Đương nhiên Tạ Bình Bình cũng muốn con Hồ Phần Tử này càng bắt được sớm càng xong việc, ước gì hôm nay làm xong nhiệm vụ luôn cho rồi, cho nên vừa nghe thấy đề nghị của Hạ Kham lập tức đồng ý, còn chủ động đưa ra tổng cộng có mấy nhà.
Nói đi là đi, lúc này không đợi ai cả, lỡ như Hồ Phần Tử cảm thấy nơi đó không an toàn rồi lại bỏ chạy thì phải làm sao bây giờ, hai người dứt khoát bàn bạc với nhau, trực tiếp chạy tới.
Đơn giản là những nơi xảy ra vụ án lần này không cách nhau quá xa.
Trên đường đông đúc người qua lại, có lẽ nơi này đều là nơi tập trung của những gia đình giàu có, dân thường hiếm khi sẽ tới nơi này, trước đó nơi này xảy ra những trường hợp quỷ vật ăn nội tạng người đã lan rộng, càng thêm không ai muốn tới đây, lúc hành binh của Giám Thiên Ti giám sát tuần tra ở bên ngoài, cũng vô cùng thuận tiện.
Bọn họ càng thêm thuận tiện.
Những hộ gia đình giàu có coi như cả nhà đều sống sót đều đã dời khỏi con phố này, tạm thời đi tới nơi ở khác. Đương nhiên, cũng có những hộ gia đình giàu có lựa chọn nộp một số tiền nhất định cho Giám Thiên Ti, để Giám Thiên Ti cử người đến bảo vệ sự an toàn của bọn họ.
Khi bọn Hạ Kham vừa tới, người hầu canh giữ tỏ vẻ hoan nghênh.
"Không cần hành lễ." Hạ Kham và Tạ Bình Bình bước vào một gia đình giàu có, người hầu canh giữ kia cũng là một lão quản gia, chẳng qua thân hình có hơi mập mạp, ông ta thấy hai người mặc quần áo của Giám Thiên Ti, ánh mắt lập tức sáng lên, đang muốn khom lưng hành lễ, Tạ Bình Bình vội vàng xua tay, ra hiệu ông ta không cần đa lễ.
Hạ Kham vừa vào cửa đã nhanh chóng tìm kiếm trong đại trạch, tấm bùa chú màu vàng đậm trong tay hồi lâu không có động tĩnh.
"Không có." Hạ Kham quay đầu đối diện với ánh mắt Tạ Bình Bình, lắc đầu.
Tạ Bình Bình khó chịu chậc một tiếng, lại bị chạy mất.
"Lẽ nào con Hồ Phần Tử đó sớm cảm giác được chúng ta sẽ tới đây, chạy ra khỏi thành rồi không?" Tạ Bình Bình thu tay lại, đi theo phía sau Hạ Kham bước về phía cổng lớn, đây đã là nhà thứ mười hai bọn họ tìm kiếm, cũng là nhà cuối cùng bọn họ tìm, mỗi lần tìm kiếm, hai người bọn họ đều phải chia ra tìm kiếm hết một lượt.
Nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Đầu tiên, tấm bùa này khẳng định không có bất cứ vấn đề gì.
Chỉ có thể là vì con Hồ Phần Tử kia cực kỳ gian xảo, dựa vào sự thận trọng và giảo hoạt của nó khi ăn huyết thực, thì cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng cứ như vậy, bọn họ phải tốn nhiều công sức hơn đi tới nghĩa địa bên ngoài thành Đại Khải để tìm Hồ Phần Tử. Đến nghĩa địa, thiên thời địa lợi, sức mạnh của Hồ Phần Mộ có thể mạnh hơn nhiều, cho dù là hai người bọn họ phối hợp đi nữa thì cũng phải suy tính một chút.
Hạ Kham không nói gì, vẫn trầm mặc, tiếp tục đi về phía trước, hắn suy nghĩ rất nhiều. Tất cả những gì Tạ Bình Bình nói đều rất hợp lý, mỗi một điểm ngờ vực đều có lý, tuy nhiên, Hạ Kham cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Hạ Kham lại không nói được cụ thể là lạ ở chỗ nào.
Tạ Bình Bình không thèm để ý Hạ Kham phớt lờ mình, làm nhiệm vụ mà, người cẩn thận tỉ mỉ đều sẽ có một vài tật xấu trầm mặc ít nói. Chẳng sao cả, cậu ta đều có thể chấp nhận được, so với người cộng sự bất cẩn quên trước quên sau, cậu ta vẫn thích người cẩn thận hơn.
"Ôi, ông chủ, thịt này cho tôi hai cân." đến cuối đường, Tạ Bình Bình đi ngang qua một quán rượu đang bán thịt, hơn nữa cả ngày nay không ăn cơm nên không khỏi chảy nước miếng, lập tức chạy vào trong quán mở miệng gọi.
Thịt đó quả thật thơm nức mũi.
"!" Lúc Hạ Kham nghe thấy những lời này, động tác dừng lại, chờ một chút. Thịt! Hạ Kham nhớ ra điều gì đó, hắn ngẩng đầu lên cẩn thận tìm kiếm tất cả hàng quán trên đường phố, may mắn, cửa hàng thịt cách đó cũng không xa.
Trước hàng thịt, ông chủ hàng thịt cao lớn thô kệch nhìn qua rất vui vẻ, cái bàn trước mặt sạch sẽ, toàn bộ số thịt thường ngày ông bán không được đều đã được mua, ông dọn tiệm sớm hơn so với thường ngày không ít.
"Vị khách này... Đại nhân, xin hỏi có chuyện gì không?" Ông chủ hàng thịt thu dọn được một nửa, trên đầu đột nhiên tối xuống, còn tưởng rằng là có người tới mua thịt, ông ngẩng đầu lên thuần thục chào hàng, sau đó nhìn thấy người tới trên người mặc y phục Giám Thiên Ti, giọng điệu đột nhiên thay đổi, có chút yếu thế.
"Hôm nay làm ăn như thế nào, bởi vì con đường này cách đó không xa xuất hiện tung tích quỷ vật, ta lo lắng sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn bên này." Thấy vẻ mặt hoảng sợ của ông chủ hàng thịt, Hạ Kham có chút đau đầu, Giám Thiên Ti công chính nghiêm minh đương nhiên là chuyện tốt, nhưng quá mức uy thế thì cũng không tốt lắm khi sinh hoạt hàng ngày.
Vì để cho câu hỏi của mình tiến hành thuận lợi, Hạ Kham không thể không thay đổi cách nói.
Ông chủ hàng thịt cũng chỉ là bởi vì đột nhiên nhìn thấy hành binh của Giám Thiên Tư, cho rằng nhà mình xảy ra chuyện gì, khi đó không khỏi hoảng hốt, bây giờ nghe đối phương nói như vậy, dường như không có bất kỳ vấn đề gì, lại còn đang hỏi về chuyện buôn bán trên phố, ngay lập tức yên lòng, trước đây Giám Thiên Ti cũng sẽ chú trọng đến phương diện này.
Ông chủ hàng thịt cũng không xa lạ gì.
"Cảm ơn ý tốt của đại nhân, hôm nay làm ăn khá tốt." ông chủ hàng thịt nói đến việc làm ăn của mình mặt mày hớn hở, giọng điệu vui sướиɠ nói: "Thật ra lúc trước buôn bán cũng rất tốt, những thứ nội tạng không ai thèm mua cũng dễ dàng bán đi."
"Những thứ nội tạng, thứ đó bán đi dễ dàng sao?" Hạ Kham nhướng mày, không lộ dấu vết nghe ông chủ hàng thịt nói tiếp.
"Cũng không biết vì sao, có thể là có một quý nhân thích ăn những thứ này. Vốn dĩ những người sống trong khu vực chúng ta đều là những gia đình giàu có trong thành, những người đó là gia đình gì, mấy thứ nội tạng đó đương nhiên không thể bưng lên bàn, thế nên nội tạng trong tiệm cả buổi cũng không thể nào bán được, chỉ có thể cho mấy người hầu mang về ăn." ông chủ hàng thịt thở dài nói.
Tìm thấy rồi.