"..." Hạ Kham theo bản năng ngẩng đầu nhìn quanh cả tòa đại điện, đây là một đại điện rất cổ xưa, đơn giản và trống trải, ngoại trừ ở trong góc đại điện có một vài món đồ đồng, thứ duy nhất có cảm giác tồn tại chính là có một pho tượng quỷ ngay chính giữa đại điện ở vị trí tương tự với bàn thờ Phật.
Nửa thân trên của pho tượng quỷ trông có vẻ mệt mỏi vì làm việc vất vả, khuôn mặt đầy nếp nhăn, gần giống như một ông già tám mươi tuổi với mái tóc hoa râm. Phần thân dưới của pho tượng rất thần kỳ, được chạm khắc thành hình mây và khói.
Pho tượng quỷ còn muốn làm ra bộ dáng từ bi, nhưng lại không giấu được thần thái khác người của mình.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn một chút, Hạ Kham cũng chỉ cảm giác trên đầu có một đôi mắt đang nhìn thẳng vào mình, đôi mắt đó tràn đầy tham lam, không, đúng ra là kẻ này đang thèm khát hắn.
Đó là thứ gì.
Hạ Kham không nhịn được nhíu mày, trong lòng chỉ có một ý nghĩ này, chẳng lẽ là đem một đám người bọn họ được dùng để làm huyết thực à? Thế nhưng, hắn không cảm nhận được bất kỳ sát khí nào từ trên người cô gái mặc áo bào màu đen, quỷ vật trên bàn thờ Phật kia tuy nói vẫn luôn thèm thuồng nhìn hắn, song rốt cuộc nó cũng không có động tác gì khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Kham quyết định tiếp tục chờ đợi.
"Tiến lên, nhỏ máu cho lão Thọ xem." Lý Ti sĩ để cho thiếu nữ đứng đầu tiên tiến lên, vừa mở miệng nói chuyện.
Thiếu nữ đó mặc bộ y phục màu xanh, khuôn mặt xinh đẹp, có lẽ đây là lần đầu tiên nhìn thấy quỷ vật ở khoảng cách gần như vậy hoặc là bị vẻ ngoài của lão Thọ dọa, khuôn mặt thiếu nữ tái nhợt. Nghe thấy lời Lý Ti sĩ nói, nàng ta gắng gượng không để cho mình ngã xuống, vừa đưa tay ra, cắn răng, chỗ cổ tay bị con dao găm rạch ra một vết máu.
Máu tươi từ vết thương từng giọt từng giọt chảy ra.
"Khặc khặc --" lão Thọ trong bàn thờ Phật bị mùi máu tươi hấp dẫn, bay lơ lửng từ trên cao, lúc này mọi người mới phát hiện, lão Thọ đó chỉ giả làm pho tượng mà thôi, thật ra ông ta có thể cử động được.
Nhảy xuống, lão Thọ lơ lửng trên bàn, ngẩng đầu lên, cẩn thận ngửi mùi máu tươi rơi giữa không trung.
Trên bàn có giấy trắng.
Lão Thọ vừa liếʍ sạch những giọt máu, trên tờ giấy trắng lập tức xuất hiện một ký hiệu chiến kỳ.
"Không tồi, thiên phú hệ chiến đấu, về sau ngươi có thể phát triển theo hướng thuật sư hay quỷ sĩ." Lý Ti Sĩ liếc nhìn tờ giấy trắng, gật gật đầu, mở miệng nói vài câu.
Thiếu nữ áo xanh đó lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, ôm cổ tay rời khỏi nhóm người, chờ ở bên cạnh.
Sau đó là một thiếu niên mập mạp tròn tròn, hơi béo một chút, trắng trẻo, chất lượng y phục cũng không tồi, hẳn là xuất thân từ gia đình không tồi, nhìn thấy lão Thọ đang nhìn mình với nụ cười nham hiểm trên mặt, thiếu niên kia run rẩy, vẻ mặt đưa đám kề sát vào, bàn tay cũng run rẩy suýt chút nữa là rạch hai lần mới có ra vết thương.
Lão Thọ cũng ngửi rất kỹ.
Lần này dường như không quá hài lòng với máu của thiếu niên mập mạp, ông ta chỉ vô cùng đơn giản ngửi ngửi một chút, ngay cả liếʍ cũng không liếʍ, trên tờ giấy trắng trên bàn phía dưới cũng xuất hiện một ký hiệu chiến kỳ, có điều cái chiến kỳ này ảm đạm hơn rất nhiều so với thiếu nữ áo xanh trước đó.
"Hệ chiến đấu, thiên phú cấp thấp, ngươi có thể phát triển theo hướng lực sĩ." Lý Ti sĩ lần này đặc biệt đưa ra đánh giá, đưa ra lựa chọn cũng ít hơn so với thiếu nữ áo xanh.
Hạ Kham vừa nghe đến đó thì biết ngay lực sĩ hẳn là thiên phú yêu cầu thấp hơn so với thuật sư và quỷ sĩ. Thật ra nếu cẩn thận nghĩ lại, trong cái thôn nhỏ hẻo lánh hoang vu đó của nguyên thân, thuật sư thì chỉ có một lão thuật sư, phụ trách vẽ bùa chú, quỷ sĩ thì có hai người, một người là thôn trưởng, còn người còn lại là đội trưởng đội hộ vệ phụ trách an nguy của cả thôn.
Ngoài anh ta ra hầu hết thành viên đội hộ vệ đều là lực sĩ, thậm chí có một số còn không phải là lực sĩ, chỉ là những người bình thường hơi có sức mạnh.
Hạ Kham đã hiểu rồi.
Lần này thiếu niên ngay cả vẻ mặt đưa đám cũng không duy trì được, có lẽ vì ngoại hình của lão Thọ quá khủng bố, thậm chí hắn ta còn lăn qua đứng bên cạnh thiếu nữ áo xanh.
Đám người vẫn đang dần tiến về phía trước.
Ngoại trừ chiến kỳ đại diện cho hệ chiến đấu sau đó xuất hiện vài lần, còn xuất hiện thiên phú bùa chú đại diện cho hệ phụ trợ xuất hiện nhiều lần trên giấy trắng. Trong đó có một người đàn ông trung niên với ngoại hình bình thường, chiều cao trung bình, trên tay có vết chai do làm việc nặng, máu của ông ta vừa nhỏ ra, lão Thọ đã nóng lòng muốn liếʍ chúng.
Thậm chí ngửi cũng không làm.
Tờ giấy trắng trên bàn cũng xuất hiện hình dáng bùa chú, tỏa sáng rực rõ.
"Hệ phụ trợ, thiên phú không tệ, ngươi thích hợp với thuật sư, nếu như ngươi học hành ở Nho Tử Các thật tốt, chẳng bao lâu là có thể tới Giám Thiên Ti nhận lệnh bài." Lý Ti sĩ nhìn thoáng qua, khuôn mặt vốn luôn nghiêm túc kể từ khi bước vào đại điện, lần đầu tiên lộ ra nụ cười ôn hòa, nói với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên cũng lộ ra nụ cười mỉm thở phào nhẹ nhõm, có thiên phú trở thành thuật sư, cho dù không thể trở thành quỷ sĩ, ông ta vẽ ra bùa chú cũng đủ nuôi vợ con rồi, dù sao cũng kiếm được nhiều tiền hơn so với chuyển hàng hóa tại bến tàu.
"Cảm ơn Lý Ti sĩ." Người đàn ông trung niên chân thành nói cảm ơn.
Cuối cùng cũng tới Hạ Kham.
Hạ Kham đang chuẩn bị giơ tay cắt vết thương, Lý Ti sĩ đang ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi một vấn đề.
"Vừa rồi lúc ở bên ngoài, ngươi cúi đầu là đang tìm cái gì sao?" Lý Ti sĩ đột ngột hỏi một câu.