Chương 35: Xuất hiện trước ống kính

Chuyển ngữ: Mèo Ú

Chỉnh sửa: Sắc

Norman trở lại biệt thự, vừa bước vào đại sảnh đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, hắn chuyển hướng đi tới phòng bếp.

Đến cửa phòng bếp, hắn mới liếc mắt đã trông thấy người cá nhỏ đang đứng trên xe thông minh, chăm chú nhìn đầu bếp nấu ăn.

Trên bàn đã bày ba món điểm tâm nặn thành hình động vật nhỏ, thoạt nhìn vừa ngon miệng vừa đáng yêu.

An Cẩn cảm giác bản thân đang bị người khác nhìn, quay đầu thì trông thấy Norman, bèn nở nụ cười: “Anh về rồi!”

Tay cậu hơi giơ lên nhưng lại sợ đuôi cá khó bề đứng vững, bèn thả tay xuống tiếp tục giữ chặt tay lái.

Cậu hơi hất cằm về phía tủ lạnh, bảo: “Trong tủ lạnh có bánh pudding dâu tây sữa bò, có thể anh sẽ thích.”

Gần đây nhiệt độ không khí rất cao, cậu luôn ở trong nhà, thi thoảng ra ngoài vườn hoa cũng toàn ngâm mình trong hồ nước, hơn nữa không ở bên ngoài lâu nên không thấy nóng.

Nhưng Norman thì khác, theo như lần trước cậu liên lạc với hắn thì có thể thấy khi huấn luyện chắc chắn sẽ rất nóng nực.

Ánh mắt Norman hạ xuống đôi tay đang giữ chặt tay lái của người cá nhỏ: “Cậu đã ăn chưa?”

An Cẩn cười cười: “Tôi định lát nữa sẽ vừa ăn vừa xem đầu bếp làm điểm tâm ngọt cùng Tiểu Ngân, như thế rất thú vị.”

Norman đi tới mở tủ lạnh ra.

Tầng trên cùng của tủ lạnh bày mười hai cái cốc thủy tinh, trong cốc đựng bánh pudding, màu trắng của sữa bò kết hợp với màu đỏ của dâu tây tạo nên cảm giác tươi mới và thơm ngọt.

Norman cầm một cốc, lấy thêm một cái thìa bạc khắc hoa tinh xảo, đóng tủ lạnh rồi bước tới trước mặt An Cẩn.

Hắn mở nắp ra xúc một miếng bánh, cố ý chọn miếng có nửa quả dâu tây đính kèm, đưa tới bên môi người cá nhỏ.

An Cẩn ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh lam hơi ngơ ngác.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Norman, cậu há miệng ăn, hương vị mát lạnh thơm ngọt tràn ngập khoang miệng. Song cậu cảm thấy khóe môi lành lạnh, ngượng ngùng liếʍ môi.

Nhìn cái lưỡi hồng mềm mại lướt qua răng môi, bàn tay cầm thìa của Norman bất giác siết chặt lại.

Hắn rời ánh mắt khỏi môi người cá nhỏ, tiếp tục xúc điểm tâm ngọt, biểu cảm rất nghiêm túc.

Hắn cẩn thận khống chế sức lực và nơi xúc để tránh dâu tây bị thìa chọc vào.

An Cần nhìn muỗng pudding tiếp theo vừa được đưa tới bên miệng, ăn xong bèn lắc đầu: “Tôi đã ăn thử rồi, hương vị ngon lắm! Anh cũng mau ăn một cốc đi, đầu bếp làm mười hai cốc, chúng ta mỗi người ba cốc.”

Norman thấy người cá nhỏ tỏ ra kiên trì thì bèn đậy cốc pudding của cậu lại, sau đó lấy một cốc khác dưới sự thúc giục của cậu, tùy tiện xúc một muỗng cho vào miệng.

Cảm giác chua ngọt thơm nồng tươi ngon lập tức ập tới, con ngươi màu nâu của hắn hơi động, sau khi nuốt xuống thì nhìn vào đôi mắt chờ mong của người cá nhỏ, nghiêm túc nhận xét: “Ngon. lắm”

Đôi mắt An Cẩn cong cong: “Còn có mấy loại nữa, anh cứ từ từ nếm thử, xem mình thích loại nào nhất.”

Nói xong, cậu chớp mắt hỏi: “Anh có bận lắm không?”

Norman: “Không bận.”

Obis đã 5 năm liền được bầu chọn là tinh cầu đáng để cư trú nhất, nguyên nhân chủ yếu là bởi nơi này vô cùng an toàn.

Trừ mùa tinh thú nổi loạn ra thì lúc ở Obis hắn chẳng mấy khi bận rộn.

Dĩ nhiên, mỗi năm hắn không ở lại Obis lâu mà dành phần lớn thời gian để tuần tra khắp tinh tế, điều này khiến các nhóm tinh tặc không dám tùy ý đến gần tinh cầu Obis.

An Cẩn hơi thất vọng, cậu suy nghĩ, dứt khoát hỏi thẳng: “Vậy lúc làm việc anh có vào thế giới thực tế ảo không?”

Norman: “Thi thoảng, phải xem lịch trình làm việc nữa.”

Công việc của hắn không quá bận rộn nhưng lịch trình lại chẳng ít, thường xuyên phải tới thị sát các căn cứ, may nhờ giao thông tiện lợi nên dù đi đâu cũng không mất nhiều thời gian.

Hắn suy đoán ý đồ của người cá nhỏ, trầm ngâm một lát mới nói: “Giữa trưa hàng ngày tôi có thể cùng cậu vào thế giới thực tế ảo.”

“Không cần đâu.” An Cẩn vội vàng lắc đầu, dò hỏi: “Nói vậy, giữa trưa là thời gian nhàn rỗi nhất của anh?”

Norman: “Phải, đó là thời gian nghỉ ngơi theo quy định của luật pháp.”

An Cẩn lặng yên nhớ kỹ, thầm nghĩ nếu có vào thế giới thực tế ảo để rèn luyện dị năng nước thì nhất định phải tránh thời gian nghỉ trưa.

Dị năng nước chính là quân át chủ bài của cậu, cậu không muốn để lộ, cho dù đối phương là Norman.

Cậu đã kiếm đủ tiền để thay đổi diện mạo và vóc dáng, không lo bị người khác nhận ra nữa.

Nhưng hình như Norman và cậu có mối ràng buộc nhất định, chỉ cần cả hai đều online là có thể thấy được vị trí của đối phương.

Để tránh đυ.ng phải hắn, cậu nhất định sẽ tìm một nơi tương đối hẻo lánh mà rèn luyện.

Nếu Norman phát hiện, rất có thể hắn sẽ cảm thấy cậu kỳ quái và đáng nghi.

Còn đang mải nghĩ, trí não của cậu đã nhận được tin nhắn từ đầu bếp, cậu hỏi Norman: “Bao giờ Tiểu Ngân mới đến? Ba phút nữa là đồ ăn đã nấu xong rồi.”

Norman: “Sẽ đến ngay thôi, cậu quay về hồ nước trước đi.”

An Cẩn nhìn món cánh gà nướng vừa lấy ra khỏi lò trên tay đầu bếp, hầu kết khẽ trượt, cậu thu hồi tầm mắt, ra lệnh cho xe thông minh: “Quay về phòng người cá.”

Xe thông minh khởi động, chậm rãi đi về phòng người cá.

Tới bên cạnh hồ, An Cẩn linh hoạt nhảy xuống nước, sau đó cậu bơi tới thành hồ đặt tay lên bờ, nhìn về phía cửa.

Chỉ chốc lát sau Norman đã dẫn hai vị khách tiến vào.

“An An, buổi tối tốt lành.” Mục Thần tươi cười chào hỏi.

Ánh mắt An Cẩn dừng trên mặt hắn, thấy bên má trái có một vết xước dài cỡ đốt ngón tay, tuy rất nhỏ nhưng còn mang theo vết máu, rõ ràng là mới bị thương.

An Cẩn lịch sự đáp lễ: “Chào anh.” Sau đó không nhịn được, hỏi: “Vết thương của anh không xử lý thì có sao không?”

Thậm chí cậu còn có xúc động muốn dùng dị năng nước để chữa trị vết thương.

Cậu chợt ngây người, nhớ tới việc ở thời mạt thế, các dị năng giả hệ nước rất được căn cứ hoan nghênh, âm thầm suy đoán.

Thời đó, các dị năng giả hệ thủy, mộc và quang được coi trọng nhất, ba loại dị năng này đều có thuộc tính trị liệu.

Hơn nữa các dị năng giả thuộc ba hệ này tính cách rất ôn hòa, vừa thấy người bị thương liền theo bản năng muốn chữa trị.

Trong ba loại dị năng, dị năng nước thiên về tính công kích, cấp bậc dị năng nước thời mạt thế của cậu quá thấp nên không có hiệu quả trị liệu.

Nghĩ tới sự xúc động vừa mới dâng trào, cậu đoán có lẽ nguyên nhân là bởi vì dị năng của mình mới tăng lên cấp hai.

Mục Thần không để ý, cười nói: “Không sao.” Hắn quay sang Tiểu Ngân đang dùng ánh mắt đầy cảnh giác nhìn mình chằm chằm: “Nếu không làm vậy thì Tiểu Ngân sẽ không nguôi giận, phiền cậu giúp tôi khuyên nhủ em ấy nhé.”

An Cẩn nhìn Tiểu Ngân đang tức giận, khẽ gọi: “Tiểu Ngân.” Thấy y nhìn về phía mình, cậu hỏi: “Cậu còn nhớ tôi chứ?”

Tiểu Ngân rũ mắt, từ trong xe dành cho người cá nhìn xuống cậu với vẻ hơi coi thường: “Dĩ nhiên, cậu là An An. Tôi đã nói rồi, trí nhớ của tôi là tốt nhất!”

An Cẩn: “… Cậu giỏi thật đấy.”

Tiêu Ngân lắc lư cái đuôi màu bạc, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng: “Quả nhiên vẫn là người cá nhà chúng ta nói chuyện dễ nghe nhất.”

Y quay lại đập tay vào vách kính, gào lên với Mục Thần: “Thú hai chân ngu xuẩn, còn không mau thả ta ra! Đồ trộm cắp không có mắt nhìn!”

Vẻ mặt Mục Thần bất đắc dĩ: “Sao lại đột ngột nổi giận như vậy.”

An Cẩn phiên dịch: “Cậu ấy muốn xuống hồ.”

Mục Thần vội vàng thả Tiểu Ngân vào hồ, cảm thán với Norman: “Có An An phiên dịch quả là tốt thật đấy.” Ánh mắt hắn đột nhiên tỏa sáng: “Hay là thông qua An An để học ngôn ngữ người cá! Nếu hiểu được ngôn ngữ của nhau thì chúng ta có thể chung sống hòa hợp với người cá rồi.”

Norman trầm tư một lát: “Tôi sẽ thương lượng với An An.”

Tiểu Ngân bơi tới cạnh An Cẩn, xoay quanh cậu một vòng, nhẹ nhàng chạm lên mái tóc dài được buộc gọn gàng của cậu, cuối cùng chỉ vào dây buộc không có vật trang trí: “Thú hai chân của cậu quá keo kiệt!”

Y giơ tay gỡ cái kẹp tóc trên đầu xuống, cái kẹp này có đính một viên trân châu màu trắng vừa to vừa tròn, đưa nó cho An Cẩn: “Cho cậu!”

An Cẩn lắc đầu: “Cảm ơn, cậu cài lên đẹp lắm, tôi không thích đeo vật trang sức trên tóc.”

Cậu mở trí não, gọi đầu bếp mang đồ ăn tới đây, lại bảo Tiểu Ngân: “Đầu bếp nhà tôi nấu ăn khá ngon, chút nữa mời cậu nếm thử nhé.”

Cậu ngừng lại, sau đó nói thêm: “Đầu bếp này là do… thú hai chân nhà tôi mua về, đồ ăn cũng do hắn bỏ tiền ra, xem như là hắn chiêu đãi cậu.”

Cậu rất sợ Tiểu Ngân lại cho rằng mình đang có ý đòi giao phối.

Tiểu Ngân liếc nhìn Norman, cài kẹp tóc trân châu lên đầu: “Cũng không đến nỗi keo kiệt!”

An Cẩn nghẹn cười, cảm thấy Tiểu Ngân rất đáng yêu.

Một lát sau đầu bếp đẩy xe đựng đồ ăn tới, trên xe bày rất nhiều món ăn.

Tiểu Ngân ngửi được mùi thơm thì lập tức bơi tới bờ hồ, chống tay lên bờ, dựng thẳng thân mình duỗi cổ xem thử, cái mũi khẽ động: “Thơm quá!”

Ngay sau đó y đột ngột quẫy đuôi, vọt tới trước mặt Mục Thần: “Ta cũng muốn đầu bếp.”

An Cẩn giải thích lời Tiểu Ngân vừa nói cho Mục Thần nghe, sau đó nắm lấy cổ tay Tiểu Ngân, kéo y tới gần xe đồ ăn trên bờ: “Chỉ có đầu bếp thôi thì chưa đủ, sở dĩ đồ ăn trở nên ngon miệng là bởi trước đó tôi đã thanh lọc chúng.”

Lực chú ý của Tiểu Ngân lập tức rơi xuống đồ ăn, y nhìn An Cẩn: “Cậu lợi hại ghê! Có thể khiến nhiều đồ ăn như vậy trở nên ngon miệng!”

Nói xong, y đánh giá An Cẩn một lượt: “Cậu đã mạnh hơn so với lần trước rồi!”

An Cẩn hơi giật mình: “Cậu có thể cảm nhận được sao?”

Tiểu Ngân khẽ hất cằm: “Dĩ nhiên, cậu thế này làm tôi thấy càng thoải mái! Không giống thú hai chân.” Y nhăn mũi, “Càng mạnh càng đáng ghét!”

An Cẩn có phần kinh ngạc, không khỏi suy đoán: Chẳng lẽ do cậu là dị năng giả hệ nước, còn thiên hướng của người cá là nghiêng về nước sao?

Tiểu Ngân vươn tay cầm lấy một cốc pudding, trực tiếp ném vào miệng mà nhai, có điều… nhai không nổi.

An Cẩn vội vàng cầm lấy cốc pudding ban nãy ăn dở, lại đưa cho Tiểu Ngân một cái thìa: “Ăn theo cách của tôi đi.”

Tiểu Ngân học theo cậu, một tay cầm cốc một tay cầm thìa xúc. Sau khi ăn xong miếng đầu tiên thì hai mắt sáng bừng: “Ngon!”

Sau đó y xúc lia lịa, An Cẩn ăn chưa hết một phần ba thì y đã ăn xong rồi, còn định lấy thêm cốc nữa.

An Cẩn nhắc nhở: “Mấy loại còn lại cậu cũng nếm thử đi, mỗi loại một chút thôi, đừng ăn no, bằng không khó lòng ăn các món khác.”

Tiểu Ngân trầm tư mất hai giây: “Cậu thông minh thật!” Rồi cầm một miếng bánh kem nhỏ lên ăn.

Mục Thần cũng đứng một bên ăn phần của mình, cảm động bảo: “An An tốt quá, còn cố ý chuẩn bị đồ ăn cho tôi!”

Hắn nhìn Norman đầy hâm mộ: “Cậu đã nếm thử mỹ thực thuần túy do đầu bếp làm rồi chứ?”

Norman gật đầu: “Tối qua và sáng nay đều đã ăn.” Hắn ngừng lại, không hiểu vì sao lại muốn khoe khoang người cá nhà mình, bèn kể lại cụ thể các món hắn đã ăn.

Mục Thần bỗng nhiên cảm thấy pudding trên tay không thơm nữa.

“Cậu quá may mắn!” Hắn cảm thán, “Có An An rồi, nhân sĩ độc thân toàn Obis đều muốn gả cho cậu!”

Vẻ mặt Norman lãnh đạm, cố gắng không nói bản thân sẽ không kết hôn.

An Cẩn cầm một cái cánh gà nướng thơm nức, đang định gặm thì nghe được lời Mục Thần nói, bèn nghiêng đầu nhìn Norman.

Vừa lúc Norman cũng nhìn về phía cậu, ánh mắt hai người giao nhau, An Cẩn nhanh chóng rời mắt đi.

Cậu vừa gặm cánh gà vừa trầm ngâm, sau này Norman sẽ kết hôn!

Gần đây cuộc sống rất yên ổn, Norman vô cùng tốt với cậu, thái độ cư xử hoàn toàn không giống đối với sủng vật, mà giống như đối đãi với bạn bè, cho nên cậu thậm chí còn cảm thấy vừa an bình vừa hạnh phúc.

Trước mạt thế, ngày tháng sống trong biệt thự của cậu cũng chẳng khác bây giờ là mấy, nhưng không có ai đối tốt với cậu như Norman.

Hồi đó cậu luôn muốn trốn khỏi biệt thự, kỳ nghỉ cũng không muốn về đó, chỉ thấy biệt thự tựa như một chiếc l*иg bằng sắt tinh xảo, nhìn thì đẹp nhưng lại không có tự do.

Sau mạt thế, cậu một mình cô độc ngồi ở kho hàng, nhìn không trung tối tăm và lắng nghe tiếng tang thi tru tréo từ xa, thầm nghĩ giá như có thể quay lại biệt thự thì tốt rồi.

Cậu nhớ bầu trời xanh thẳm ở biệt thự, nhớ từng đám mây trắng, nhớ cả đám ve luôn quấy rầy giấc ngủ trưa của mình.

Bây giờ cậu đã tới một thế giới khác, sống cuộc sống mà thời mạt thế cậu luôn ao ước.

Nhưng rốt cuộc vẫn không giống nhau, bởi cậu không phải là con người.

Nếu Norman kết hôn, bạn đời của hắn cũng sẽ đối xử với cậu tốt như Norman chứ? Cũng sẽ coi cậu như con người ư?

Lỡ như lại thấy cậu đáng sợ thì sao?

Suy cho cùng thì cậu cũng có nhiều điểm không giống người cá.

Nếu vậy, Norman sẽ làm gì đây?

Trước kia cậu từng thấy nhiều chủ nhân tặng hoặc bán thú cưng cho người khác.

Nhiều người làm vậy là bởi bạn trai hoặc bạn gái họ sợ hãi hoặc bị dị ứng với vật nuôi.

Hơn nữa cậu không phải người cá chân chính, bản thân có tư tưởng của một người trưởng thành, cậu cũng không muốn sống cùng một đôi vợ chồng.

Cậu không muốn trở thành cái bóng đèn siêu lớn!

An Cẩn trầm tư, hiện giờ cậu có thu nhập, tuy chưa biết nhiều chữ lắm nhưng kỹ năng nghe và nói thì không thành vấn đề, việc di chuyển đã có xe thông minh, chỉ cần mua được nhà là cậu hoàn toàn có thể sống một mình!

Norman bỏ ra hơn hai trăm triệu mua cậu về, tuy cậu không nhận được một đồng tiền “bán thân” nào nhưng Norman đối xử với cậu rất tốt, nếu không có Norman thì chưa biết cậu sẽ rơi vào tình cảnh nào.

Cậu cảm kích Norman, cũng không muốn hắn lãng phí tiền của. Cậu sẽ tiếp tục truyền tinh thần lực cho Norman, dù sao thì hắn mua cậu về cũng là vì tinh thần lực.

Nếu vậy Norman có thể nhận được kết quả xứng đáng với số tiền hắn đã bỏ ra.

Còn cậu có thể tự lập.

Cậu nghĩ thầm, nếu dùng dịch dinh dưỡng tinh khiết ra trao đổi thì liệu Norman có bằng lòng cho cậu mang đầu bếp đi không?

Càng nghĩ càng thấy kế hoạch này khả thi, cậu quyết định đến tối sẽ kiểm tra thử giá nhà một chút, xem khi nào mình mới mua nổi.

Đây là nhà riêng của cậu, không lý nào lại dùng tiền của Norman.

Norman không hề biết người cá nhỏ đang nghĩ tới việc “tự lập”, thấy cậu có vẻ thật sự quý Tiểu Ngân, bèn hỏi Mục Thần: “Có muốn cùng dẫn họ tới trung tâm vui chơi dành cho người cá không?”

Mục Thần nói: “Chờ một thời gian nữa đi, ngày mai tôi phải đưa Tiểu Ngân tới trung tâm kiểm tra sức khỏe, y sắp đến kỳ động dục rồi, cần phải chú ý nhiều hơn.”

An Cẩn nhân lúc Tiểu Ngân ăn uống vui vẻ, mở lời dò hỏi giúp Mục Thần: “Đồ ăn cậu thanh lọc cũng có hiệu quả như tiếng hát của cậu vậy, Mục Thần, chính là thú hai chân nhà cậu ấy, anh ta muốn xin cậu mỗi ngày cho anh ta ít đồ ăn đã thanh lọc, có được không?”

“Đồ thú hai chân mặt dày!” Tiểu Ngân đùng đùng nổi giận, “Hắn không trộm được, còn dám xin tôi cho hắn?”

Nói xong, như thể nhận ra điều gì, y kinh ngạc nhìn An Cẩn: “Cậu có thể nghe hiểu những gì thú hai chân nói?”

An Cẩn gật đầu: “Phải.” Cậu nhân cơ hội giải thích: “Bọn họ không có ác ý với người cá, chỉ muốn mượn tiếng hát của người cá để khôi phục tinh thần lực thôi, nhìn cậu là bởi thích cậu chứ không phải muốn tấn công cậu.”

Tiểu Ngân chớp chớp mắt, vành tai đột nhiên đỏ lên: “Thích, thích cái gì chứ!” Y sẵng giọng: “Người cá không thèm thích thú hai chân trụi lủi đâu, xấu muốn chết!”

An Cẩn: “… Không phải thích kiểu đó.”

Cậu nghẹn họng không biết nên giải thích thế nào, chỉ cảm thấy nếu cậu nói con người coi người cá như thú cưng thì Tiểu Ngân sẽ bùng nổ.

Đôi mắt màu bạc của Tiểu Ngân đầy nghi hoặc: “Thích mà không phải là thích sao?”

An Cẩn kiên nhẫn giảng giải: “Thích có rất nhiều kiểu, ví như cậu nói mình thích ăn ngon, thích kẹp tóc, kiểu thích này không giống kiểu thích cậu dành cho người cá khác.”

Tiểu Ngân bừng tỉnh: “Cậu nói rất đúng, đích thực không giống nhau.”

An Cẩn nghĩ bụng, chỉ số thông minh của người cá quả thật rất cao.

Tiếp theo sau đó cậu thấy Tiểu Ngân trợn mắt, thở phì phì nói: “Thú hai chân đáng chết! Hắn thích tôi là muốn ăn tôi sao? Hay là định gϊếŧ tôi, lấy vảy và mái tóc xinh đẹp của tôi để làm đồ trang trí?”

An Cẩn: “… Đều không phải, như là…” Cậu ngẫm nghĩ một lát, “Như là kiểu thích giữa tôi và cậu vậy, làm bạn với nhau, không phải muốn cùng cậu giao phối.”

Gương mặt Tiểu Ngân lộ vẻ suy tư, biểu cảm rối rắm, như thể trong lòng đang giãy giụa kịch liệt, mãi sau y mới nói: “Vậy miễn cưỡng cho hắn một con cá dẹt đi, có điều…” Y hất cằm, “Tôi cũng muốn có đầu bếp.”

An Cẩn truyền đạt ý tứ của y, Mục Thần vội vàng đáp ứng: “Tôi mua!”

Tiểu Ngân nghe An Cẩn truyền lời, tỏ vẻ hài lòng với “thú hai chân”.

An Cẩn nói: “Về sau cậu muốn gì có thể thử nói cho anh ta biết, không cần dọa anh ta thì anh ta cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu, chỉ cần cậu bằng lòng hát cho anh ta nghe thôi.”

Thấy Tiểu Ngân chần chừ, An Cẩn cười bảo: “Cậu cứ thử khắc rõ, dù cậu có xoay lưng về phía anh ta thì anh ta cũng không tấn công cậu đâu.”

Cuối cùng Tiểu Ngân cũng quyết định: “Được, sau này tôi sẽ thử.”

Lần đến thăm này, cả Mục Thần lẫn Tiểu Ngân đều thấy mỹ mãn. Mục Thần nhận được hứa hẹn của Tiêu Ngân nên càng thêm vui sướиɠ, luôn miệng cảm ơn An An.

An Cẩn ghé vào thành hồ vẫy tay với họ, nhìn hai người rời đi.

Norman trở lại phòng người cá, hỏi người cá nhỏ có bằng lòng giúp con người học tập ngôn ngữ của người cá hay không.

An Cẩn hơi lo lắng: “Nếu biết tôi có thể nói, liệu người khác có thể thản nhiên chấp nhận không?”

Norman trầm ngâm, nghĩ tới phái cấp tiến của Viện Nghiên cứu Khoa học, “Chuyện này về sau lại nói, tôi sẽ nghĩ cách.” Hắn trấn an người cá nhỏ, “Nhất định sẽ khiến tất cả mọi người chấp nhận.”

Sau đó hắn cho người cá nhỏ biết thứ ba sẽ tổ chức phát sóng trực tiếp.

An Cẩn lẳng lặng ghi nhớ, thứ ba sẽ không tới vườn hoa.

.

Sáng ngày thứ ba, An Cẩn tỉnh giấc, rửa mặt xong thì thay một cái áo màu trắng, nhớ ra Norman đã dặn hôm nay sẽ có phát sóng trực tiếp, vì vậy cậu không tới vườn hoa.

Norman dùng bữa sáng cùng cậu, sau đó tới tẩm điện trong hoàng cung.

An Cẩn muốn xem phát sóng trực tiếp nên vào thế giới thực tế ảo xử lý đồ ăn trước, sau đó hẹn giờ trong trí não rồi xem video dạy viết chữ trong lúc chờ phát sóng.

10 giờ 50 phút cậu mở kênh phát sóng trực tiếp nhưng chương trình vẫn chưa bắt đầu.

Cậu suy tư nhìn về phía cung điện, sau đó giải phóng hoàn toàn năng lực cảm nhận, hy vọng có thể xem trực tiếp hiện trường phát sóng.

Lúc này Phó Bộ trưởng đang xác nhận lại lịch trình với Norman: “11 giờ 30 sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp, toàn bộ đều lấy ngài làm trọng tâm, đến 12 giờ 30 thì kết thúc chương trình.”

Norman gật đầu, hắn chẳng xa lạ gì với chương trình phát sóng trực tiếp được thực hiện mỗi năm một lần.

Lúc này quản gia bước vào, thông báo: “Chủ tịch Thượng viện Nogi đã tới.”

Sau khi được kiểm tra an ninh, xe huyền phù của Nogi đậu trước tẩm điện, hắn ta xuống xe đi vào phòng khách, chào hỏi với Norman. Hắn ta cười nói: “Lúc nhận được lời mời tôi còn thấy hơi kinh ngạc đấy.”

Mười hai năm trước xảy ra chuyện tinh thú nổi loạn, cộng thêm việc tranh giành ngôi vị Hoàng đế nên số người thuộc trực hệ hoàng thất chịu thương vong nặng nề, chỉ còn mỗi hai anh em họ là hắn ta và Norman.

Tuy nhiên quan hệ cá nhân giữa hai người chẳng mấy thân thiết, chỉ qua lại với nhau theo lễ nghi vào các dịp lễ tết.

Ngày thường, ngoài các cuộc họp quan trọng của Thượng nghị viện thì hai người rất ít khi gặp gỡ.

Norman trầm mặc một giây, nghiêm túc nói: “Đây là đề nghị của Bộ Truyền thông, muốn để người dân thấy tình cảm hoàng thất.”

Dù không cùng quan điểm nhưng vì bản thân có tính toán khác nên hắn mới đồng ý.

Đúng 11 giờ, bên chính phủ bắt đầu phát sóng trực tiếp, y theo lệ thường mà giới thiệu hoàng cung trước tiên.

Lần đầu tiên An Cẩn nhìn thấy toàn cảnh hoàng cung. Hoàng cung có diện tích rất lớn, phía trước chính là đại quảng trường, giữa quảng trường cắm ba lá cờ lớn.

Chính giữa là quốc kỳ của đế quốc Obis, hai bên một bên là quân kỳ, một bên là hoàng kỳ với tộc huy của gia tộc Larsen.

Hoàng cung là một tòa kiến trúc hình lập phương màu trắng sữa, hơi tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, các họa tiết khắc trên tường cùng những đồ trang trí tinh mỹ đều chứng tỏ sự sang trọng bậc nhất của hoàng gia.

Lúc quay phim, người ta còn cố ý đặc tả tộc huy kim sắc của hoàng thất treo trong chính điện.

Trước đây An Cẩn từng thấy qua biểu tượng này trên quần áo của Norman, bây giờ cậu mới biết đó chính là tộc huy của hoàng tộc Obis.

Thông qua phương pháp chụp ảnh từ trên cao, bố cục của hoàng cung được thể hiện hết sức rõ ràng. An Cẩn liếc mắt đã nhận ra hoàng cung và biệt thự chỉ cách nhau một khu vườn.

Nhưng dù có nhìn thấy biệt thự với vườn hoa và hồ nước thì cậu cũng không thể xác định được vị trí của mình.

Camera bay nhanh chóng chớp nháy, lần lượt giới thiệu vườn hoa hoàng cung, nhà trưng bày, đấu trường tinh thú, phòng họp và nơi tiếp đãi khách ngoại giao.

Lúc gần tới 11 rưỡi, hình ảnh chuyển sang tẩm điện phía bên trái, tẩm điện là một tòa kiến trúc cao bốn tầng, nhìn như một lâu đài.

Đúng 11 rưỡi, hình ảnh Norman xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp, hắn mặc áo sơ mi màu lam cùng quần âu màu đen, trông có vẻ thân thiện và hòa nhã hơn nhiều so với khi mặc quân trang.

Bên cạnh hắn là một người đàn ông trạc tuổi, vẻ mặt ôn hòa.

Hai người vừa xuất hiện, An Cẩn nhất thời không thấy rõ gì nữa, màn hình đã bị đủ loại bình luận oanh tạc.

Cậu bật chế độ hạn chế bình luận, ẩn đi các nhận xét giống nhau, thoáng chốc màn hình đã trở nên sáng sủa quang đãng.

Norman nhìn vào ống kính phát sóng trực tiếp, chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là Norman Larsen.”

[Bệ hạ đẹp trai quá!]

[Oa! Hiếm lắm mới thấy dáng vẻ mặc thường phục của bệ hạ!]

Người đàn ông ôn hòa nở nụ cười: “Tôi là Nogi Larsen.”

[Chủ tịch Thượng viện cũng rất đẹp trai, thoạt nhìn rất dịu dàng.]

Sau khi chào hỏi xong, Nogi đưa ra đề nghị theo kế hoạch đã định: “Đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau đánh cờ, chơi hai ván nhé?”

Vẻ mặt hắn ta tự nhiên, tựa như quan hệ cá nhân giữa hai người vô cùng thân thiết.

Norman gật đầu, người hầu mang một bộ bàn cờ đến, hai người bắt đầu ra quân.

An Cẩn không hiểu gì, đọc bình luận mới biết cờ Obis là một trò chơi đã có từ xa xưa, là môn học bắt buộc của giới quý tộc, Norman và Nogi đều là cao thủ trong làng chơi cờ.

Hai người mới chơi được một lát thì một hộ vệ đi tới cạnh Norman, nhỏ giọng báo cáo chuyện gì đó.

Đồng thời Nogi cũng nhận được tin từ cấp dưới: “Vương tử Ian trốn trong xe huyền phù theo đến hoàng cung, nhân lúc lính gác không để ý đã đeo cánh phi hành bay vào biệt thự phía bên kia rồi.”

Nogi lập tức hiểu ra ý đồ của Ian, nhất định là nó muốn xem mô hình cơ giáp trong phòng Norman!

Hắn ta vô cùng hối hận, nếu biết Ian lớn gan như vậy thì hắn ta đã không dẫn nó theo rồi.

Biểu cảm ôn hòa của hắn ta nhất thời không duy trì nổi nữa, giận dữ cau mày, đứng lên: “Thằng nhóc thối Ian này! Dám sử dụng cánh phi hành, bao giờ ngã gãy chân mới biết sợ là gì!”

Cũng trong lúc đó, An Cẩn cảm thấy có người đang đến gần biệt thự, còn nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng của trẻ nhỏ.

Rất nhanh sau đó một tiếng “ùm” vang lên, có thứ gì đó rơi xuống hồ nước trong vườn hoa, sau đó là tiếng trẻ con kêu cứu vì sặc nước.

An Cẩn hoảng sợ, không có thời gian suy xét, vội vàng bơi qua thông đạo để ra ngoài, cậu trông thấy một bé trai mặc tây trang, lưng đeo đôi cánh đang giãy giụa trong hồ.

Cậu không khỏi sửng sốt khi trông thấy đôi cánh, sau đó thấy đứa bé đang chìm xuống bèn vội vàng quẫy đuôi bơi tới.

Sợ móng tay làm đứa bé bị thương nên cậu dùng khuỷu tay ôm lấy nó, nhanh chóng nổi lên mặt nước.

“Khụ khụ khụ…” Bé trai liên tục ho khan, ho đến nỗi khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, hai mắt rưng rưng cố gắng không để nước mắt chảy xuống.

Nó nắm chặt ống tay áo An Cẩn theo bản năng, vừa ngẩng đầu thì lập tức ngây dại.

Cùng ngây người với bé trai còn có hộ vệ đuổi theo nó.

Dù biết bệ hạ nuôi một người cá, thế nhưng không ngờ lại đẹp đến vậy!

Hộ vệ của Nogi thì hoàn toàn không nghĩ nơi này có người cá, giây tiếp theo sắc mặt gã trở nên trắng bệch, gã nhận ra Vương tử nhà mình đã gây ra họa lớn rồi!

Norman còn chưa tới gần đã nghe thấy phía biệt thự truyền đến tiếng kêu kinh sợ, mơ hồ nghe được hai từ “người cá”, hắn lập tức sầm mặt.

Hắn nhìn quả cầu phát sóng trực tiếp, nó chẳng những có thể truyền phát hình ảnh từ mọi hướng mà còn có hiệu quả thu âm cực tốt, bây giờ muốn dừng cũng không kịp nữa rồi.

Trong lòng đã có chủ ý, nhanh chóng đi tới vườn hoa.

Lúc hắn và Nogi đến nơi, đập vào mắt chính là cảnh tượng người cá màu lam đang đưa Ian lên bờ.

Ian hồi phục tinh thần, chớp chớp mắt, nước mắt lăn dài trên má.

An Cẩn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, đứa nhỏ có khuôn mặt phúng phính, sờ vào mềm mại vô cùng khiến tim cậu như muốn tan chảy, chợt nhớ ra bé trai đang hoảng sợ nên cậu bèn mỉm cười với nó.

Khung cảnh này đã bị quả cầu phát sóng trực tiếp luôn theo sau Norman ghi lại hoàn chỉnh.

Khu bình luận lập tức sôi trào.