Chương 11

Đến Nho Tử Các, mọi chuyện lại hoàn toàn khác với những gì Hạ Kham nghĩ.

Hạ Kham một lời khó nói hết nhìn ông lão râu bạc trước mặt, ông ấy cười ha hả như thể không nhìn thấy ánh mắt kỳ quặc của Hạ Kham.

"Cứ thế bỏ mặc chúng ta luôn hả?" Hạ Kham bất đắc dĩ nói, Lý Ti sĩ mới vừa dẫn đám người bọn họ tới Nho Tử Các - một cái hang động, rồi vội vàng rời đi để lại mọi người nhìn nhau.

Cũng may có người kịp thời đi ra đón, có nam có nữ, họ gọi tên những người mới đến và đưa đi.

Chỉ còn lại Hạ Kham được một ông lão râu bạc có vẻ không nhìn thấy gọi tới.

"Đúng vậy." Ông lão râu bạc hoàn toàn không có ý hối cải, cười híp mắt gật đầu nói: "Nho Tử Các chúng ta dẫn dắt người mới đều như vậy. Các ngươi ấy à, lần này lại rất đúng lúc, trong Ti không có quá nhiều nhiệm vụ phải ra ngoài, người cũng đủ, đủ để mỗi người dẫn dắt một người các ngươi. Nếu đổi lại là trước kia, thì bọn họ đều là một người dẫn dắt một nhóm các ngươi."

Vậy thì các người thật tuyệt vời.

Hạ Kham nhướng mày.

Ông lão râu bạc vuốt râu, giống như không thấy Hạ Kham châm chọc trong lòng, vẫn cười ha hả mở miệng nói: "Nào, để ta giới thiệu cho ngươi."

"Kỳ thực những thứ này các ngươi tự xem cũng được, trong Nho Tử Các có đủ loại công pháp, chỉ cần tự mình xem qua những thứ cơ bản là được." ông lão râu trắng rất thản nhiên nói.

"..." Hạ Kham nghe thấy lời này nhíu mày.

Điều này không giống trong tưởng tượng của hắn lắm, Giám Thiên Ti vất vả như vậy mới chọn được mấy hạt giống, theo lý mà nói, không nói đến chú trọng bồi dưỡng nhưng cũng sẽ không thả tự do, nhưng với vị lão Vương này mà nói, chuyện này chẳng khác gì nuôi thả.

Hạ Kham vừa định mở miệng muốn hỏi nguyên nhân cụ thể, những chuyện quá mức khác thường này nhất định phải hỏi rõ ràng trước, không thể mơ mơ hồ hồ, đây là vấn đề có liên quan đến tu luyện.

"Chờ ta nói xong, tất cả thắc mắc của ngươi sẽ biết." ông lão râu bạc cũng chính là lão Vương ẩn ý sâu xa nói, nói chuyện đúng lúc cắt đứt hoang mang của Hạ Kham.

Hạ Kham không nói nữa.

"Đầu tiên là quỷ vật, không có ai biết cũng không ai rõ về nguồn gốc của quỷ vật, cũng không có ghi chép nào trong sách hay sách cuộn được truyền lại, thậm chí các Đại năng cũng không biết." ông lão râu bạc mỉm cười, mở miệng chậm rãi nói: "Chúng nó giống như cùng xuất hiện trên thế gian này khi thế gian này mới được sinh ra, chiếm giữ phần lớn tài nguyên của thế gian, cũng chia đất đai sinh sống của con người thành các lãnh thổ và thành trì."

"Điểm chung duy nhất của quỷ vật chính là thích huyết thực."

"Quỷ vật có trí tuệ không?" Hạ Kham trầm mặc hồi lâu, dò hỏi, hắn nhớ tới con quái ngư lúc trước, đống thịt đó còn được Trâu Bình Ti gọi là Giao nhân, lúc đống thịt đó ăn máu, nhưng ngay từ đầu ai đến cũng không từ chối kén chọn.

"Xem ra ngươi đã gặp qua quỷ vật rồi, cũng đúng, dù sao ngươi đã thức tỉnh thiên phú, hẳn là đi theo con đường quán tưởng (*) quỷ vật." Lão Vương hiểu ra, giọng điệu lạnh nhạt trả lời: "Không biết."

(*) Quán tưởng là tập trung tư tưởng để quan sát, phân tích và suy nghiệm một vấn đề, giúp cho thân an và tâm không loạn động, cũng như được chánh niệm.

Hạ Kham đột nhiên ngẩng đầu nhìn lão Vương.

Lão Vương vẫn lặp lại: "Đúng vậy, không biết, hiểu biết của chúng ta về quỷ vật vẫn rất ít."

"Có điều căn cứ vào ghi chép nội bộ của Giám Thiên Ti, quả thật có quỷ vật nắm giữ trí tuệ không thua gì con người, những thứ đó thậm chí còn có thể ngụy trang thành người trà trộn vào trong thành trì của con người để đi săn."

Lời của lão Vương không nói quá rõ ràng nhưng cũng chứng tỏ từ khía cạnh nào đó, trí tuệ của quỷ vật chắc chắn không thấp.

Hạ Kham nhíu mày càng chặt. Chẳng trách con người trong thế giới này sống khó khăn như vậy. Ở trong thôn trước kia của nguyên nhân, có không ít thôn dân thậm chí ngoại trừ làm ruộng ra, cả đời cũng chưa từng ra khỏi thôn được mấy lần.

"Vậy có phải trí tuệ có liên quan đến đẳng cấp của quỷ vật không?" Hạ Kham dừng một chút, tiếp tục hỏi, lần này hỏi hắn còn nhắc đến đề tài Trâu Bình Ti đã nói trước đó: "Ví dụ như cấp Hoàng Lệ."

"Cấp Hoàng Lệ, quỷ vật ngươi gặp phải là cấp Hoàng Lệ?" lão Vương vẫn luôn nheo mắt lại nghe thấy lời nói của Hạ Kham, chợt mở mắt ra, lúc này, Hạ Kham mới thấy rõ đôi mắt của lão Vương, trong mắt không có lòng trắng, toàn bộ hốc mắt đều là con ngươi đen như mực, nhìn thẳng về phía người khác, giống như là mắt của loài thú hoang nào đó bị cứng rắn móc xuống rồi nhét vào.

Hạ Kham không hiểu vì sao lão Vương kích động như vậy, nhưng hắn vẫn thành thật gật đầu.

"Vậy xem ra ngươi không chỉ may mắn, mà thiên phú cũng rất cao." lão Vương gật đầu, dừng một chút. Ông ấy đột nhiên giống như nghĩ đến gì đó, đột nhiên cúi đầu, mắt nhìn sấp tờ giấy trắng trong tay, những tờ giấy trắng là vừa rồi Lý Ti sĩ đưa, nhằm để cho người dẫn dắt có thể quen thuộc nhanh nhất với những người mới.

"Chờ chút, sao ngươi lại là hệ phụ trợ?" giọng lão Vương dừng lại.

"..." Hạ Kham. Hạ Kham cũng quen rồi, kể từ sau khi Lý ti sĩ ngạc nhiên thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn một lần, hắn biết rằng thiên phú này của mình phỏng chừng sau này vẫn được bàn tán nữa. Bây giờ nghe lão Vương nói thế, trái lại rất bình thường, Hạ Kham còn có thể mở miệng giải thích trước: "Lão Thọ tính không sai, ta thật sự là hệ phụ trợ, chẳng qua là thiên phú có hơi kỳ lạ thôi,"

Lần này đến lượt lão Vương không còn gì để nói.

Thế nhưng, nơi này là Giám Thiên Ti mà, Giám Thiên Ti chuyện gì cũng có thể xảy ra, chẳng qua hệ phụ trợ có sức tấn công mạnh hơn chút mà thôi, khả năng tiếp nhận của lão Vương cực kỳ mạnh gật đầu.

Giám Thiên Ti mà.

"Đẳng cấp ngoài cấp Hoàng Lệ ra thì sao?" Hạ Kham mở miệng hỏi, ngoài cấp Hoàng Lệ ra, khẳng định còn có những đẳng cấp khác.

Lão Vương đi phía trước, Hạ Kham đi theo phía sau, hai người tiến vào Nho Tử Các, điện này đều được làm bằng đá, giá sách để đặt sách cũng làm bằng đá, bày ra trong điện gần như tới đỉnh, trên giá sách chất đầy sách, phía dưới là sách thẻ tre cùng sách cuộn, cũng như một số thẻ bài làm bằng ngọc.

Cách giá sách không xa là bàn ghế.

Hai người ngồi xuống.

"Ngươi có biết đẳng cấp quỷ lực của con người có mấy loại không?" lão Vương ngồi xuống, không trả lời câu hỏi của Hạ Kham, ngược lại, ông ấy đột nhiên nói về một chủ đề không liên quan.