Một hành động nhỏ này của Tô Vĩ Bắc khiến cô có thể xác nhận một chuyện, đó là Tô Vĩ Bắc có phản ứng với cô. Như vậy chỉ cần cô chủ động hơn nữa, Tô Ninh nắm chắc phần thắng trong tay.
Sau một hồi suy nghĩ cô đã hoàn toàn thành tỉnh, cô xốc chăn đứng dậy đi đánh răng, sau đó xả nước tắm cho cơ thể thoải mái một chút. Rất nhanh đã xong, Tô Ninh mặc chiếc váy ở nhà màu trắng ngắn cũn lộ ra đôi chân thon dài. Phía trên chỉ có hai dây mỏng đỡ buộc thành hình nơ xinh đẹp trên đôi vai của cô. Tô Ninh cố ý buộc dây ngắn một chút, như vậy thì cổ váy sẽ trễ xuống để lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng khe hở ẩn hiện như có như không.
Bữa trưa đã gần như hoàn thiện, lúc cô bước xuống lầu thì đã thấy Tô Vĩ Bắc một thân ảnh thẳng tắp đứng trong bếp.
"Chú út, chú nấu gì mà thơm vậy?" Tô Ninh chạy tới sau lưng anh, cố tính đứng sát cánh tay người đàn ông. Một mùi hương thơm của sữa tắm thoát lên khiến anh nhíu mày, cơ thể mềm mại thơm như vậy không nên đứng ở chỗ này.
"Ninh Ninh ra bàn ngồi đi, không nên đứng ở chỗ có mùi dầu mỡ này. Chú múc nốt bát canh gà này ra là chúng ta có thể ăn rồi." Tô Vĩ Bắc vừa làm vừa nói, cả quá trình hoàn toàn không hề liếc nhìn cô cháu gái nhỏ của mình.
Tô Ninh bĩu môi đi ra bàn ăn ngồi chờ, tuy nhiên cô vẫn rất vui, anh luôn luôn chiều chuộng cô như vậy.
Trên bàn ăn đã có vài món cực kỳ ngon mắt, sau nhiều năm không sống chung Tô Ninh phát hiện tay nghề của anh đã thực sự tiến bộ. Ngay lúc cô còn đang nghĩ ngợi thì Tô Vĩ Bắc bưng bát canh đi tới chỗ cô, lúc đặt xuống bàn anh mới để ý cô gái nhỏ ngồi đối diện.
Anh biết cô mới tắm xong vì anh có thể ngửi thấy hương thơm quyến rũ tươi mát từ cô, mái tóc dài được buộc tùy ý sau gáy nên đằng trước có vài sợi rũ xuống khuôn mặt trắng nõn, yêu kiều duyên dáng.
Chiếc váy trắng mềm mại thắt dây trên vai, phía trước hoàn toàn phơi bày trước mặt anh, xinh đẹp điên đảo.
"Chúng ta ăn thôi." Tô Vĩ Bắc khẽ nói, giọng điệu có chút khàn khàn khó chịu. May hôm nay là cuối tuần người làm đều bị cho nghỉ, nếu không anh sẽ bắt cô lên thay đồ thực sự. Xinh đẹp thế này anh không muốn cho ai khác nhìn.
Cô đợi mãi mà anh chẳng nhìn cô lấy một lần, chỉ chú ý dùng bữa. Mà vì bị anh phớt lờ mà khó chịu nên cô vùi đầu cúi xuống ăn cơm, âm thầm nghĩ biện pháp khác. Nhưng lúc cô gái xuống đầu ăn cơm không để ý anh thì cũng chính là lúc Tô Vĩ Bắc liếc mắt nhìn sang, khe ngực một nửa đều lộ ra bên ngoài. Khe sâu hun hút, hai bên cao như vậy khiến anh tưởng tượng ra hai gò bông trắng trẻo ngạo nghễ, có khi sờ vào sẽ rất mềm mại.
Tô Vĩ Bắc bị suy nghĩ không nghiêm chính của mình làm cho hoảng sợ, ánh mắt bình tĩnh nhưng tâm anh đã hoảng loạn, không biết từ lúc nào anh đã có những suy nghĩ cùng hành động bất chính với cháu gái nhỏ.