Chương 22

Bóng đen của con thú hoang quái dị này đi tới bên giường Hạ Kham, cái mõm dài của nó nhẹ nhàng há ra, một đôi mắt màu xanh lục tham lam nhìn thanh niên tóc đen đang ngủ say trên giường.

Ban ngày lúc nhìn thấy huyết thực này, nó đã biết huyết khí chắc chắn dồi dào, bây giờ tới gần nhìn, quả nhiên huyết khí khoan khoái, chỉ mới nhìn thôi đã cảm thấy thoải mái, không biết đến khi ăn vào sẽ ra sao.

"——" Cái mõm dài há ra lộ ra răng nanh bên trong, hướng về phía cổ thanh niên tóc đen trên giường, hung hăng cắn xuống.

Ngay sau đó, một tia màu đen xen lẫn sức mạnh khủng khϊếp lao về phía cái miệng rộng đầy răng nanh này.

"Keng" một tiếng, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên trong phòng, sức mạnh cực kỳ khủng bố đánh lui bóng đen quái dị thật xa, rất khó nhọc, bóng đen mới dừng lại thân hình.

Thanh niên tóc đen vẫn luôn ngủ say trên giường không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, ngồi thẳng nửa người trên, trong tay cầm một thanh Trường đao, bàn tay còn lại cầm hai tấm bùa chú.

"Vèo!" một tiếng, đèn dầu trên bàn bên cạnh bị ngón tay Hạ Kham búng nhẹ một cái, một lần nữa sáng lên, cũng chiếu sáng khuôn mặt của người tới.

Người tới dáng người thấp bé, giống người nhưng lại không phải người, tựa như hồ ly nhưng không phải hồ ly, từ lớp lông rậm rạp trên mặt có thể mơ hồ nhìn ra là dáng vẻ của một ông lão, đến khi nhìn kỹ lại, chính là ông cụ Đàm vừa bước đi vừa cười ha ha hồi sáng.

Lúc này ông cụ gác cổng cười híp mắt này hoàn toàn không hề có chút nhân từ nào, giống với thú hoang hơn là con người, nửa người trên khom xuống, đôi mắt nheo lại thâm độc nhìn Hạ Kham, vẻ mặt không tốt, giọng nói lanh lảnh: "Vậy mà ngươi không ngủ."

"Không đúng, ngươi sớm đã có chuẩn bị." ông cụ Đàm cũng không phải kẻ ngốc, khi nhìn thấy Trường đao trong tay Hạ Kham, thì lập tức hiểu ngay, ban ngày lúc lão nhìn thấy hắn, trong tay người này còn không có vũ khí, hiển nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ trước khi ngủ.

"Quả nhiên là ông." Hạ Kham nhìn thân phận người trong dự đoán của mình, giọng điệu bình thản cảm thán.

Trường đao trong tay Hạ Kham bởi vì đòn phản công vừa rồi, khiến cho toàn thân đao phát ra linh quang nhàn nhạt. Trước khi đi ngủ hắn vội vàng đi ra ngoài tìm Tạ Bình Bình là để mượn vũ khí này, không vì chuyện gì khác, mà bởi trực giác cộng thêm bốn phần suy đoán trong lòng mình.

Thế là đủ rồi.

"Ta lộ ra sơ hở chỗ nào?" ông cụ Đàm với tư cách là quỷ sĩ cấp Hoàng Lệ đương nhiên sẽ không sợ hãi một tên nhóc Giám Thiên Ti vừa mới thăng cấp Bạch Du. Nếu đổi lại là Tạ Bình Bình thì có thể lão sẽ kiêng kị một hai phần, hơn nữa lúc vừa mới tiến vào lão đã hạ âm khí trước, tất cả âm thanh đều sẽ không lọt ra khỏi phòng. Ông cụ Đàm tưởng rằng huyết thực này không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình, nên đương nhiên có lòng dạ thanh thản hỏi sơ hở trong sự sắp đặt của mình.

"Là nội tạng." Hạ Kham lại không có bất kỳ vẻ căng thẳng nào, nhìn thấy ông cụ Đàm thật lòng thật dạ hỏi, hắn nhếch khóe môi, vô cùng tốt bụng nhắc nhở.

"Là như thế này, hình thể của Hồ Phần Tử không lớn, cho dù vận may của nó tốt đến mức nào, trùng hợp có người đi ngang qua tế bái mộ phần của nó, lại vừa vặn để cho nó ăn cái người tế bái này, chuyển thành tu Huyết Nhục. Thế nhưng hình thể của nó cũng tuyệt đối sẽ không cho phép nó ăn nội tạng hơn mười hai huyết thực đàn ông trưởng thành trong vòng bảy ngày."

"Chưa kể, khi ta đi ngang qua hàng thịt, ông chủ hàng thịt nói từ một tháng trước, cũng chính là trước khi có chuyện xảy ra, nội tạng vốn không bán được ấy thế mà bán hết sạch, lại còn bán rất nhanh."

"Lúc ấy ta đã cảm thấy có gì đó không đúng."

"Bây giờ nghĩ kỹ lại, nếu đó không phải là một con quỷ vật Hồ Phần Tử mà là một vị quỷ sĩ quán tưởng tu Hồ Phần Tử thì sao? Thế thì hợp lý rồi." Hạ Kham không nhanh không chậm khoanh chân ngồi dậy, sau đó nhìn về phía ông cụ Đàm: "Mấu chốt hơn chính là, ông quá nóng vội."

"Khi biết ta và Tạ Bình Bình đến nhà của thương nhân, ông sợ mưu kế của mình bị nhìn thấu, hoàn toàn không có Hồ Phần Tử gì. Toàn bộ đều là một trò lừa bịp của ông, cố ý giả vờ đến muộn một lúc để ngăn cản bọn ta."

"Hết lần này tới lần khác ông lại tự cho rằng mình thông minh, thích ở trước mặt người khác khoe khoang, trong lúc nhất thời vậy mà nói ra tên của ta. Khi đó, ông nói xong rồi đi ngay, e rằng cũng đã phát hiện ra sơ hở của mình rồi."

"Ông cố ý tiến vào Giám Thiên Ti, nhưng vì sao mục tiêu của ông lại là tôi?" ngay từ đầu giọng điệu của Hạ Kham còn khẳng định, khi nói đến phía sau ngữ điệu dần dần ngờ vực.

Ông cụ Đàm hiểu rõ nguyên nhân mình thất bại, cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, nghe thấy Hạ Kham hoang mang, cười lạnh một tiếng, trả lời: "Lúc đầu ta muốn ăn một miếng máu thịt của ngươi, nhìn xem máu thịt dược nhân cung phụng cho Tổ Linh rốt cuộc có mùi vị gì, sau đó mới dâng máu thịt cho đại nhân."

"Không ngờ tới bị ngươi ngoài ý muốn phát hiện."

"Bị phát hiện cũng tốt, vừa hay ta có thể lột da của ngươi, da tốt nhất chính là được lột khi còn sống." ông cụ Đàm liếʍ liếʍ đầu lưỡi, ánh mắt tham lam nhìn thanh niên tóc đen trên giường, sau đó giọng điệu có chút chán ghét nói: "Đến lúc đó, làn da hiện giờ của ta sẽ thành đồ bỏ."

"Tổ Linh? Ông có quan hệ gì với thủ lĩnh thương đội kia?" vẻ mặt Hạ Kham lạnh lùng, nghe thấy những chữ quen thuộc, ánh mắt nhìn thẳng về phía ông cụ Đàm.

Ông cụ Đàm không có ý định trả lời.

Lúc này, ông cụ Đàm thình lình đã xảy ra biến hóa, bộ dạng của lão càng biến hóa theo hướng hồ quỷ, móng vuốt sắc nhọn, tứ chi dài ngoằng, ánh mắt giả dối như lão hồ ly sắp chết nhìn chằm chằm Hạ Kham.

Lớp da người mỏng manh đó như thể khoác lên người lão, quỷ khí biến mất, đôi mắt xanh lục của lão mang theo sát khí, trong phòng không biết khi nào xuất hiện tiếng xào xạc, xen lẫn tiếng kêu chói tai của động vật.

Từng mảng bóng đen thuộc về động vật chuyển động rất nhanh trên mặt đất và không trung, để lại tiếng cười khiến cho người ta sởn gai ốc, nghe lâu thậm chí làm cho người ta choáng váng hoa mắt, thần trí mơ hồ.

Trên mặt đất, một cái móng vuốt dài đầy lông màu trắng xám chậm rãi xuất hiện ở trước mắt Hạ Kham, ý đồ bịt kín hai mắt của hắn.