. Nắng lấp lánh trên sóng nước. Sóng biển rì rầm trên đá, bọt nước bắn lên như những vụn tuyết. Đàn hải âu từ trên không từng đàn bổ nhào xuống nước bắt cá. Gió biển mát rượi từ ngoài khơi thổi lại dễ chịu vô cùng. Từ Sâm cho xe chạy sát mé nước. Duy Trâm đã ngừng hát, nàng ngồi duỗi chân, nói như reo lên:
- Ồ! Biển! Biển tuyệt quá! Biển dễ thương vô cùng, nhất là những bãi cát trắng. Biển rì rào, biển đang hát.
Giọng nói của Duy Trâm thật ngây ngô, thật trẻ thơ làm Từ Sâm bất giác quay lại nhìn.
Cuối cùng họ cũng đến được Nam San. Bấy giờ đã năm giờ chiều, nắng trên bãi biển vẫn còn nóng. Họ mua áo tắm, mua khăn rồi đi xuống biển. Từ Sâm phải ngẩn ngơ khi nhìn thân hình Duy Trâm. Trong chiếc áo tắm hai mảnh màu đen, với thân hình Vệ Nữ bốc lửa, Duy Trâm thật lôi cuốn, thật hấp dẫn. Nàng lúc này như một trái táo chín mọng.
- Xuống tắm đi chứ, ông làm gì ngẩn ngơ vậy?
Duy Trâm vừa nói vừa kéo tay Từ Sâm chạy bay xuống biển:
- Bộ xưa tới giờ, ông chưa hề thấy đàn bà mặc áo tắm ư?
Từ Sâm như chợt tỉnh, thấy mình rõ cù lần. Nhìn Duy Trâm, chàng hiểu ngay. Cô nàng đang thích thú với cái tần ngần do dự của chàng. Họ kéo nhau xuống nước, một cơn sóng to đang ập vào, kéo họ lên cao rồi đẩy xuống. Mình hai người đã sũng nước, không hẳn thế mà cả mặt và tóc cũng đều ướt. Hai người nhìn nhau cười. Sóng lại đổ ập vào. Sóng xô ngã Duy Trâm, đẩy nàng vào lòng Từ Sâm. Tấm thân khêu gợi của nàng tì sát vào ngực Từ Sâm làm chàng thấy như có luồng nước nóng chảy khắp thân. Từ Sâm vội buông Duy Trâm ra và giống như chú cá nược, chỉ trườn tới một cái, chàng đã vượt một khoảng xa.
Từ Sâm bắt đầu bơi, từ bơi ngửa, bơi ếch, đến bơi tự do. Làn da rám nắng của chàng bắt đầuư?ng đỏ dưới nắng chiều. Có tiếng Duy Trâm kêu phía sau:
- Sao anh lại bỏ rơi tôi một mình vậy?
Từ Sâm quay lại bên Duy Trâm:
- Sao cô không bơi?
- Em không biết bơi, em đến đây chỉ để giỡn nước thôi.
- Ồ! Cô không biết bơi thật à?
Duy Trâm nói một cách nũng nịu:
- Vâng! Anh dạy em bơi được chứ? Con trai mà chả biết nịnh đầm chút nào.
Lời của Duy Trâm khiến Từ Sâm thấy mình đàn ông hơn. Chàng bắt đầu dạy Duy Trâm bơi, một cuộc dạy bơi thế nào ấy. Tấm thân mềm mại của Duy Trâm trong tay Từ Sâm làm tim chàng cứ đập mạnh. Chàng cảm thấy dễ chịu, ngây ngất trước cái diễm phúc mình đang có trong tay. Rồi mặt trời cũng từ từ lặn, ráng chiều làm mặt bể như ửng đỏ. Nhân viên cấp cứu đã thổi còi, yêu cầu mọi người lên bờ.
Từ Sâm ngạc nhiên:
- Sao thế? Họ không cho bơi nữa à?
Duy Trâm bước lên bờ, kéo theo Từ Sâm:
- Vâng, vì trời tối rồi. Anh không thấy là biển tối đen rồi ư?
Từ Sâm như sực nhớ ra:
- Chết rồi! Ta phải thay đồ nhanh, còn phải trở về thành phố nữa.
- Sao vậy?
Duy Trâm vòng tay qua ôm lấy người Từ Sâm, bộ ngực nàng kề sát người Từ Sâm, hình như nó đang phập phồng, phập phồng.
- Tối nay ta không về thành phố được đâu.
Từ Sâm vẫn không hiểu:
- Sao lại không về được?
- Anh không biết à? Con đường này rất nguy hiểm, đường thì quanh co, dốc lên dốc xuống, lại không có đèn đường. Ban đêm, xe hàng lợi dụng đường vắng phóng xe chạy ẩu. Lúc trưa chạy qua, anh không thấy nó gồ ghề khúc khuỷu sao? Đó là chưa nói anh mới học lái xe, chưa quen. Em sợ lắm. Em không dám để anh đưa về thành phố trong đêm tối thế này đâu.
Từ Sâm có vẻ bối rối:
- Không về rồi làm sao? Ngày mai tôi còn phải đi làm. Vả lại, ở nhà ba mẹ sẽ hoảng lên, tưởng là ngay trong ngày đầu lái xe tôi đã gặp tai nạn. Tại cô không biết, mẹ tôi đυ.ng tí là bà ấy sẽ đi báo cảnh sát ngay. Rồi suốt đêm nay, bà ấy sẽ không chợp mắt vì lo lắng.