Chương 34: Món ngon

Chuyển ngữ: Mèo Ú

Chỉnh sửa: Sắc

An Cẩn nhìn màn hình đầy ắp hình ảnh các món ăn, càng nhìn càng thèm, đột nhiên cảm thấy người Obis quá mức đáng thương.

Với trình độ khoa học kỹ thuật của Obis, người Obis hoàn toàn có thể tận hưởng đãi ngộ “cơm dâng tận miệng”, nhưng vì đồ ăn có chứa tạp chất nên món ngon nào cũng không ăn được, chỉ có thể tới thế giới thực tế ảo mà nếm thử hương vị.

“Anh muốn ăn gì?” Cậu nhìn Norman, cười hỏi, “Chúng ta cùng nhau ăn cơm tối, chúc mừng đầu bếp vừa nhậm chức!”

Norman thấy cách nói “nhậm chức” kia vừa đáng yêu vừa có chút tình người, trong mắt ánh lên ý cười: “Được, cậu chọn món đi.”

An Cẩn đề nghị: “Mỗi người chọn hai món.” Cậu ngước đôi mắt xinh đẹp lên, nghiêm túc nói: “Anh chọn thứ anh thích, không cần theo ý tôi.”

Norman quá quan tâm cậu, cậu lo hắn sẽ chọn toàn món cậu thích.

Norman gật đầu đồng ý, đưa ra yêu cầu tương tự: “Cậu cũng vậy.”

Người cá nhỏ quá là tri kỷ, luôn nhớ rõ khẩu vị của hắn, hắn không muốn khi cậu chọn món lại phải bận tâm về khẩu vị của mình.

An Cẩn gật đầu, hai người nhất trí mỗi người chọn hai món, còn gọi thêm cả nước ép táo.

Sau khi bọn họ chọn món xong, đầu bếp lập tức nhận được thông tin mệnh lệnh, khởi động hệ thống trí năng chọn lựa nguyên liệu cần dùng rồi gửi đơn mua sắm.

Trí não của Norman nhận được thông báo từ đầu bếp, hắn nói với người cá nhỏ: “Hai mươi phút nữa mới nấu xong.” Hắn nhìn đuôi cậu, đề nghị: “Về hồ nước nghỉ ngơi một lát nhé?”

An Cẩn lắc đầu, mắt sáng long lanh có vẻ rất hưng phấn: “Tôi phải đợi đồ ăn đưa tới rồi thanh lọc chúng, như thế thức ăn làm ra càng ngon hơn.”

Cậu đã thử nghiệm rồi, thịt cua được thanh lọc sau khi nấu không ngon bằng thịt cua được thanh lọc rồi mới đem nấu.

Từ khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên được ăn các món ăn ngon ngoài đời thực, cậu hy vọng mình có thể tận hưởng mỹ vị một cách trọn vẹn.

Norman nhìn vẻ mặt tràn đầy chờ mong của người cá nhỏ, đành chiều theo ý cậu.

Hắn đứng một bên, tầm mắt dừng ở mái tóc màu xanh lam thật dài của cậu, sau đó chợt nhớ ra gì đó, duỗi tay: “Nhìn xem có thích không?”

Trong lòng bàn tay hắn có ba cái dây buộc tóc với ba màu khác nhau, xanh lam, trắng và đen, mỗi dây một màu, kiểu dáng hết sức đơn giản, không có vật trang trí điểm xuyết.

Norman nói: “Đây là dây buộc tóc, cậu có thể túm gọn tóc lại, như vậy tóc sẽ không bị rối hoặc lòa xòa.” Hắn nhìn người cá nhỏ: “Cậu không thích cài trang sức trên tóc, vì thế tôi mua loại đơn giản nhất, ngoài ra còn có đá quý và trân châu đủ loại, nếu thích cậu có thể…”

An Cẩn không đợi hắn nói xong, vội vàng bảo: “Loại này là tốt nhất! Cám ơn anh.”

Trong lòng cậu rất cảm động, cậu không ngờ mình chỉ phàn nàn một lần về chuyện tóc rối mà Norman lại nhớ kỹ.

Thấy người cá nhỏ tỏ ra nghiêm túc, Norman càng cảm thấy người cá nhỏ dễ thỏa mãn, “Cậu thích là được.”

An Cẩm cầm ba cái dây buộc tóc, chợt nhớ đến một việc, quay sang phía Norman, “Tôi muốn mua một cái gương.” Cậu xấu hổ nói, “Nhưng lại không biết địa chỉ nơi này.”

Vốn dĩ buổi chiều lúc đi dạo trung tâm thương mại cậu đã muốn mua một cái gương, thế nhưng cậu lại không biết địa chỉ nhận hàng, càng kỳ lạ hơn là cậu không thể định vị nơi này trên bản đồ.

Cậu nói ra nghi hoặc của mình: “Không hiểu sao mà tôi không tài nào định vị được.”

Norman giải thích: “Nơi này trong phạm vi hoàng cung, trí não không được cấp quyền thì không thể định vị, phải ghi địa chỉ ra. Hàng chuyển phát nhanh chỉ có thể gửi ngoài cổng lớn để lính gác kiểm tra, xác định an toàn mới đưa vào biệt thự.”

An Cẩn há hốc miệng, càng thêm nghi ngờ: “Tướng quân sống trong hoàng cung sao?”

Norman nhìn vào cặp mắt màu xanh lam của người cá nhỏ, trầm mặc giây lát rồi nói: “Tôi chính là Hoàng đế Obis.”

An Cẩn kinh ngạc tới nỗi hai mắt tròn xoe, trong lòng tràn ngập khϊếp sợ, không ngờ Norman lại là Hoàng đế của Obis!

Nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại, cậu nhạy bén nhận ra hình như Norman không thích nói tới đề tài này lắm.

Đúng lúc này quản gia mang đồ ăn mà đầu bếp đặt mua vào, An Cẩn vừa nói sang chuyện khác vừa thanh lọc tạp chất trong đồ ăn, thuận tiện loại bỏ cả tạp chất trong các loại gia vị.

Sau đó cậu đứng ở cửa phòng bếp, quan sát đầu bếp nấu cơm.

Nhìn động tác lưu loát của đầu bếp, cậu không khỏi cảm thán: “Kỹ thuật dùng dao của nó quả là giỏi thật!”

Trước đó cậu định chọn món cá hấp, không ngờ khi xem thực đơn lại bắt gặp món cá chiên xù chua ngọt, vừa thấy đã thèm nên đành từ bỏ món cá hấp.

Vốn còn lo kỹ thuật dùng dao của đầu bếp không được tinh tế lắm, ai ngờ nó cầm dao thành thạo cắt bỏ đầu cá, sau đó lướt dao dọc theo sống lưng tới đuôi, lóc ra hai miếng thịt cá hoàn chỉnh rồi cắt rời khỏi xương cá, lại dùng dao khía hoa văn hình thoi trên thịt, toàn bộ quá trình vừa nhanh vừa chính xác.

Người cá nhỏ tròn mắt nhìn đầu bếp chằm chằm, dáng vẻ có chút ngây ngốc đáng yêu.

Norman nhìn mà lòng dạ mềm nhũn, ghi nhớ động tác của đầu bếp rồi nói: “Không khó lắm, tôi cũng có thể làm được.”

An Cẩn càng thêm kinh ngạc, quay lại nhìn hắn: “Anh giỏi quá đi!”

Vẻ mặt Norman nghiêm túc: “Cậu muốn xem tôi làm một lần không?”

An Cẩn lắc đầu, hai mắt cong cong: “Không cần đâu, đầu bếp làm là được rồi.”

Còn chừng ba phút nữa là nấu xong đồ ăn thì trí não của Norman nhận được thông báo từ đầu bếp, hỏi người cá nhỏ: “Cậu muốn ăn ở đâu?”

An Cẩn: “Phòng ăn!”

Hai người đi sang phòng ăn ở cách vách, phòng ăn rất rộng, mặt bàn hình chữ nhật làm bằng đá cẩm thạch, phong cách hết sức lạnh lẽo cứng rắn.

An Cẩn điều khiển xe thông minh tới cạnh ghế, vươn một bàn tay ra định sờ lên lớp đệm ngồi thử, nếu không trơn trượt thì cậu sẽ vịn vào thành ghế, chậm rãi dịch người ngồi lên.

Chẳng ngờ đuôi cá lại không thể đứng vững, cậu vừa mới buông tay cầm thì toàn thân đã nhào về phía trước.

Cậu hoảng hốt muốn thu tay về, nhưng tay chưa kịp trở về vị trí cũ thì eo đã bị Norman vững vàng ôm lấy.

Cậu thở phào, dần bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện bản thân gần như đã lọt thỏm trong lòng Norman, nửa khuôn mặt bên phải hoàn toàn dán sát vào ngực hắn.

Vì trên mặt có lớp vảy lành lạnh nên cậu càng thấy ngực Norman nóng ấm hơn, nóng tới nỗi khiến tim cậu đập nhanh, tai cũng ửng đỏ.

Không chỉ ngượng ngùng mà cậu còn thấy hơi mất mặt.

Cậu rụt tay phải lại, ngẩng đầu nhìn Norman, đôi mắt màu xanh lam mang theo chút cảm xúc xấu hổ: “Cám ơn nha, anh buông tay ra đi, tôi có thể đứng vững.”

Hô hấp của Norman thoáng ngừng lại. người cá nhỏ dán sát vào hắn, lúc cậu ngẩng đầu khuôn mặt cọ qua ngực hắn, bởi trên mặt có vảy nên dù đã cách một lớp vải thì cảm giác vẫn vô cùng rõ ràng.

Mát lạnh, lại trơn nhẵn.

Một cảm giác kỳ lạ lan tràn ra từ nơi tiếp xúc, hắn đờ người trong chớp mắt sau đó mới sực tỉnh lại.

Hắn đỡ lấy vòng eo mảnh mai của người cá nhỏ, chờ khi cậu hoàn toàn đứng thẳng mới buông tay, nghiêm túc bảo: “Không cần khách sáo, về sau phải cẩn thận.”

Vành tai An Cẩn phiếm hồng, cậu gật đầu ngoan ngoãn đáp: “Được.” Cậu duỗi tay đặt lên đệm thử cảm giác, sau đó ngẩng lên nhìn Norman bằng cặp mắt xanh lam, lịch sự nói: “Có thể phiền anh ôm tôi ngồi lên ghế không?”

Con ngươi màu nâu của Norman hơi động, cảm thấy người cá nhỏ vừa ngoan vừa đáng yêu, đừng nói chỉ là chuyện nhỏ thế này, dù là chuyện khác hắn cũng không nỡ lòng từ chối.

Hai bàn tay dịu dàng ôm lấy vòng eo mảnh mai của người cá nhỏ, nhẹ nhàng nhấc cậu lên sau đó đặt xuống ghế.

An Cẩn vội vàng nắm lấy mép bàn, ngẩng đầu nói với Norman: “Cám ơn.”

Norman nhìn đuôi người cá nhỏ, không yên tâm, hỏi: “Có thể ngồi vững chứ?”

An Cẩn khe khẽ đong đưa đuôi, ghế được lót đệm mềm, ngồi lên không có cảm giác vảy bị trơn trượt.

Cậu gật đầu: “Có thể.”

Norman buông một tay ra trước, thấy người cá nhỏ đã ngồi vững mới buông nốt bàn tay còn lại, có điều hắn vẫn chưa hoàn toàn yên tâm nên bèn ngồi xuống bên cạnh người cá nhỏ.

Đầu bếp nhanh chóng đặt cơm tối lên bàn, cá chiên xù chua ngọt, tôm rang, sườn xào chua ngọt, rau xào, nước ép táo, hết sức phong phú.

Norman nhìn lướt qua mấy món ăn vẫn đang bốc hơi.

Trong các bộ phim điện ảnh của Obis thường xuất hiện hình ảnh thế này, mà lúc đó vây quanh bàn ăn đều là bạn bè và người thân.

Ánh mắt hắn không khỏi dừng lại trên mặt người cá nhỏ.

Chiếc mũi xinh xắn của người cá nhỏ khẽ động, hầu kết lăn lên lộn xuống, hiển nhiên đã thèm muốn chết, thế nhưng hai tay vẫn ngoan ngoãn đặt trên bàn, cậu nhìn Norman: “Tôi ăn đây!”

Giọng An Cẩn đầy hưng phấn, dù cậu đã nếm qua món ngon trong thế giới thực tế ảo, thế nhưng ý nghĩa hoàn toàn không giống khi ăn ở thế giới thực nha!

Hơn nữa hôm nay là lần đầu tiên dùng đồ ăn đã thanh lọc để nấu thành món ngon, cua luộc trước đó làm sao mà bì nổi.

Cậu đã lâu không được ăn ngon, giờ thấy thèm vô cùng.

Norman: “Ăn đi.” Hắn rót cho người cá nhỏ một ly nước ép táo, đặt ở bên tay phải của cậu.

An Cẩn cười với hắn, gắp một miếng cá chiên xù lên ăn, vị chua ngọt nhất thời bùng nổ trong miệng, thịt cá trơn mềm thơm ngon vô cùng, không có tí xương nào, cậu nhai hai ba lần rồi nuốt thẳng.

“Ngon lắm, anh mau nếm thử đi.” Cậu nhiệt tình đề cử với Norman, sau đó tiếp tục ăn.

Norman nếm thử hương vị của món cá chiên xù, tầm mắt lại không thể rời khỏi người cá nhỏ, biểu cảm hết sức nhu hòa.

An Cẩn chú ý tới ánh mắt của hắn, vội bảo: “Tôi thích ăn cá nên mới chọn, không phải vì anh thích ăn chua đâu!” Cậu nghiêm túc nói thêm: “Tôi tuân thủ quyết định của chúng ta, anh đừng hiểu lầm!”

Khóe miệng Norman nhếch lên một độ cong rất khó phát hiện, “Được, tôi không hiểu lầm.”

An Cẩn nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, lắng nghe ngữ khí bao dung quen thuộc, quay đầu gắp thức ăn, nhỏ giọng lầm bầm: “Nói dối.”

Ngón tay Norman giật giật, có chút xúc động muốn chọc thử quai hàm hơi phồng lên của người cá nhỏ, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, không nỡ quấy rầy người cá nhỏ thưởng thức đồ ăn.

Dù cảm thấy ngồi trên đệm không hề trơn, thế nhưng dù sao nửa thân dưới vẫn là đuôi cá mềm dẻo, An Cẩn sợ mình không cẩn thận sẽ trượt xuống gầm bàn nên suốt bữa ăn vẫn luôn dùng tay trái nắm mép bàn.

Norman thấy vậy thì dùng đũa sạch gắp thức ăn cho người cá nhỏ.

Cuối cùng An Cẩn ăn no căng.

Cậu dựa vào lưng ghế, đưa tay xoa bụng, vừa thỏa mãn vừa khổ sở.

Norman hơi lo lắng: “Để tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cậu, hẳn là sẽ có thuốc tiêu hóa thích hợp với người cá.”

An Cẩn vội vàng ngăn cản: “Không cần đâu.” Ăn quá no đã khiến cậu ngượng ngùng, không muốn người khác biết nữa.

Cậu ra vẻ bình thản: “Tôi ổn lắm, lát nữa bơi vài vòng là được.”

Norman nghe vậy thì khom lưng bế người cá nhỏ lên, đưa cậu về phòng người cá, trực tiếp thả vào trong hồ.

An Cẩn ngửa mặt lơ lửng trong nước, đuôi thong thả đong đưa.

Norman vẫn chưa yên tâm, dặn: “Nếu buổi tối thấy không thoải mái thì phải báo cho tôi biết ngay.”

An Cẩn gật đầu: “Được.”

Norman thu dọn số đồ ăn đã thanh lọc nằm trên bờ, nhớ tới lời nhờ vả của Mục Thần, bèn hỏi: “An An, cậu có cách nào khuyên Tiểu Ngân chia sẻ đồ ăn đã thanh lọc với Mục Thần không?”

An Cẩn hiểu rõ sự cố chấp với đồ ăn của Tiểu Ngân, lắc đầu: “Hẳn là không có cách nào.”

Tiểu Ngân hát cho đồ ăn nghe đơn giản chỉ vì muốn ăn ngon, đời nào y chịu chia sẻ món ngon với người khác?

Có điều…

Cậu nhớ đến việc khi Tiểu Ngân ca hát cũng sẽ tự giác truyền năng lượng vào biển tinh thần cho Mục Thần.

Xem ra đối với Tiểu Ngân, Mục Thần cũng là người đặc biệt.

Nếu không thì biển tinh thần của Mục Thần sẽ không nhận được nhiều năng lượng đến thế.

Đổi lại mà là Norman đứng bên cạnh, một chút năng lượng Tiểu Ngân cũng sẽ không truyền cho.

An Cẩn suy nghĩ: “Tôi có thể chuyển lời giúp Mục Thần, nhưng Tiểu Ngân có bằng lòng hay không thì tôi không biết.”

Norman: “Với tính cách của Mục Thần thì chắc ngày mai cậu ta sẽ đưa Tiểu Ngân tới đây.”

An Cẩn tươi cười: “Để tôi dặn đầu bếp chuẩn bị sẵn một ít điểm tâm.”

Cậu nói xong thì hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, làm thế này chẳng khác nào đang chuẩn bị chiêu đãi bạn bè tới nhà chơi.

Nghĩ vậy, cậu càng thêm vui vẻ.

Khi cậu còn nhỏ cha mẹ vô cùng nghiêm khắc, không cho phép cậu chơi cùng mấy bạn nhỏ khác, cũng không cho phép mấy bạn nhỏ đó tới chơi với cậu, lúc nào cậu cũng lủi thủi một mình trong biệt thự.

Mỗi lần nhìn bạn bè cùng nhau cười nói đi ngang qua cửa, cậu vẫn luôn cảm thấy hâm mộ.

Cuối cùng cậu cũng có dịp chiêu đãi bạn bè rồi!

Norman thấy người cá nhỏ vui mừng, trong mắt hiện lên vẻ suy tư: Liệu người cá nhỏ có cảm thấy nhàm chán vì chỉ có một mình không nhỉ?

Có lẽ hắn nên thường xuyên đưa người cá nhỏ tới trung tâm giải trí dành cho người cá.

Nhớ tới lịch trình đã được sắp xếp, hắn âm thầm quyết định, đứng dậy nói với người cá nhỏ: “An An ngủ ngon, ngày mai gặp.”

“Đợi một lát.” An Cẩn vội kêu.

Thấy Norman dừng lại, cậu mở miệng cất tiếng hát.

Tinh thần lực của cậu sắp đạt mức cao nhất, nếu không mượn tiếng ca để truyền tinh thần lực cho Norman thì lãng phí quá.

Vả lại hát xong cậu lập tức đi ngủ, sau một đêm tinh thần lực của cậu lại sung mãn như cũ.

Norman thoáng ngạc nhiên, khúc hát vừa kết thúc thì tinh thần lực của hắn đã khôi phục ba phần, chẳng những bổ sung tinh thần lực đã tiêu hao vào ban ngày mà còn tăng thêm rất nhiều, gần như tràn đầy.

Norman nghiêm túc nói: “Cám ơn An An.”

An Cẩn nở nụ cười, giơ tay lên vẫy vẫy: “Ngày mai gặp.”

.

Sáng hôm sau, An Cẩn rửa mặt xong, thay một cái áo thun màu lam nhạt rồi quay về hồ nước, mở trí não lên nhìn đủ loại món ăn sáng, một lần nữa rơi vào cảnh lựa chọn khó khăn.

Món nào cũng muốn!

Lúc Norman đẩy xe đồ ăn vào phòng người cá thì thấy người cá nhỏ vẻ mặt bối rối nhìn chằm chằm màn hình.

An Cẩn trông thấy hắn, cười cười: “Buổi sáng tốt lành.”

Norman: “An An, buổi sáng tốt lành.”

An cẩn vô thức im lặng, cậu biết sau khi Norman chào hỏi xong sẽ tự giới thiệu bản thân, theo thói quen chờ hắn nói hết câu.

Hai giây sau Norman vẫn không lên tiếng, như thể đã nói xong.

Cậu giật mình, suy tư nhìn Norman.

Hắn quên mất sao? Hay là vì lý do nào khác mà không tự giới thiệu bản thân nữa?

Norman cũng nhìn người cá nhỏ, thấy ánh mắt của cậu hơi ngơ ngác thì lo lắng hỏi: “Không thoải mái à?”

An Cẩn hoàn hồn, vội vã lắc đầu: “Tôi không sao.”

Norman tiếp tục quan sát cậu, An Cẩn mỉm cười với hắn.

Thấy sắc mặt của cậu không tệ, Norman thu hồi tầm mắt, chuyển đồ ăn trên xe đẩy xuống.

An Cẩn quẫy đuôi đi chuyển theo Norman, bơi từ bên này sang bên kia hồ.

Cậu chăm chú nhìn số đồ ăn này, định dựa vào chất lượng của nguyên liệu mà chọn ra bữa sáng phù hợp nhất.

Norman bày đồ ăn xong, vừa lúc người cá nhỏ bơi tới trước mặt hắn, hắn xoa đầu cậu: “Muốn ăn đồ ăn ở đây hay là để đầu bếp làm?”

An Cẩn: “Đầu bếp làm!”

Lúc đánh giá nguyên liệu thì cậu đã nghĩ xem nên ăn gì rồi.

Khẩu vị của cậu bị ảnh hưởng bởi thể chất người cá, đặc biệt yêu thích các loại thủy sản, nhìn thấy tôm cua liền muốn dùng hai loại nguyên liệu trên nấu thành món ăn.

Cậu mở trí não, vừa nhìn thấy hình ảnh hai món sủi cảo tôm và bánh bao canh nhân gạch cua là nước miếng đã trào ra trong miệng, vì thế quyết định chọn sủi cảo tôm hấp và bánh bao canh nhân gạch cua.

Cậu hỏi Norman: “Anh ăn gì? Sau này chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa sáng.”

“Tôi có dịch dinh dưỡng.” Norman đáp, “Cành nhiều đồ ăn thì tinh thần lực của cậu cũng tiêu hao càng nhiều.”

An Cẩn cười với hắn: “Không quan trọng, dù sao cũng sẽ hồi phục.” Cậu thẳng thắn nói: “Hơn nữa một người ăn thì buồn lắm, phải ăn cùng nhau mới có không khí.”

Norman hiểu được suy nghĩ của người cá nhỏ, không từ chối ý tốt của cậu nữa: “Được.”

Nhớ lại vẻ mặt thèm thuồng khi nãy của người cá nhỏ, hắn chọn cùng món ăn với cậu, nhưng số lượng thì nhiều gấp đôi.

Sau khi ăn sáng xong, An Cẩn thấy Norman chuẩn bị rời đi thì nắm lấy ống tay áo của hắn, chỉ vào số đồ ăn trên bờ: “Anh có thể đưa thêm đồ ăn tới.”

Norman hơi giật mình: “Liệu có khiến cậu hao phí quá nhiều tinh thần lực không?”

An Cần lắc đầu, “Không đâu.”

Norman nhìn đám đồ ăn tràn lan, suy nghĩ rồi hỏi: “An An, mỗi loại thực vật cậu đều truyền một lượng tinh thần lực như nhau sao?”

“Không phải.” An Cẩn đáp, “Tạp chất nhiều thì cần nhiều tinh thần lực, nếu không truyền đủ tinh thần lực thì không thể thanh lọc hết tạp chất, sẽ rất khó ăn.”

Norman: “Nói cách khác, đồ ăn ít tạp chất thì tinh thần lực tiêu hao ít, lượng đồ ăn tinh khiết làm ra càng nhiều hơn?”

“Chính là như vậy.” An Cẩn gật đầu.

Norman lấy ra một ống dịch dinh dưỡng bình thường, “Đây là món ăn chính của người Obis, dịch dinh dưỡng có tạp chất, thế nhưng hàm lượng tạp chất trong này ít hơn đồ ăn.” Hắn hỏi, “Cậu có thể truyền tinh thần lực vào dịch dinh dưỡng không?”

An Cẩn gật đầu, “Có thể.” Hiểu được ý của Norman, An Cẩn quan sát lượng tạp chất trong ống dịch dinh dưỡng, nói: “Một ngày có thể tạo ra rất nhiều dịch dinh dưỡng tinh khiết.”

Mắt Norman hơi tỏa sáng: “Sau này tôi sẽ trực tiếp đưa dịch dinh dưỡng tới, cậu thích ăn gì cứ bảo đầu bếp làm, nếu muốn ăn đồ sống đầu thì bếp cũng có thể xử lý được.”

An Cẩn cảm thấy ý tưởng này quả thật vô cùng tuyệt vời, có thể dùng tinh thần lực với hiệu quả cao nhất.

Hơn nữa mỗi lần thấy đồ ăn đặt bên cạnh hồ, cậu đều không kiềm chế được mà cầm lấy ăn.

Thời mạt thế đã quá mức đói khổ, vừa thấy đồ ăn là muốn ăn, luôn nghĩ phải ăn vào bụng mới yên tâm, bằng không có thể sẽ bị kẻ khác cướp mất hoặc gặp phải sự cố ngoài ý muốn mà không ăn được.

Nếu ngày nào cũng có cả đống đồ ăn ngon đặt trong tầm tay của cậu thì chắc chắn cậu sẽ trở thành một con cá béo ú!

Norman chỉ vào số đồ ăn: “Những thứ này vẫn để lại hay là mang đi?”

An Cẩn suy nghĩ: “Tôi muốn giữ lại một con cua.” Đôi mắt màu xanh lam nhìn về phía Norman, cậu nhỏ giọng nói: “Làm đồ ăn vặt.”

Chỉ ăn một con cua thôi, khi luyện tập sử dụng dị năng cậu có thể tiêu hao hết số năng lượng mà nó đem lại, như thế sẽ không mập!

“Được.” Norman cũng hơi am hiểu về khẩu vị của người cá nhỏ, vì thế liền đề nghị: “Hay là để lại thêm một con tôm?”

Nội tâm An Cẩn dao động không thôi, dùng móng tay chọc chọc lòng bàn tay, kiên quyết từ chối: “Không cần.”

Norman ra lệnh cho robot đem đồ ăn vào bếp chế thành dịch dinh dưỡng, sau đó lại vào lướt trang mua sắm đặt mua mười thùng dịch dinh dưỡng.

Dịch dinh dưỡng rất giàu năng lượng, phải gần 5kg đồ ăn mới chế được một ống, một ống dịch dinh dưỡng có thể cung cấp đủ năng lượng cho một người trưởng thành, tương đương một bữa ăn.

Dịch dinh dưỡng nhanh chóng được đưa tới, Norman mở một thùng ra, đặt ở góc gần phạm vi hoạt động của người cá nhỏ nhất, chín cái thùng còn lại thì đặt cạnh giá để đồ.

Tay An Cẩn nắm lấy thành hồ, nghển cổ nhìn ngó, dọc mười ngang mười, tổng cộng một trăm ống.

Norman nhắc nhở người cá nhỏ một lần nữa: “Lượng sức mà làm, đừng khiến bản thân không thoải mái.”

An Cẩn cảm nhận được sự quan tâm của hắn, tươi cười gật đầu, “Được.”

Sau khi Norman rời khỏi biệt thự, An Cẩn nhìn dịch dinh dưỡng, nghĩ ngợi giây lát rồi cầm lấy một ống, vận chuyển dị năng.

Cậu quan sát biến hóa của biển tinh thần, phát hiện để thanh lọc một ống dịch dinh dưỡng thì cần hao phí một lượng tinh thần lực đủ để thanh lọc nửa kg đồ ăn.

Lúc trước cậu thanh lọc được khoảng 30kg đồ ăn, đủ cho Norman làm sáu ống dịch dinh dưỡng, bây giờ dị năng của cậu đã thăng cấp, tinh thần lực cũng tăng lên gấp đôi.

Cậu âm thầm tính toán, có thể dùng tinh thần lực thanh lọc ít nhất 60kg đồ ăn, tương đương với 120 ống dịch dinh dưỡng.

Dĩ nhiên, phép tính này chỉ có thể thực hiện nếu lúc thanh lọc đồ ăn tinh thần lực của cậu luôn ở trạng thái sung mãn.

Nhưng hiện tại cậu còn phải dùng tinh thần lực để rèn luyện dị năng, bởi vậy cậu quyết định mỗi ngày thanh lọc một thùng dịch dinh dưỡng.

An Cẩn suy tư, cậu thanh lọc hai mươi ống dịch dinh dưỡng trước, sau đó đội mũ thực tế ảo lên mạng làm việc.

Cậu gặp lại Arlos, Arlos vừa trông thấy cậu đã chào: “An An.”

An Cẩn chào hỏi ông, sau đó bắt đầu thanh lọc thịt xiên và gia vị.

Đã hai ngày rồi cậu không gặp Duran, bèn hỏi Arlos: “Hàng ngày Duran đi làm vào giờ nào?”

Arlos đáp: “Buổi sáng 9 giờ tới ướp, giữa trưa 12 giờ tới nướng.” Ông ta giải thích: “Cậu ta không biết về năng lực của cậu, chỉ nghĩ cậu đang chăm chỉ học tập ngoài thế giới thực thôi, nếu trông thấy cậu thì chỉ e sẽ đoán ra gì đó. Nếu cậu không muốn bị lộ thì càng ít người biết càng tốt.”

An Cẩn mím môi, nhớ tới Duran lại thấy hơi chột dạ, thế nhưng cậu không quen biết Duran ngoài đời thực nên cũng không định nói cho cậu ta biết chân tướng.

Cậu thật sự không muốn bị lộ, bởi lẽ công ty thực tế ảo đã tuyên bố đồ ăn khôi phục hiệu quả tinh thần lực là bug, nếu giờ để người ta phát hiện thì chẳng phải là lãng phí sự sắp xếp của Norman hay sao?

Arlos nhìn bộ dạng của thiếu niên đã biết cậu đang nghĩ gì, nghiêm mặt bảo: “Biết quá nhiều đối với cậu ta cũng không phải chuyện tốt.”

An Cẩn “ừm” một tiếng, nở nụ cười, tỏ ý cảm ơn sự an ủi của ông.

Sau khi xử lý đồ ăn xong, cậu offline.

Cậu mở trí não lên học chữ, mệt mỏi thì tới vườn hoa rèn luyện dị năng nước.

Suy nghĩ của cậu vừa đổi, một con rồng bằng nước cao 5 mét vọt lên từ trong hồ, lóng lánh trong suốt, thoạt nhìn đẹp vô cùng.

An Cẩn chớp mắt, rồng nước há miệng phun ra bọt nước li ti bắn về phía cậu, cậu bật cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.

Rồng nước xoay quanh cậu hai vòng rồi đột ngột tản ra, biến thành sáu mũi tên nước xoáy tròn với vận tốc cao, bốn mũi tên hướng về bốn phía quanh cậu, hai mũi còn lại một trước mặt một sau lưng.

An Cẩn nhìn chằm chằm thân cây cách đó không xa, cuối cùng vẫn từ bỏ việc lấy thân cây để thử sức mạnh của mũi tên nước.

Cậu nhìn xuống mặt đất, ngắm nghía hoa cỏ xanh biếc, một lần nữa từ bỏ ý định.

Hiện tại sức mạnh của mũi tên nước đã khác với trước kia, nếu lại phóng xuống đất chỉ e sẽ tạo ra một cái hố to giữa đám cỏ xanh hoa lá, rất dễ khiến người ta chú ý.

Nếu có cọc gỗ hoặc phiến đá thì tốt rồi!

Bỗng nhiên cậu chợt nghĩ ra: Mình có thể tới thế giới ảo để rèn luyện mà!

.

Norman xử lý quân vụ xong, xem xét lịch làm việc tiếp theo, thấy còn đủ thời gian bèn tới sân huấn luyện.

Lúc rảnh rỗi, huấn luyện dường như đã trở thành bản năng của hắn.

Có điều trước khi gặp được người cá nhỏ, hắn dùng việc này để tự rèn luyện, chủ yếu là muốn gia tăng sức mạnh và tốc độ phản ứng.

Sau khi nghe người cá nhỏ hát, trạng thái biển tinh thần của hắn càng ngày càng tốt, lại có thể luyện tập cơ giáp giống như khi tinh thần lực ở trạng thái đỉnh cao.

Nghĩ tới đây, lòng Norman rục rịch, trầm tư một lát rồi mở trí não lướt trang mua sắm.

Người cá nhỏ ngoan như vậy, ngoại trừ việc mua đồ cho cậu ra thì hắn không biết nên làm gì cho cậu vui nữa.

Theo quan sát của hắn, người cá nhỏ quả thật rất dễ thỏa mãn, mỗi khi hắn mua cho cậu thứ gì đó thì cậu luôn tỏ ra vui mừng.

Hắn định mua thêm vài món đồ cho người cá nhỏ để cậu vui vẻ.

Hắn suy nghĩ, tìm những món đồ chơi thích hợp để chơi dưới nước, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một đám phao in hình các nhân vật hoạt hình.

Người cá nhỏ dễ thương là thế, chắc cũng sẽ yêu thích mấy thứ đồ đáng yêu này nhỉ?

Hắn chọn mười cái phao đứng đầu bảng xếp hạng rồi chốt đơn.

Vừa mới thanh toán xong thì phó quan gõ cửa, hắn bèn tắt trí não, nói: “Vào đi!”

Phó quan bước vào: “Bệ hạ, Phó Bộ trưởng phụ trách việc phát sóng trực tiếp năm nay tìm ngài, muốn ngài xác nhận lịch trình phát sóng.”

Norman: “Bảo hắn vào.”

Phó Bộ trưởng thoạt nhìn hơn ba mươi, trước tiên chào theo nghi thức quân đội, sau đó mới báo cáo: “Chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu từ 11 giờ sáng thứ ba, kết thúc lúc 1 giờ chiều, chủ yếu nói về cuộc sống hàng ngày của bệ hạ tại tẩm điện.”

Hắn nhìn Norman: “Ngài có muốn mời vài vị khách quý không?”

Norman trầm ngâm một lát: “Không.”

Phó Bộ trưởng hơi khó xử, không có khách quý, chỉ có bệ hạ, hắn vừa nghe đã biết việc thực hiện phát sóng trực tiếp sẽ có bao nhiêu khó khăn, bởi lẽ bệ hạ nổi tiếng rất kiệm lời!

Hắn hỏi: “Bệ hạ, vậy ngài định làm những gì khi phát sóng trực tiếp?”

Norman: “Nói thử phương án của các cậu đi?”

Phó Bộ trưởng: “Chúng tôi cho rằng nếu có vài vị khách quý thì bầu không khí lúc phát sóng trực tiếp sẽ tốt hơn, cũng dễ dàng thể hiện được tương tác của bệ hạ hơn.” Sau đó nói ra kế hoạch của bọn họ.

Norman suy xét trong giây lát: “Rút ngắn thời gian trực tiếp lại một tiếng, làm theo kế hoạch của các cậu.”

Phó Bộ trưởng rối rắm trong chốc lát: “… Vâng, chiều nay chúng tôi sẽ sắp xếp xong kế hoạch mới.”

Đợi Phó Bộ trưởng rời đi, Norman liên hệ với Hộ vệ trưởng: “Sắp tiến hành phát sóng trực tiếp ở tẩm điện hoàng cung, cậu chuẩn bị đi.”

Beta có điều muốn nói: Không phải tui muốn nhây đâu nhưng chương nào cũng 5-6k chữ, gục ngã thật sự. Nhân tiện mọi người đọc truyện mà thấy lỗi gì thì hãy nhắc nhở để tui sửa nhé, chứ tui là tui hoa mắt lắm rồi =]]]]]]]]]]]]