Bữa sáng trôi qua rất nhanh cả hai liền có thể đi làm. Tâm trạng hôm nay của Tô Ninh rất vui, suốt chặng đường khuôn mặt tươi cười.
"Ninh Ninh cao hứng vậy sao?"
Tô Ninh không lên tiếng nhưng lại cười cười gật đầu đáp lại anh, rồi bắt đầu ngân nga tiếng hát.
"Vui nhưng đừng quên cuối tuần trở về Tô gia đó."
Tô Ninh giật mình nhớ tới sinh nhật ba cô vào cuối tuần, lo lắng nhìn anh.
"Chú út, cháu chưa mua quà cho ba. Ôi phải chọn cái gì đây, quà sinh nhật mỗi năm không được trùng nhau mới được." Cô ôm đầu đau khổ, bộ dáng đáng thương chớp chớp mắt. Vì mải mê theo đuổi tình yêu những hôm nay mà quên mất chuyện quan trọng này.
"Hôm nay đi làm về chúng ta đi chọn, được không?"
"Được ạ!" Cô gật đầu như giã tỏi.
-------
Sinh nhật Toi Chính Văn vào cuối tuần, ở biệt thự Tô gia sẽ tổ chức buổi tiệc rất lớn mời nhiều đối tác bạn bè người thân.
Tô Ninh cùng Tô Vĩ Bắc và Tống Băng trở về từ trước một hôm, suốt đường đi là cô nói chuyện vui vẻ cùng Tống Băng, hai người tính cách khá hợp.
Vừa bước vào nhà cô đã chạy vào ôm lấy mẹ.
"Mẹ, con gái nhớ mẹ quá!" Ánh mắt vui mừng ươn ướt, đã lâu rồi cô chưa về nhà mà chỉ gọi điện cho cha mẹ.
"Được rồi, lớn rồi còn làm nũng. Không sợ bị người khác cười à."
Mẹ Tô ôn tồn vuốt tóc con gái, bà cũng nhớ cô.
"Còn không phải do con nhớ mọi người, mẹ ba đâu rồi?"
"Ông ấy đang sắp xếp chút chuyện, lát nữa sẽ xuống đây"
Mẹ Tô nói xong liền chào hỏi Tô Vĩ Bắc cùng Tống Băng, kêu người sắp xếp phòng cùng đồ cho họ. Tô Ninh về phòng mình, thấy hai người sau một thời gian phân phòng giờ lại chung phòng lòng cô lại nhỏ nhen. Mặc dù biết sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra giữa họ, nhưng cô vẫn là trong lòng có chút khó chịu.
Buổi tối cha cô mới xuất hiện, Tô Ninh cùng gia đình nói chuyện vui vẻ. Đã lâu rồi không đông đủ như vậy nên cô uống hơi nhiều, lúc về đến phòng đã là đêm khuya.
Mẹ Tô lau mặt cẩn thận cho cô rồi mới bước ra khỏi phòng. Mà lúc này Tô Ninh mở mắt ra, cô đã sớm không còn là cô bé năm xưa uống xong liền ngủ say.
Cô đi vào nhà tắm, dòng nước ấm làm tâm trạng Tô Ninh ấm áp hơn một chút. Tôi nay họ sẽ chung giường, cứ nghĩ đến là trái tim cô không nhìn được nhói từng cơn.
Tô Ninh quay lại giường nằm xuống, nhắm mắt cố đi vào giấc ngủ để quên hết mọi chuyện.
Đến lúc mơ hồ sắp ngủ, chợt cô nghe thấy tiếng cạch mở cửa, sau đó là tiếng bước chân trầm ổn. Ngay sau chiếc giường lún xuống, người đàn ông phía sau vươn tay ra trước kéo cô vào lòng.
Tô Ninh hạnh phúc bất chợt, nhưng cô không dám mở mắt vì sợ đây chỉ là mơ.