Bộ lông vô cùng bồng bềnh, dưới vạt áo trường bào còn có một cái đuôi thật dài.
Khuôn mặt cũng thay đổi, trông như người nhưng lại không giống người, có lông, miệng trở nên nhọn hơn, càng giống như là hồ ly hơn.
Sau khi thủ lĩnh thương đội bái lạy xong, những thủ hạ trong thương đội dường như nhìn thấy cảnh tượng gì khủng bố lắm, đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn, chỉ bắt những huyết thực trong nhà giam.
Hạ Kham cũng là một trong số đó.
"Dâng huyết thực." thủ lĩnh thương đội nâng nửa người trên lên, quay đầu lại, ra lệnh với các thủ hạ của thương đội.
Các thủ hạ của thương đội vô cùng nghe lời của thủ lĩnh thương đội, hoặc đúng hơn là, một loại thái độ sợ hãi. Ngay khi thủ lĩnh thương đội vừa dứt lời, bọn chúng đưa từng người từng người thần trí đang mơ hồ lên bục.
Đống thịt có vảy quái dị đó dường như cảm nhận được đồ ăn đến, nóng nảy lao về phía trước, nó bao bọc lấy một huyết thực được đưa lên, sau một tiếng "hét thảm thiết" vang lên, thì không còn tiếng gì nữa.
Đống thịt quái dị đó hình như đã ăn phải thứ gì đó, dần dần lộ ra hình dạng, có đầu, có đuôi, dần dần nó càng ăn nhiều người hơn.
Cuối cùng nó cũng hiện ra hình dạng thật sự.
Một con quái vật đầu người đuôi cá.
Cái đầu trông không giống như là đầu người, mà càng giống như là dùng để bẫy con mồi, chỉ có hình dáng đại khái của khuôn mặt con người. Cái đuôi vô cùng to lớn, những cái vảy tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Theo số người bị nó nuốt chửng càng nhiều, nó dần có cánh tay, vảy trên cánh tay rất cứng, và cả móng tay sắc bén.
Có thể ngay từ đầu là bởi vì hiện hình nên cái gì cũng ăn, càng về sau toàn bộ thân hình đều xuất hiện, quái ngư bắt đầu xoi mói. Nó dùng một tay tóm lấy tế phẩm dâng lên cung phụng, tay còn lại dùng móng tay sắc bén mổ bụng, móc ra nội tạng, bỏ vào trong miệng, nhai thật to.
Sau khi ăn xong, thi thể giống như phế vật bị ném qua bên cạnh.
Dần dần, máu của thi thể chảy xuống trong nước sông, nước sông càng trở nên đυ.c ngầu, mùi tanh nồng nặc của cá và mùi máu trộn lẫn vào nhau, khiến cho người ta buồn nôn, giống như cảnh tượng ở địa ngục.
Hạ Kham nhíu mày nhìn tất cả.
Chỉ tiếc, lúc này hắn không thể tư bảo vệ được mình.
Cách đó không xa, thương đội thủ lĩnh giống như một con chó đang canh giữ con mồi, chú ý tới từng con "Huyết thực", bảo đảm nghi thức được tiếp tục tiến hành an toàn.
Đôi mắt tham lam điên cuồng lập lòe ánh sáng xanh lục giống như một con hồ ly chân chính, trông cực kỳ khủng bố trong khung cảnh u ám này. Hạ Kham biết, chỉ cần mình có gì đó không thích hợp, nhất định sẽ bị hắn ta phát hiện đầu tiền. Dược thực ăn vào lúc trước hóa thành sức mạnh, chỉ có thể sử dụng được một chiêu, hắn phải một chiêu ăn ngay.
Hạ Kham tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, hai tay bị kiềm chặt, sắp sửa bị áp giải đến gần bục ở giữa sông.
"Chờ một chút, huyết thực này để cho ta." đột nhiên, thủ lĩnh thương đội mở miệng nói một câu. Lúc này hắn ta càng ngày càng giống hồ ly, khuôn mặt giống người giống hồ ly, lời nói ra cũng càng giống tiếng kêu của hồ ly hơn.
Thủ lĩnh thương đội biết huyết thực này, cũng nghe nói qua chuyện huyết thực này trong hang động loáng cái đã ăn gần một nửa dược thực. Hắn ta nghi ngờ trên đường sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, quyết định tự mình ra tay.
"Vâng."
Hạ Kham cứ như vậy bị thủ lĩnh thương đội áp giải đến gần bục.
Quái ngư kia cũng như thể cảm nhận được khoảng cách huyết thực càng ngày càng gần, huyết thực lần này dồi dào hơn trước đó rất nhiều, nó vậy mà phát ra một tiếng kêu quái dị, bén nhọn, chói tai, khiến người ta hoảng sợ.
Hạ Kham vừa đến gần bục, cánh tay nửa người trên của quái ngư lập tức dò xét tới, móng tay bén nhọn như là muốn cắt rách bụng của hắn. Hạ Kham có thể cảm nhận được thủ lĩnh thương đội bởi vì cảnh tượng này mà buông lỏng sức hai bàn tay đang giữ chặt mình.
Móng tay cách bụng gần như chỉ còn một chút nữa thôi.
Chính là lúc này!
Hạ Kham dùng cùi chỏ thúc ngược về phía thủ lĩnh thương đội sau lưng.
"Grào!" Thủ lĩnh thương đội nhận ra không ổn đầu tiên, trở tay chống cự, bàn tay tấn công rất mạnh mẽ, khiến hắn bị đánh lui vài bước. Ngay lúc hắn ta phát ra tiếng rít bén nhọn, phẫn nộ chuẩn bị tiếp tục tiến về phía trước.
"Huyết Thực" vô cùng cao gầy nọ thế nhưng mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt không có tròng trắng, hoàn toàn đen kịt, giống như con ngươi của một loại côn trùng nào đó, ngay lập tức khiến thủ lĩnh thương đội cứng đờ tại chỗ.
"Gặp Chu Mẫu, tám súc sinh, hiến tế."
Thanh niên cao gầy vẻ mặt thương xót, chợt nhìn có một tia thần tính, chỉ tiếc loại thần tính này thật sự quá ít, bị thay thế bằng một loại hung hãn tàn bạo hơn của Man Hoang.
Sau lưng Hạ Kham, một ảo ảnh vô hình chậm rãi xuất hiện, ảo ảnh bay lên không trung, từ từ to lên.
Ảo ảnh là một con nhện khổng lồ giống như ngọn núi, ở trong điện thờ, ở nơi thôn dã, ở trên tế đàn, nó nằm úp sấp trên mặt đất, ở bên cạnh nó, là một món đồ đồng giống như một cái cây to.
Món đồ đồng đó hình dáng giống như chén rượu.
Trên lớn dưới nhỏ.
Con quái ngư ngẩng đầu lên nhìn thấy ảo ảnh trên bầu trời như thể nhìn thấy thứ gì đó khủng bố, ngẩng đầu lên phát ra tiếng kêu hoảng loạn, tiếng kêu rất chói tai.
Thủ lĩnh thương đội cũng ý thức được gì đó, không đợi hắn ta suy nghĩ cẩn thận vì sao dân thường mình bắt được lại biến thành "Quỷ sĩ", hắn ta theo bản năng nhấc chân muốn đi giúp quái ngư.
Nhưng không kịp nữa.
Ngay lúc quái ngư phát ra tiếng kêu bén nhọn, nó đột nhiên bị con ngươi màu đen của con nhện khổng lồ ảo ảnh nhìn chằm chằm, chén rượu đồng khổng lồ từ từ to lên, ụp về phía quái ngư.
"Khà!"
Trong không khí, xuất hiện một tiếng thỏa mãn sau khi uống rượu.
Quái ngư biến mất tại chỗ, cái chén uống rượu đồng đó cũng trở về thành ảo ảnh, ảo ảnh vỡ nát từ từ biến mất.
"Ở bên đó, để ta đi tìm được những dân thường khác." cách đó không xa, truyền đến một loạt những tiếng bước chân của một nhóm người, trước đó còn có vài âm thanh vội vã.
Hạ Kham quay đầu nhìn lại, chỉ thấy, mấy binh sĩ với dáng người khác nhau, toát ra thần quang, bề ngoài cũng khác nhau xuất hiện ở bờ sông. Người lên tiếng chính là một vị thiếu niên trong số đó, trong tay còn cầm một lá bùa, một ngón tay chỉ vào Hạ Kham.
Đây là...
Hạ Kham nhìn thấy trên ngực y phục bọn họ có ký hiệu hoa văn móng vuốt màu đen, ký hiệu của Giám Thiên Ti hiện lên trong trí nhớ của hắn, hẳn là người của Giám Thiên Ti tới.
Trái tim của Hạ Kham thả lỏng, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.