Chương 2

Cuối cùng xe cũng chạy về đến nhà.

Xe mới vừa dừng lại đã có người chạy ra mở cửa xe trước cả người canh cổng.

“Anh!”

Đầu của Hạ Nghị Tố thò vào bên trong xe, lại bị anh cả đẩy ra, nhưng anh ấy vẫn là chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục thò vào đằng trước.

“Để anh xuống xe trước đã!” Hạ Nghị Dương không nhịn được nữa, mắng em trai một câu.

Lúc này Hạ Nghị Tố mới cười đùa tránh ra.

Lúc Hạ Nhất Dung mặc váy trắng bước ra, Hạ Nghị Tố đứng ở bên cạnh nhìn cô chằm chằm.

Cô gái nhỏ cũng không hoảng, mặt không biểu cảm nhìn lại anh ấy.

Điều này lại khiến Hạ Nghị Tố cảm thấy rất thú vị.

Hạ Nhất Dung ngẩng đầu, thấy người ba Hạ Tăng Kiến đang đứng ở cửa ôn nhu nhìn cô. Đằng sau ba là một chàng trai đang khoanh tay dựa vào khung cửa, khuôn mặt không có biểu cảm gì.

Mọi người cùng đi vào nhà, Hạ Tăng Kiến ngồi xuống ghế sô pha.

“Tiểu Dung, ba bận nhiều chuyện quá nên không qua đón con được, con đừng giận nhé.”

Chỉ khi ở trước mặt con gái, phó Tư lệnh Hạ mới thấp giọng nói nhẹ nhàng như vậy.

“Con hiểu mà, ba.”

Hạ Nghị Tố dùng khuỷu tay chọc chọc lão Tam, giọng nói này mềm như bông vậy.

“Con đã gặp anh cả rồi, đây là anh hai của con, Hạ Nghị Tố.”

Hạ Nghị Tố nghiêm trang nói: “Em gái Nhất Dung.”

Hạ Nhất Dung nhìn ra được người anh trai này có vẻ rất hứng thú với cô, vui vẻ giống như trong nhà đột nhiên đón một con thú cưng về vậy. Cô ngọt ngào chào hỏi: “Anh hai.”

“Hạ Nghị Lâm, anh ba của con.”

Hạ Nghị Lâm kiềm chế cúi đầu: “Nhất Dung…” Khó khăn phun ra hai chữ: “Em gái.”

“Anh ba.” Cô gái nhỏ cực kỳ ngoan ngoãn.

Sau khi dùng bữa xong, Hạ Nghị Tố dẫn Hạ Nhất Dung đến phòng của cô, miệng không ngừng hoạt động: “Phòng của em ở tầng ba, cùng phía với lão Tam, anh với anh cả ở bên kia, không cách xa lắm, có chuyện gì thì em cứ gọi dì Trần ở tầng dưới hoặc là tìm anh cũng được.” Dường như nghĩ đến điều gì đó, anh ấy sửa lời: “Chuyện lặt vặt thì đừng tìm anh, cứ tìm anh cả đi, hoặc là tìm ba cũng được. Nhưng ông ấy không thường xuyên ở nhà, lão Tam thì không để ý đến người khác nên cũng không trông cậy được gì…”

Hạ Tăng Kiến đang nói chuyện với Hạ Nghị Dương ở dưới lầu, nghe được lời này thì rống lên một câu: “Con dám không quan tâm chuyện của Dung Dung, ông đây đánh gãy chân con!”

Hạ Nghị Tố vội đáp: “Không dám, không dám.” Sau đó bĩu môi với lão Tam ở phía sau.

Hạ Nghị Tố diễn cho ba xem, cố tình cường điệu thêm vài phần nhiệt tình giả tạo, trịnh trọng mở cửa phòng ra như đang hiến dâng vật quý: “Em xem xem có thích hay không?”

Hạ Nhất Dung đang lười biếng dựa vào khung cửa đứng thẳng dậy đi vào.

Rèm cửa màu hồng nhạt, trước giường trải một tấm thảm trắng tinh, bàn trang điểm khá lớn được đặt đầy chai lọ, là một căn phòng điển hình của con gái, không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào.

Hạ Nghị Lâm đứng dựa vào lan can hành lang còn Hạ Nghị Tố thì đứng ở cửa, cả hai người đều chưa đi.

Hạ Nhất Dung suy nghĩ một chút, bước hai bước về phía cửa phòng: “Cảm ơn, em rất thích.” Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, âm lượng vừa đủ để Tư lệnh Hạ ở dưới lầu nghe thấy.

Tiếng nói vừa dứt, Hạ Nghị Lâm đã xoay người trở về phòng.

Hạ Nghị Tố hơi mỉm cười với cô: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sau đó giúp cô đóng cửa phòng lại.

Đợi tiếng bước chân của Hạ Nghị Tố biến mất trên hành lang, nghe thấy tiếng đóng cửa ở phía bắc.

Hạ Tăng Kiến mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua con trai lớn của mình, nói: “Bắt các con đối tốt với con bé là đang làm khó các con, chỉ là ba không chỉ cảm thấy rất áy náy với con bé mà còn với cả mẹ của con bé nữa. Ngóng trông con bé có thể trưởng thành thật tốt, để con bé sống một đời bình an, không lo không sợ bất cứ điều gì.”

Hạ Nghị Dương gật đầu.

“Tiểu Dung không hay nói chuyện với ba nhưng nó là một cô bé rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Ba không thường xuyên ở nhà, con là anh cả, phải để ý nó nhiều một chút. Dù thế nào đi nữa, con bé cũng là em gái con.”

Thở dài một hơi, Hạ Tăng Kiến cầm lấy chén trà, dường như nghĩ đến điều gì đó, ông nói: “Tuy rằng ông cụ nhà họ Từ đã mất nhưng lão Nhị nhà họ Từ vẫn như mặt trời ban trưa ở phía Nam đấy. Đừng để con bé phải khóc sướt mướt chạy về tìm bác mình!”

Câu trước là dịu dàng thắm thiết, câu sau lại chính là uy hϊếp.

Hạ Nghị Dương mỉm cười gật đầu.