Chương 14

Chớ đùa, tổng cộng hắn chỉ có 50 lượng, nhà trọ bình thường nhất ở thành Đại Khải cần 500 lượng một đêm, chưa bao gồm ăn uống, ai biết hắn sẽ ở lại thành Đại Khải bao lâu. Quỷ vật há lại dễ gϊếŧ như vậy, còn 50 lượng nên hắn phải sử dụng tiết kiệm.

"Ừm." vẻ mặt Trâu Bình Ti tỏ ra không có gì ngạc nhiên, rất bình thường gật gù. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta nói: "Tạ Bình Bình sắp thăng lên cấp Hoàng Lệ, bình thường cậu ấy cũng phải về nhà, trong viện của cậu ấy có một phòng trống, ngươi có thể ở đó trước, chờ khi nào ngươi thăng lên Bạch Du, thành công tiến vào Nghi Chinh Ti là sẽ có tiền lương rồi, lúc ấy sẽ dễ chịu hơn."

"Nhưng ngươi vẫn phải tự lo việc ăn uống."

"Cảm ơn đại nhân." Hạ Kham biết mình không cần trả tiền thuê phòng thì đã rất mừng rồi. Về phần việc mình phải tự trả tiền ăn thì đó là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa những người này có thể không thích món hắn thích ăn, chuyện này làm cho hắn vui vẻ một hồi.

Trâu Bình Ti nói xong tất cả những chuyện này, bấy giờ mới quay người rời đi.

Trâu Bình Ti đã nói ra khỏi miệng, tất nhiên là sẽ có người dẫn Hạ Kham đi đến tiểu viện của Tạ Bình Bình. Lúc bước vào trong tiểu viện, bên trong không có ai, hiển nhiên Tạ Bình Bình đang bận.

Người đầu lĩnh đó cũng là thiếu niên, hẳn là bạn của Tạ Bình Bình.

"Tạ ca đang vẽ bùa ở Lệnh Các bên kia, không thể nào tới đây được, ta chỉ có thể đưa chìa khóa cho huynh trước. Huynh ở trong căn phòng này trước, chỉ cần huynh không vào phòng huynh ấy, những nơi khác đều được." Thiếu niên kia vô cùng hoạt bát, sau khi cậu ấy nói xong thì dẫn Hạ Kham đến một căn phòng ở phía bên trái của viện, sau khi mở nó ra, đồ đạc trong nhà đều hiện ra.

Một căn phòng sạch sẽ đơn giản, thiết bị sinh hoạt cơ bản đều có, giường, bàn ghế gì gì đó, cửa sổ được làm bằng gỗ, còn có một lớp màn chống muỗi, ngoài ra thì không còn gì khác.

Dù sao viện này là do Giám Thiên Ti cung cấp, có cơ sở vật chất cơ bản đã là không tệ rồi.

Căn phòng như vậy, Hạ Kham đã rất hài lòng, ít nhất so với ở Nho Tử Các thì thoải mái hơn nhiều.

Nói xong, thiếu niên hoạt bát đưa chìa khóa bằng đồng cho Hạ Kham, cười híp mắt khoát tay, xoay người chuẩn bị rời đi.

Hạ Kham đưa mắt nhìn thiếu niên hoạt bát rời đi, trong viện một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Lúc này Hạ Kham mới quay người bước vào trong phòng, vừa tiến vào phòng, cả người Hạ Kham đều thả lỏng, thả lỏng ngã xuống giường. Trên giường rất sạch sẽ, không có mùi lạ, trong phòng cũng không có mùi, hẳn là có người chuyên quét tước.

Không lâu sau đó, Hạ Kham đã ngủ say, bàn ghế trong Nho Tử Các đều là đồ rẻ tiền, nên giấc ngủ của hắn hoàn toàn không thoải mái.

Đợi đến khi Hạ Kham thức dậy một lần nữa, các vì sao bên ngoài cửa sổ đã hiện lên. Hạ Kham chỉ nhìn thoáng qua, biết được thời gian, hắn cúi đầu, một lần nữa đặt tâm trí của mình vào Phật Cốt Ma Chu đang ngủ trong đầu, lặp đi lặp lại quán tưởng dáng dấp của con nhện này, sử dụng tinh thần lực từ từ miêu tả hình dáng của con nhện.

Dần dần, toàn bộ con người đều đắm chìm trong quán tưởng.

Toàn bộ ý thức của hắn lơ lửng trong không trung, suy nghĩ kỹ càng về con nhện khổng lồ đang ngủ này. Con nhện đang chầm chậm hít thở, như thể một sinh vật sống. Kiếp trước Hạ Kham cũng chưa bao giờ cảm thấy cơ thể của mình bí ẩn như thế này.

Bí ẩn đến mức hắn chỉ nhìn thôi mà thấy đầu óc choáng váng.

Ngay sau đó, Hạ Kham nhìn thấy một vài vết trắng phía sau chân con nhện. Những vết trắng đó nổi bật trên chân nhện tối màu, lấm tấm, chúng có đường nét hoa văn đặc biệt, chúng không hề xấu xí, mà còn có một sự hấp dẫn không thể giải thích được.

"Woo!!!" Âm thanh trầm đυ.c giống như âm thanh phát ra từ một chiếc bình đồng khổng lồ nào đó.

Cách đó không xa, có một cái bàn thờ.

Lần này, con nhện khổng lồ không còn ngồi xổm trên bàn thờ nữa, thay vào đó, con nhện khổng lồ này dường như đã trở về từ nơi hoang dã. Tám con mắt kép của nó lóe lên cảm xúc của con người, còn hai chân sau của nó đang kéo một con mồi khổng lồ như núi bằng mạng nhện. Con mồi trông có vẻ như hơi giống lợn rừng, nhưng kích thước của nó rất khổng lồ, có cặp răng nanh sắc nhọn, trông rất không dễ chọc.

Chân nhện đang kéo tơ nhện là cặp chân thứ ba, đồng thời cũng là cặp chân vừa xuất hiện những vết trắng.

Chân nhện tỏa ra ánh sáng màu vàng kim lấp lánh, dễ dàng đâm xuyên vào đá. Con mồi rất không dễ chọc kia tựa như miếng đậu phụ trên chân con nhện này.

Con nhện kéo con mồi đến bàn thờ, giữa không trung, những tiếng kèn to nặng nề dường như có thể gõ vào lòng người lại xuất hiện lần nữa.

Đôi mắt của Hạ Kham đang dần chuyển sang màu đen, đến khi trời sáng trở lại, Hạ Kham nhìn thấy chính là đồ đạc trong phòng mình.

"?" Hạ Kham chậm rãi chớp mắt, ngay sau đó, hắn lập tức cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, khí tức quen thuộc, sức mạnh quen thuộc, và cả bản năng nhện quen thuộc kia.

Chính thức lên cấp Bạch Du rồi.

Chỉ nói riêng về quỷ lực cùng sức mạnh, hắn mạnh hơn so với trước đây ít nhất mấy lần. Nếu như lần nữa gặp phải thủ lĩnh thương đội đó, Hạ Kham có nắm chắc, có thể đối đầu trực diện với đối phương, làm cho đối phương nếm mùi, cho dù không đánh lại thì cũng có thể trốn thoát thuận lợi, chứ không đến mức ngất xỉu trước mặt mọi người Giám Thiên Ti như lần trước.

Hơn nữa Hạ Kham phát hiện mình có thêm hai kỹ năng.

"Sức mạnh đã lớn hơn, và cả cánh tay cũng trở nên chắc khỏe hơn rất nhiều." Hạ Kham nhớ tới hai kỹ năng mình đạt được, một trong số đó chính là chân nhện cứng như sắt, hắn theo bản năng véo véo cánh tay của mình, ừ, rất cứng.

Nói một câu xương cốt sắt thép hoàn toàn không ngoa tí nào, hẳn là còn có thể biến thành chân nhện. Chỉ tiếc hiện tại trạng thái của hắn không ổn định, không thể nào biến được, chuyện đó chỉ có thể để sau rồi tính, còn một kỹ năng khác chính là điều chế mùi hương.

"Điều chế mùi hương à." Hạ Kham nhìn thấy kỹ năng này thì lặng lẽ thở dài. Hắn nhớ tới cảnh tượng kiếp trước khi các trưởng lão đưa hắn đi điều chế mùi hương ở trong bộ tộc.

Phong tục trên kính Hoàng Thiên Hậu Thổ (*), dưới cúng bốn mùa.

(*) Hoàng Thiên chính là Ngọc Hoàng, Thiên Đế, chủ quản trên trời.

(*) Hậu Thổ chính là một vị thần trong thần thoại, đồng thời, cũng là người đứng đầu Minh giới, quản lý u đô.

Đây là bản tính trời sinh và bản năng của Phật Cốt Ma Chu, đồng thời cũng là kỹ năng đầu tiên những con nhện vị thành niên học hỏi từ các trưởng lão.