Chương 16: Lạc Trạm

Edit: Văn Văn.

“Lạc Tu?” Giọng nói mờ mịt của Đường Nhiễm kéo suy nghĩ của Lạc Trạm trở về.

Đôi mắt anh vừa tỉnh, ảo giác cũng liền mờ đi. Trước mặt vẫn là khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của cô gái, đôi mắt nhắm lại, đuôi mắt thon dài nửa rũ nửa cong, lông mi khẽ run.

Rõ ràng là một cô gái mù, làm sao có thể lại luôn khiến anh nhớ đến cặp mắt trong mộng kia?

Nỗi chấp niệm lại lần nữa dấy lên làm cho biểu cảm của Lạc Trạm có chút lạnh lùng. Anh đỡ lấy cửa bên ghế lái phụ, nhìn về phía bên cạnh, “Lên xe đi.”

“… Vâng.”

Mặc dù Đường Nhiễm không nhìn thấy, nhưng cô rất giỏi phân biệt cảm xúc từ trong giọng nói của người khác, lúc này cô cũng là lần đầu tiên cảm nhận được Lạc Trạm đột nhiên lạnh lùng.

Giống như lời người phụ nữ kia vừa nói, cảm thấy mất mặt khi đến đón mình sao...

Đường Nhiễm vô thức cắn cắn môi. Cô chậm rãi buông ra cổ tay giúp cô chống đỡ của Lạc Trạm, sau đó cúi người ngồi vào.

Tránh được bàn tay của Lạc Trạm, cô gái nhỏ một mình chạm vào cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Ánh mắt Lạc Trạm khẽ động, đè nén.

Nhìn bàn tay mình đột ngột trống rỗng, còn cô gái thì ngồi vào trong xe, mặt bị mái tóc dài hơi xoăn nhẹ che khuất hơn nửa khuôn mặt tái nhợt, yên tĩnh. Lạc Trạm phát hiện gì đó, hơi cau mày.

Nhưng anh ta vẫn không mở miệng.

—— Từ nhỏ đến lớn, Lạc Trạm luôn thuận buồm xuôi gió, ngoại hình, năng lực, đầu óc và gia thế, từng việc đều nằm ngoài tầm với của những kẻ khác.

Vì thế, cuộc đời của anh chỉ có hai việc không giỏi làm nhất: một là cúi đầu chịu thua dỗ người khác, hai là giải thích nói xin lỗi.

Bởi vậy thành ra như lúc này.

Lạc Trạm không nói, nhíu mày đặt cây gậy ra phía sau ghế ngồi.

Đúng lúc này, Dương Ích Lan đang đứng cách bên xe không xa, chợt nhớ ra cái gì, vội vàng xách túi bước về phía trước, "Tiểu Nhiễm, áo khoác của con đặc biệt mang xuống..."

Đường Nhiễm đang mất mác cúi đầu, nghe vậy hoàn hồn, chiếc túi đựng áo khoác được Dương Ích Lan nhét vào trong lòng cô từ ngoài cửa xe thể thao đang mở nóc.

Đường Nhiễm chậm rãi ôm lấy, lông mày cau lại cuối cùng buông lỏng ra––

Là cô quên mất.

Vốn dĩ Lạc Tu đối xử tốt với cô hay không cũng không phải là chuyện bắt buộc phải làm, chỉ là cô chưa bao giờ nhận được sự quan tâm như thế từ các bạn cùng trang lứa, có chút quên hết tất cả.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của cô gái nhỏ lại lần nữa sáng tỏ.

Cô hơi ngẩng đầu lên, "Lạc Tu, đây là áo khoác của anh. Cảm ơn anh."

"Ừ."

Lạc Trạm tạm dừng, nhíu mày nhận lấy túi hộp quà màu đen từ tay cô gái.

Sau khi đặt túi quà xuống ghế ngồi, khi thẳng thân lên, giọng nói của Lạc Trạm lười biếng và lạnh nhạt: “Thắt dây an toàn.”

“A, được.” Đường Nhiễm quay người sang bên cạnh, thật cẩn thận sờ soạng bên người mình.

Cô gái nhỏ ngồi trên chiếc ghế dựa to rộng màu đen, dáng người nhìn càng mỏng manh, gầy yếu. Khi nghiêng người theo cách này, xương quai xanh dưới cổ thon thả theo một đường vẽ ra xoáy nước nông có thể giữ được màu nước.

Bàn tay trắng nõn của cô cẩn thận lần mò thành xe, bộ dáng thoạt nhìn có chút bất lực.

Lạc Trạm nhíu mày nhìn vài giây, cuối cùng vẫn không nhịn được.

Đường Nhiễm chỉ nghe bên tai có ai đó chậc một tiếng.

Đi theo đó, không khí trước mặt bị che lấp đè xuống, hương thơm thoang thoảng của gỗ tuyết tùng quanh quẩn trước mặt cô.

Trong chớp mắt, ở khoảng cách kéo đến gần nhất, Đường Nhiễm có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng bỏng lướt qua bên cổ mình.

Đường Nhiễm giật mình trước chỗ ngồi.

“Lạc…”

“Đừng nhúc nhích.” Tư thế cúi người khiến giọng nói của thiếu niên hơi trầm thấp, “Giúp em thắt dây an toàn.”

Dây an toàn màu đen được ngón tay thon dài và mạnh mẽ móc ra, vòng qua cô gái, sau đó cài vào khóa an toàn.

Lần đầu tiên giúp người thắt dây an toàn mà còn đứng ngoài xe, Lạc tiểu thiếu gia thật vất vả dựa vào chân dài để chống đỡ. Anh thu tay lại chuẩn bị từ trên không cô gái đứng thẳng người dậy.

Chỉ là trước lúc đứng lên, ánh mắt lướt qua, Lạc Trạm dừng lại.

Nói một cách chính xác, là đang cứng đờ.

Khung gầm của chiếc xe thể thao mui trần mà anh lái này rất thấp. Vì vậy ngay cả độ cao của ghế dựa cũng vô cùng kề sát mặt đất.

Chiếc váy mỏng mà hôm nay Đường Nhiễm mặc trên người khi cô đứng miễn cưỡng chạm tới đầu gối, mà giờ phút này khi cô ngồi vào chiếc ghế còn thấp hơn so với đầu gối của mình...

Làn váy bị vén lên.

Đôi chân thẳng tắp của cô gái ngoan ngoãn để cùng một chỗ, trắng nõn tinh tế, làn da của cô ấy dường như là kết cấu ôn nhuận nhất giữa tuyết và ngọc bích–– mỗi một đường cong đều gãi đúng chỗ ngứa, vừa thể hiện tính gợi cảm và diễm lệ ban đầu.

"Lạc Tu?” Yên tĩnh, Đường Nhiễm khó hiểu mà nhẹ giọng hỏi.

"––" Lạc Trạm đột nhiên tỉnh táo lại. Anh đứng dậy, đứng đó cứng đờ vài giây, liền lấy túi quà vừa đặt sau ghế ra.

Chiếc áo khoác bị anh rút ra, che trên đùi cô gái.

Lạc Trạm đi vòng qua ghế lái, ngồi vào xe.

Đường Nhiễm hoang mang hai giây, sờ sờ góc áo khoác trên đùi, “Sao anh lại lấy ra?”

Lạc Trạm dựa vào chỗ ngồi, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, lười biếng như thường, nhưng dưới đôi mắt lại cất giấu một chút không được tự nhiên: “Trên đường sẽ lạnh.”

Đường Nhiễm lắc đầu, “Không sao, em không…”

Lạc Trạm: “Em lạnh.”

Trầm mặc vài giây sau, cô gái ngoan ngoãn vuốt phẳng nép áo, “Ồ."

"..."

Lạc Trạm bình tĩnh lại, một đôi mắt đen nhánh, vặn chìa khóa xe, mở phanh lại chuyển số, cuối cùng lái xe ra ngoài.

Toàn bộ hành trình đều lạnh nhạt, vẻ mặt nhàn nhã, nhìn không có gì khác biệt so với bình thường.

Chỉ là khi xuyên qua kính chiếu hậu bên cạnh xe, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh đó xẹt qua một nét ửng đỏ khả nghi.

*

Trường đại học K, phòng thí nghiệm.

Bên trong phòng thí nghiệm INT trên tầng 12.

"Đây là lần cuối cùng xem lại tư liệu của Lạc Tu."

Đàm Vân Sưởng đóng lại tập tài liệu trên tay, biểu cảm nghiêm túc nhìn quét qua đám nam sinh trước mặt lung tung rối loạn đang ngồi trên bàn ghế và dưới mặt đất––

"Lần này nhớ kỹ hết đi?"

Người ngồi khoanh chân trên mặt đất đáp lại với vẻ mặt rất vô tội: "Đàn anh Đàm, anh cứng rắn nhét cho chúng em ấn tượng về một người xa lạ, nào có thể nhớ nhanh được? Quan trọng nhất là, cái gì điềm đạm khiêm tốn, ôn hòa có lễ–– mấy cái này không có nửa điểm đắp trên người Trạm ca."

Mạnh Học Vũ ở trong phóng thí nghiệm là người thành thật nhất, cậu ta đang ngồi trên ghế máy tính với tư thế ngay ngắn, lúc này cậu cũng nhíu mày, đỡ mắt kính: "Cứ cho chúng ta có thể giả bộ từ trước đến nay người chúng ta quen biết chính là Lạc Tu, thấy Trạm ca cũng sẽ lập tức diễn. Nhưng Đường Nhiễm thông minh như vậy, nếu phát hiện ra thì phải làm sao?"

Đàm Vân Sưởng lau mặt, khi thả tay xuống, biểu cảm trên mặt từ nghiêm túc chuyển sang đau khổ tột cùng.

"Đạo lý này tôi đương nhiên hiểu, nhưng còn cách nào nữa đâu. Nếu tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, Lạc Trạm chắc chắn sẽ tính gấp bội cái khoản tiền trợ lý AI kia, ồ quên mất, còn có sổ sách tụi cậu làm hỏng đi người máy bionic nha."

Sắc mặt mấy người khác xấu hổ.

Đàm Vân Sưởng: "Vì vậy, xin các vị đại gia giúp đỡ. Tôi vừa vượt qua bài biện luận thạc sĩ, cuối cùng vất vả cũng vào được bờ trong biển cả gian khổ, còn chưa muốn tuổi xuân chết sớm––các cậu cũng không muốn đi?"

Còn chưa kịp trả lời, cửa phòng thí nghiệm đã bị đẩy ra, một nam sinh vóc dáng nhỏ bé vô cùng lo lắng chạy vào: "Đã đến đã đến, đến dưới lầu rồi."

Đàm Vân Sưởng vội ném tập tài liệu qua một bên, đôi tay múa máy: "Nhanh nhanh nhanh, các đồng chí mau vào vị trí tương ứng của mình, cứ theo như diễn tập!"

Thành viên trong nhóm chỉ có thể hưởng ứng, Mạnh Học Vũ là người cuối cùng đứng lên, biểu cảm có hơi khó coi.

Đàm Vân Sưởng nhìn thoáng qua cậu ta, vội vàng ngăn lại: “Tôi biết cậu thích Đường Nhiễm, sau này cậu muốn theo đuổi cô bé thế nào cũng tùy cậu, nhưng ngàn vạn lần đừng trên chuyện này phạm sai lầm."

Mạnh Học Vũ nghẹn nghẹn, không cam lòng nói: "Trạm ca rõ ràng đã nói không thích Đường Nhiễm, vậy tại sao còn muốn tự mình đến đón cô ấy đến phòng thí nghiệm chứ."

Đàm Vân Sưởng: "Ai da, hõm tôi đã nói với cậu còn gì, vừa khéo là hai nhà quen biết nhau, ông nội Lạc Trạm giao xuống nhiệm vụ, cậu ta không thể không làm sao."

Mạnh Học Vũ cau mày, không nói gì.

Đàm Vân Sưởng đau đầu nói: “Thôi quên đi, nhìn bộ dạng này của cậu cũng không trông cậy vào cậu có thể phối hợp–– cậu ra ngoài đi, chờ họ đi rồi cậu lại quay về."

“… Được.”

Mạnh Học Vũ nhíu mày rời đi.

Vài phút sau.

Đường Nhiễm cẩn thận bước vào cánh cửa phòng xa lạ. Cô còn chưa kịp đứng vững, liền nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ Đàm Vân Sưởng.

“Ây da, em gái Đường đây mà, cuối cùng em đã đến rồi!”

Đàm Vân Sưởng bước xa tiến tới, bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Trạm đang đi sau Đường Nhiễm nửa bước, hắn ta cứng đờ, vội vàng chớp mắt ra hiệu rằng mình đã chuẩn bị tốt, sau đó mới cười quay sang nhìn Đường Nhiễm đang ngơ ngẩn.

“Ngày hôm qua nghe nói em và Lạc Tu hai nhà nhận biết, anh ngoài ý muốn đã chết, em và INT chúng ta đây là có bao nhiêu duyên?"

Đường Nhiễm không xác định hỏi: "Anh quản lý cửa hàng?”

Đàm Vân Sưởng: “Ừ, là anh."

Đường Nhiễm hơi vui mừng: "Anh và Lạc Tu cũng ở cùng một phòng thí nghiệm sao?"

"Đương nhiên, INT là cửa hàng của phòng thí nghiệm tụi anh." Đàm Vân Sưởng không dám nói về những chủ đề khác ngoài "kịch bản", "Anh nghe Lạc Trạm nói, hôm nay em đến để xem người máy sinh học đúng không?"

Đường Nhiễm gật đầu, không tự chủ được mà hỏi: "Đã điều chỉnh thử tốt rồi hả anh?"

"Điều chỉnh thử..." Mặt Đàm Vân Sưởng đau khổ muốn nhăn lại cùng một chỗ, ráng căng da đầu cười nói, "Tất nhiên là điều chỉnh thử xong rồi. Nhưng con người máy này có rất nhiều động cơ siêu nhỏ và tiêu tốn rất nhiều năng lượng–– đúng lúc vừa bị mất điện, đang sạc nên trạng thái bây giờ coi như chưa khởi động."

"Không sao ạ." Đường Nhiễm mỉm cười, "Giống như lúc trước, anh quản lý cửa hàng giới thiệu một chút cho em đi, chờ lúc sau em lại đến xác nhận cũng có thể."

"Được, được." Đàm Vân Sưởng đồng ý với lương tâm cắn rứt.

Người máy sinh học hình người đang đứng trong một tủ kính riêng biệt bên cạnh cửa phòng thí nghiệm.

Đàm Vân Sưởng cầm chìa khóa, vừa đi mở khóa vừa trò chuyện với Đường Nhiễm.

"Em gái Đường, lúc đó em không nhìn thấy. Thời điểm mặt hàng này gửi đến, người máy được đóng gói trong một cái rương, bản hướng dẫn gần như viết lấp đầy. Có điều nhìn vào việc thiết kế và chức năng bộ phận, nó thực sự là người máy ở nhà phức tạp nhất trên thế giới đó."

Đường Nhiễm kiềm chế tâm tình nhỏ đang nhảy nhót, nhẹ nhàng hỏi: “Em có thể sờ được không?”

"Đương nhiên, vốn là của em.” Đàm Vân Sưởng mở cửa tủ kính ra, “Loại người máy chế tạo mô phỏng giống người thật này đều là da nhân tạo, cấp bằng sáng chế công nghệ silicon, sờ lên xúc cảm gần như con người."

Đường Nhiễm thử xuống, không khỏi cong mắt lên, "Ừm, rất giống, nhưng có điều hơi lạnh."

"Lạnh? Đây là khía cạnh ghê gớm nhất của nó đấy." Đàm Vân Sưởng hưng phấn giới thiệu: "Con robot này có chứa khí nóng, có thể giữ nhiệt độ ở 37°C; lại còn có động cơ và chip đặc biệt giúp nó có nhịp thở và nhịp tim độ chân thực rất cao—— Vì thế một khi nó được kích hoạt, bất kể là cảm giác nhiệt độ hay cảm giác nhịp tim, nhịp thở, đều sẽ giống như một con người!"

"..."

Đàm Vân Dưởng vừa dứt lời, liền phát hiện Lạc Trạm một mực lạnh nhạt đi theo phía sau cô gái, hiện tại đang ngước mắt lên, lạnh lạnh liếc nhìn hắn ta.

Đàm Vân Sưởng cứng đờ cười cười, chậm nửa nhịp mới nhớ tới người máy xui xẻo này đã bị người trong phòng thí nghiệm tấn công dã man, hiện tại cũng không thể khởi động bình thường.

Ngộ nhỡ vài ngày sau còn chưa thể sữa chữa kịp, vậy hắn đi đâu tìm một con robot có chức năng tương tự giao cho Đường Nhiễm?

Đường Nhiễm không để ý đến Đàm Vân Sưởng đang cứng người, cô tò mò ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy nó có thể giao tiếp không? Giống như... giống như "Lạc Lạc"?"

"——!"

Nghe thấy cái xưng hô này, một giây trước còn dựa theo kịch bản tự động náo nhiệt trong phòng thí nghiệm, nháy mắt chìm vào yên lặng như tờ.

Sau khi lấy lại tinh thần, tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều sôi nổi quay đầu với biểu cảm phức tạp, vừa đồng cảm vừa đau lòng nhìn về phía Đàm Vân Sưởng.

Đàm Vân Sưởng lạnh cóng.

Hắn ta là một thành viên cũ của INT, đối với cái xưng hô "Lạc Lạc" này không biết bao nhiêu lần đã dẫm phải bãi mìn của Lạc Trạm. Hơn nữa, hắn đúng thật là đầu sỏ gây tội đã trộm đưa app này cho Đường Nhiễm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hôm nay chính mình không thoát được một chữ "chết".

Ngay tại lúc Đàm Vân Sưởng tâm như tro tàn, hắn và những người khác trong phòng thí nghiệm đồng thời nghe thấy, giọng nói lạnh lùng, lười biếng mà họ quen thuộc đã chủ động trả lời một vấn đề thất bại của cô gái––

"Ừm, có thể giao tiếp."

"..."

Giọng điệu bình tĩnh này nửa điểm nghe không ra sự tức giận khiến cho tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều khϊếp sợ hai mặt nhìn nhau.

Đường Nhiễm không xem xét kỹ, chỉ tò mò quay người lại hỏi: “Nó cũng có thể thông minh như Lạc Lạc sao?”

Lạc Trạm lười biếng đáp: “Nó có hàng trăm ngàn mô-đun ngôn ngữ, so với Lạc Lạc của em càng có trí tuệ và năng lực hơn."

Đường Nhiễm im lặng hai giây, sau đó nhỏ giọng phản bác, "Mới không phải, Lạc Lạc là thông minh nhất."

"..."

Khóe môi Lạc Trạm khẽ cong, không phản bác.

Phải một lúc sau, Đàm Vân Sưởng mới khó khăn định thần lại, nặn ra nụ cười, “Em gái Đường, anh sẽ giới thiệu cho em những mặt khác…”

"Đốc đốc."

Cửa phòng thí nghiệm đột nhiên bị gõ vang.

Mọi người bất ngờ quay đầu lại.

Bầu không khí trong phòng thí nghiệm của họ khá tùy ý, không ai cần phải có thói quen gõ cửa trước khi bước vào đây.

Trừ khi...

Đàm Vân Sưởng đứng trước tủ kính cạnh cửa, nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên thay đổi. Hắn vội vã định chặn cửa nhưng đã quá muộn––

Cánh cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra, một vị thầy giáo có vẻ ngoài trung niên bước vào.

"Lạc Trạm đến rồi à? Tôi tìm cậu ta muốn hỏi một chút về cuộc thi người máy."

"..."

Căn phòng im lặng.

Vài giây sau.

Đứng trước tủ kính, cô gái từ từ ngẩng đầu lên, nhẹ giọng lặp lại:

"Lạc, Trạm?"