Đợi đến lúc Tạ Bình Bình mua đồ xong, Hạ Kham đã trở lại chỗ cũ một lần nữa.
"Ầy, chúng ta ăn thịt trước đi, mấy ngày nay còn phải bận việc đấy." Tạ Bình Bình cầm miếng thịt kho được bọc trong giấy dầu, cắt ra, đưa một gói cho Hạ Kham, nhân tiện cậu ta còn đưa cho hắn hai cái bánh bao, ý bảo hắn ăn nhanh lên.
"Cảm ơn." Hạ Kham nhận lấy thịt và bánh bao, cũng không chú ý, bắt chước Tạ Bình Bình bắt đầu ăn ở chợ. Khoan hãy nói, thịt này vừa vào miệng đậm đà, thơm, mềm, dai, lại càng không cần phải nói miếng thịt kho này có cả gân, nên tốc độ ăn của Hạ Kham không khỏi nhanh hơn.
"Bây giờ là chập tối, âm khí đàn áp nhân khí, chúng ta đi qua nhiều hộ gia đình như thế mà tấm bùa cũng không sáng lấy một lần, e rằng còn Hồ Phần Tử kia đã sớm khoác nhân khí chuồn ra khỏi thành rồi." Tạ Bình Bình tiếp tục đi cùng với Hạ Kham, cau mày.
"Hơn nữa sắc trời đã tối như vậy, khi đêm xuống, chỗ nghĩa địa đó, cho dù là quỷ sĩ của Giám Thiên Ti chúng ta cũng sẽ không tới đó." Buổi tối, là thế giới của quỷ vật.
Đặc biệt là rừng núi hoang vắng, lại còn là nghĩa địa, ở nơi đó, quỷ vật được ông trời chiếu cố.
"Chỉ có thể ngày mai tới đó một chuyến." Hạ Kham cũng đang có ý đó, hắn muốn tìm hiểu rõ ràng tất cả những chuyện này, cũng muốn càng sớm càng tốt tìm được Hồ Phần Tử, nhưng ban đêm nghĩa địa cũng không phải chuyện đùa. Trong ký ức của nguyên thân, đến gần tối là nhà nhà trong thôn Tiểu Hạ ngay cả cửa cũng không bước ra, tắt đèn vào buổi tối.
Hạ Kham cũng hiểu chúng rất lợi hại, mở miệng nói.
Tạ Bình Bình cũng đang có ý đó.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cau mày. Bọn họ quyết định sau khi trở về sẽ tiếp tục trao đổi với nhau, sáng sớm ngày mai xuất phát đi tới nghĩa địa cách thành Đại Khải mười dặm, tìm hiểu thật giả.
Lúc hai người đi ngang qua Giám Thiên Ti.
Ông lão gác cổng Giám Thiên Ti đang đi ra từ trong phòng nhỏ, nhìn thấy là hai người bọn họ mắt sáng lên, cười híp mắt chào hỏi: "Tạ đại nhân, Hạ đại nhân, hoàn thành nhiệm vụ về rồi sao?"
Hạ Kham có chút bất ngờ đối phương lại gọi tên của mình, thế nên rốt cuộc là Lý Ti sĩ và Trâu Bình Ti đã kể với bao nhiêu người tên của hắn thế?
"Đúng vậy, ông cũng đang trực hả?" Tạ Bình Bình vẫy tay như thường lệ, sau đó yếu ớt nói: "Nhiệm vụ vẫn chưa xong đâu, gặp phải con Hồ Phần Tử phiền phức, nó cảm nhận được khí tức của chúng ta nên đã chạy ra ngoài thành, ngày mai lại phải chạy ra ngoài thành để bắt nó."
Ông cụ Đàm là một ông cụ bộ dạng thoạt nhìn rất hiền lành, cười rộ lên vô cùng ôn hòa, dáng người không cao, nghe Tạ Bình Bình nói, ông cụ gật đầu an ủi nói: "Vất vả vất vả rồi, ngày mai Tạ đại nhân nhất định có thể bắt được con Hồ Phần Tử đó."
Nói xong lời này, ông cụ Đàm đã khóa cửa phòng nhỏ lại, quay người lại, tạm biệt hai người, xoay người đi về phía chợ.
Tạ Bình Bình nhìn bóng lưng ông cụ Đàm rời đi biến mất, thu hồi ánh mắt, vừa quay đầu đã thấy Hạ Kham nhíu mày. Tạ Bình Bình cười nói: "Vẫn đang suy nghĩ chuyện Hồ Phần Tử đó à?"
"Không có, người vừa rồi là?" Hạ Kham lấy lại tinh thần, hỏi một câu.
"Là ông cụ Đàm gác cổng của Giám Thiên Ti. Dựa theo lẽ thường mà nói, Giám Thiên Ti chúng ta nhiều hành binh như vậy, đa số đều có quỷ lực, thì sao có thể cần người gác cổng. Có điều liên quan đến chuyện gia đình của ông ấy, cho nên mới có thể tới đây." Tạ Bình Bình và Hạ Kham vừa đi về phía viện, vừa mở miệng giải thích: "Trâu lão đại thương ông ấy cô đơn không nơi nương tựa, cũng không có phản đối dữ dội, người này coi như là người gác cổng của Giám Thiên Ti."
"Với lại ông ấy cũng biết điều, biết có một số chuyện không nên biết."
"Trí nhớ của ông cụ Đàm rất tốt, gần như đã nhìn qua là không quên, có lẽ đã từng nghe thấy tên ngươi ở đâu đó, gọi tên ngươi cũng không có gì lạ."
Hạ Kham nhướng mày, đối với lời giải thích của Tạ Bình Bình cũng không phủ nhận.
Trở lại trong viện.
Hai người bởi vì đã ăn ở trong chợ rồi, trong bụng coi như no, thế nên đều tắm rửa rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Ngoài cửa sổ.
Trời đã tối.
Hạ Kham nằm ở trên giường nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trên bàn bên cạnh giường đặt một ngọn đèn dầu lờ mờ, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang lộp bộp, lúc Hạ Kham đang chuẩn bị lấy bùa Trắc Quỷ và bùa Thanh Khí từ trong lòng ra đặt ở dưới gối đầu, đột nhiên hắn như là nhớ tới gì đó, vội vàng đứng dậy mặc quần áo tử tế.
Hạ Kham nhìn mình từ trên xuống dưới, xác nhận không có gì không thỏa đáng, lúc này mới vội vàng đẩy cửa ra ngoài.
Lại qua một hồi lâu, lúc này Hạ Kham mới cầm một thứ trở về, Hạ Kham đặt vật này ở bên cạnh giường mình, lúc này mới một lần nữa yên tâm ngủ.
Đêm đã khuya.
Đèn dầu trong phòng đã tắt từ lâu.
Bên ngoài viện tối om, bóng cây tầng tầng lớp lớp, thừa dịp bóng tối, một bóng đen thấp bé gầy yếu với những răng nanh sắc nhọn quen thuộc đi tới cửa phòng Hạ Kham, nó duỗi móng vuốt dài ra, nhẹ nhàng đẩy cửa.