Chương 31: Thú hạch

Chuyển ngữ: Mèo Ú

Chỉnh sửa: Sắc

An Cẩn chống cằm hồi tưởng, tầm mắt lơ đãng lướt qua bên cạnh mầm non nho nhỏ, thấy nó khác hẳn mấy mầm cây xung quanh, phần đất dưới gốc nhìn rất mới, cuối cùng khẳng định mầm non này là do cậu trồng.

Lúc hồ nước vừa được xây dựng xong, cậu tìm thấy một hạt giống, sau khi loại bỏ tạp chất bèn dùng dị năng nước trồng xuống đất.

Hóa ra đã ngoi từ dưới đất lên thành một mầm non nhỏ rồi!

An Cẩn ngắm nghía sinh mệnh mới, lại nghĩ bên trong có công lao của mình, tâm trạng thoáng chốc vui hẳn lên, cái đuôi màu xanh lam nhẹ nhàng đong đưa, hất lên những bọt nước li ti, phản chiếu ánh sáng lóng lánh.

Cậu nhìn mầm cây, thầm nghĩ có lẽ suy đoán lúc đó của mình là đúng, chỉ cần hạt giống không có tạp chất thì mầm cây cũng sẽ không có tạp chất.

Ánh mắt cậu sáng lên, nếu vậy thì trực tiếp làm sạch hạt giống là coi như đã giải quyết được vấn đề, hiệu suất còn cao hơn so với việc làm sạch đồ ăn.

Có điều… Cậu nhìn xuống mặt đất. Dù hàng ngày quản gia đều dọn dẹp vườn hoa, thế nhưng luôn có hoa lá quả cây rụng xuống đất, mà trong mắt cậu, đất và bùn đều chứa tạp chất.

Lần thứ hai cậu nhìn về phía mầm nhỏ, trong mắt của cậu thì mầm cây không có chút tạp chất nào, nhưng rễ của nó thì sao?

Suy nghĩ một chút, cậu chống tay lên thành hồ, hơi dùng sức nhanh nhẹn bò lên bờ, tiến đến trước mầm nhỏ.

Cậu duỗi tay định nhổ mầm cây lên kiểm tra bộ rễ, lại sợ làm ảnh hưởng mầm non, lập tức dừng lại.

Cậu ngó trái ngó phải, không tìm thấy nhánh cây nào có thể dùng thay xẻng, cuối cùng nhìn móng tay vừa dài nhọn vừa sắc bén của mình.

Cậu khum bàn tay lại, coi móng tay như xẻng, cẩn thận từng ly từng tí đào xới phần đất xung quanh mầm nhỏ, tạo ra một rãnh đất tròn lấy mầm nhỏ làm tâm, bận rộn hồi lâu mới có thể nhấc mầm nhỏ cùng toàn bộ phần đất bao bọc gốc rễ của nó lên.

Cậu dùng móng tay gạt phần đất bên ngoài xuống, khi chạm tới phần đất bên trong thì vận chuyển dị năng nước, bắt chước vòi phun sương từ từ loại bỏ đất cát, cuối cùng để lộ bộ rễ hoàn chỉnh của mầm nhỏ.

Ánh mắt An Cẩn thất vọng, phần cuối bộ rễ của mầm nhỏ có đốm đen, càng xuống thấp càng nhiều, mặt trên chỉ lấm tấm vài chỗ, thoạt nhìn có vẻ như lan dần từ dưới lên.

Cậu đoán khi hấp thụ dinh dưỡng, bộ rễ đã hấp thụ luôn tạp chất bên trong đất.

Mà tạp chất trong đất rất có thể đều đến từ các loại hoa lá quả rụng.

Trước giờ cậu chỉ từng thấy tạp chất ở động thực vật. Dường như ở thế giới này, tạp chất chỉ tồn tại trong động thực vật, không xuất hiện ở những thứ không phải sinh vật như nước hoặc không khí.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu trong nước và không khí đều có tạp chất thì chỉ e tinh cầu này đã tràn ngập tử khí, không còn sự sống.

Dĩ nhiên tình hình hiện tại cũng chẳng mấy lạc quan, bởi động thực vật đều là thức ăn của con người.

Như vậy, nếu trong đất không có tạp chất, hạt giống cũng không có tạp chất, vậy có phải sau khi nảy mầm cây non sẽ lớn lên khỏe mạnh không?

An Cẩn suy nghĩ, vận chuyển dị năng thanh lọc toàn bộ đất và hoa cỏ cây cối trong phạm vi hai mét xung quanh mầm nhỏ. Sau đó, cậu loại bỏ tạp chất trong rễ của nó, cẩn thận trồng về vị trí cũ.

Trở lại bên cạnh hồ, cậu dùng dị năng tẩy sạch thân mình rồi nhảy vào trong nước.

Chiếc đuôi linh hoạt đong đưa, vảy cá màu lam lóng lánh phản chiếu ánh sáng, cậu dùng hai tay gạt nước, nương theo dòng chảy bơi qua đường hầm vào trong nhà.

Cậu lấy một miếng dưa lưới vàng, ăn xong thì giữ lại hạt sau đó trở ra vườn hoa, vận chuyển dị năng tạo thành một mũi tên nước, phóng tên xuống mặt đất tạo hố rồi trồng hết hạt dưa xuống.

Suy nghĩ một lát, cậu lại quay vào nhà, bổ hết các loại củ quả, lấy một đống hạt, toàn bộ đem trồng ở trong vườn.

Chỉ quan sát một mầm cây thì không đủ căn cứ kết luận, gieo nhiều hạt một chút, ngộ nhỡ mầm nhỏ chết non thì vẫn còn đối tượng quan sát.

An Cẩn âm thầm tự khen chính mình, nhìn đám cỏ xanh nhuốm bùn lại cảm thấy chột dạ.

Có điều, nghĩ đến mục đích của bản thân, cậu lại thấy mười phần tin tưởng, chắc chắn Norman sẽ không tức giận đâu!

Cậu trở lại trong phòng, tiếp tục xem video dạy học, mãi đến giữa trưa mới ngừng.

Ăn cơm xong cậu ra vườn hoa bơi một lúc để tiêu thực, bơi xong lại quay vào phòng, thả lỏng cơ thể ngửa đầu nằm trên mặt nước, đội mũ giáp tiến vào thế giới thực tế ảo.

Cậu sửng sốt nhìn căn phòng rộng lớn trước mắt, bắt đầu nghi ngờ hệ thống bị lỗi, đưa cậu tới sai vị trí.

Chỗ cậu offline lần trước là ở căn nhà mà Duran thuê, vừa tầm thường vừa cũ kỹ, diện tích không lớn, bởi quá hẻo lánh nên rất khó cho thuê.

Nhưng căn phòng cậu đang đứng vừa mới lại vừa rộng, rõ ràng không phải căn phòng trước đây.

Cậu vừa định kiểm tra vị trí thì nghe thấy động tĩnh, bèn quay lại nhìn.

Duran từ căn phòng cách vách chạy ra, chưa đầy hai giây đã tới trước mặt cậu.

“Cậu…” Sắc mặt cậu ta bối rối. “Phương pháp nướng thịt ngon hơn và bug hiệu quả khôi phục tinh thần lực đều do cậu phát hiện à? Cậu bàn điều kiện với Công ty Thực tế ảo để bọn họ mời chúng ta làm việc hả?”

An Cẩn ngây người trong giây lát, nhanh chóng hiểu ra rồi gật đầu: “Phải.”

Duran cảm thán: “Thuê cậu làm nhân viên đúng là may mắn lớn của tôi!”

An Cẩn nghiêm túc nói: “Tôi thật lòng cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội làm việc.”

Duran hơi ngượng, đến bên cạnh hỏi nhỏ: “Công ty Thực tế ảo thật sự không truy cứu trách nhiệm của cậu, còn cho phép cậu tiếp tục kiếm tiền ư?”

“Phải.”

Duran thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Nhưng mà tôi nghe nói chỉ cần có người phát hiện được bug của công ty thực tế ảo thì sẽ nhận được một khoản tiền thưởng kếch xù, bọn họ có cho cậu tiền thưởng không?”

An Cẩn không biết còn có chuyện như vậy, nhưng bug vốn dĩ chỉ là cái cớ, Norman đã nói làm như thế để bảo vệ cậu, nếu năng lực của cậu bị lộ, cậu sẽ thành đích ngắm của kẻ khác.

Cậu không muốn Duran nghĩ nhiều, gật đầu: “Có.”

“Thế còn được.” Duran vỗ vỗ ngực. “Cậu yên tâm, tôi đã ký hợp đồng rồi, nhất định sẽ không để lộ chuyện cậu là người phát hiện ra bug.”

An Cẩn cười cười: “Tôi tin cậu.”

Duran nhìn cậu, do dự một lát, chải chuốt suy nghĩ, hạ quyết tâm nói: “Cửa hàng này có người của Công ty Thực tế ảo phụ trách giao hàng, một mình cậu cũng có thể xử lý những việc khác được, tôi gần như chỉ ăn không uống không, vậy nên tôi định mở quán riêng.”

Trước đó đa số đồ dùng bán hàng đều là do cậu ta bỏ tiền mua, tuy cậu ta không cần nướng thịt nhưng ướp thịt, thu tiền, đóng gói, dọn dẹp sau khi xong việc đều là cậu ta làm.

Bây giờ công ty thực tế ảo đã sửa lại cửa hàng, bếp nướng đều là loại mới nhất, tất cả những việc cậu ta cần làm chỉ có tẩm ướp.

Chưa đầy nửa giờ là xong hết rồi.

Công thức tẩm ướp của cậu ta hết sức bình thường, có thể tùy tiện tìm thấy trên tinh võng, không đòi hỏi người làm có tay nghề cao.

Tiền thu được nhiều hơn hẳn vốn bỏ ra, cậu ta đâu thể yên tâm thoải mái mà nhận được.

Cậu ta nghĩ, lại bảo: “Nếu nhất thời không tìm được người phụ trách tẩm ướp thì tôi có thể làm thêm vài ngày.”

An Cẩn suy tư, sau đó nói: “Cậu muốn mở quán nướng thì chắc tay nghề hẳn là không tệ nhỉ?”

“Tàm tạm, kém xa cậu.”

An Cẩn lắc đầu: “Chưa chắc, cậu cũng biết đấy, đồ tôi làm ăn ngon chủ yếu là nhờ bug. Thật ra gần đây tôi hơi bận, muốn để cậu nướng luôn.”

Norman mua trí não cho cậu, còn mua cả thú hạch.

Dù không biết vì sao thú hạch lại tới chậm hơn trí não, nhưng cậu đoán muộn nhất là hôm nay sẽ nhận được hàng.

Nhận được thú hạch thì cậu muốn lập tức thăng cấp dị năng, càng về sau dị năng càng khó thăng cấp, phải không ngừng rèn luyện mới có thể nắm giữ năng lực điều khiển nước.

Tuy bây giờ cuộc sống của cậu vô cùng yên ổn, nhưng bởi đã trải qua thời mạt thế nên lúc nào cũng cảm thấy lo lắng. Cậu hiểu rất rõ, dù ở thời điểm nào thì thực lực của bản thân vẫn là quan trọng nhất, phải đủ mạnh mới có thể ứng phó với bất cứ vấn đề phát sinh nào.

Những người có thể sống sót sau mạt thế, ngoại trừ những kẻ vận máy tốt thì phần lớn đều là người có năng lực.

Duran kinh ngạc, quan sát cậu: “Không phải vì tôi mà cậu cố ý nói như vậy đấy chứ?”

An Cẩn cười cười: “Không phải.” Cậu nói ra một trong số các nguyên nhân: “Tôi muốn học chữ.”

Duran lập tức vội vàng nói: “Việc học là quan trọng nhất! Cũng đúng, cậu nhận được tiền thưởng thì nên học tập cho tốt.” Cậu ta nhìn An Cẩn: “Cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi?”

An Cẩn: “Hai mươi.”

“Hứ!” Duran đầy mặt không tin.

An Cẩn nói rõ với Duran, sau này Duran sẽ phụ trách toàn bộ công việc nướng, nguyên vật liệu sẽ do công ty thực tế ảo cung cấp.

Cậu loại bỏ tạp chất trên xiên nướng và gia vị của ngày hôm nay, đưa cho Duran mang vào phòng nướng.

Sau đó cậu offline, liên lạc với Norman.

Norman đang ở sân huấn luyện so chiêu với Ilo, đội trưởng Đội Hộ vệ số 2.

Nghe thấy âm thanh thông báo đặc biệt, Norman không còn tâm trí dạy dỗ nữa, trực tiếp tung một chiêu khóa cổ để kết thúc, hắn buông Ilo ra, đi sang một bên nhận cuộc gọi.

Ilo thả lỏng cánh tay run rẩy, đám đội viên vây quanh hắn ta hai mắt tỏa sáng: “Chiêu cuối của bệ hạ đẹp thật đấy, nhanh tới mức tôi không nhìn rõ.”

Một người kinh ngạc lên tiếng, nhỏ giọng bảo: “Các cậu mau nhìn bệ hạ mà xem, trời ạ, biểu cảm thật dịu dàng!”

Bọn họ không dám thảo luận nhưng ánh mắt đều sôi nổi biểu lộ niềm tin: Nhất định là bệ hạ đang yêu!

Norman nhìn người cá nhỏ xuất hiện trên màn hình, hơi ngạc nhiên: “An An, sao vậy?”

An Cẩn kể lại chuyện ở thế giới thực tế ảo: “Tôi nghĩ về sau mình chỉ loại bỏ tạp chất, không nướng đồ ăn nữa.”

Norman vốn cho rằng việc nướng đồ ăn sẽ làm người cá nhỏ mệt mỏi, nghe xong thì vô cùng tán thành: “Được.” Hắn nói thêm: “Không muốn loại bỏ tạp chất nữa cũng được, không thích thì không cần làm.”

An Cẩn cười cười: “Tôi thích.”

Với cậu, nếu chỉ loại bỏ tạp chất thì vừa nhanh vừa đơn giản, lại còn kiếm được tiền, quả thực là một công việc hoàn hảo.

Nói xong việc chính, cậu có chút tò mò nhìn Norman, Norman mặc áo sơ mi, tóc đen hơi ướt dán lên trán, làn da màu lúa mạch đẫm mồ hôi, hơi thở tràn ngập mùi hormone nồng đậm.

“Có phải tôi quấy rầy anh không?” Cậu cắn cắn môi, có phần rầu rĩ.

“Không phải.” Norman đáp.

An Cẩn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc nói: “Sau này tôi sẽ chú ý.” Cậu ngượng ngùng gãi gãi má, “Chờ tôi biết chữ rồi sẽ nhắn tin cho anh.”

Nói xong lại vỗ lên trán mình, “Tôi ngốc thật, có thể nhắn tin bằng giọng nói thay vì gõ chữ kia mà!”

Ánh mắt Norman hiện lên ý cười: “An An rất giỏi!” Hắn dùng ngữ khí có phần nghiêm khắc, bảo: “Không được tự đánh mình, cẩn thận kẻo bị thương.”

An Cẩn nhỏ giọng: “Sẽ không đâu.” Cậu vẫy vẫy tay. “Không quấy rầy anh nữa, buổi tối gặp.”

Norman giật mình, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên có người chờ hắn về. Hắn ôn hòa đáp: “Buổi tối gặp.”

An Cẩn ngắt liên lạc, mở trí não ra, thử xem chức năng truyền tin bằng giọng nói, cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

Cậu hơi hưng phấn, định nhắn tin cho Norman nhưng lại sợ sẽ quấy rầy hắn, lập tức gạt ý tưởng này sang một bên.

5 rưỡi chiều, Norman quay về hoàng cung.

Hắn cởi quân phục, thay một bộ đồ mặc ở nhà, đi tới phòng người cá.

An Cẩn đang xem video học tập, cảm thấy Norman tới gần bèn vội vàng bơi lại bờ hồ, nhìn ra phía cửa.

Chỉ trong giây lát cửa phòng đã mở ra, Norman cầm một cái hộp kim loại màu lam nhạt bước vào, đến trước mặt cậu thì đặt cái hộp xuống.

An Cẩn tò mò nhìn cái hộp, Norman nói: “Mở ra xem đi.”

An Cẩn mở ra, trong mắt thoáng chốc ánh lên đủ loại màu sắc lóng lánh của thú hạch cấp hai và cấp ba.

Cậu cầm một viên thú hạch cấp hai lên, cực kỳ muốn hấp thu năng lượng ngay lập tức.

Dị năng nước của cậu đã đạt đến đỉnh điểm của cấp một, sau khi hấp thu năng lượng là có thể thăng cấp ngay.

Cậu nhìn Norman, kiềm chế xúc động, muốn đợi hắn rời đi rồi mới làm.

Norman thấy người cá nhỏ thích, cầm bó dây màu bên cạnh lên, chọn ra một sợi màu xanh lam, chìa tay bảo: “An An, đưa cho tôi.”

An Cẩn nghi hoặc chớp chớp mắt, đưa thú hạch trong tay cho hắn.

Norman nhận lấy, dùng sợi dây màu xanh lam xuyên qua lỗ nhỏ trên đỉnh thú hạch: “Thú hạch rất cứng, phải mất một thời gian mới đυ.c xong lỗ, sau khi hoàn thành chỉ cần mười lăm phút là có thể chuyển đến.”

An Cẩn bừng tỉnh, hóa ra đây là lý do trí não rất nhanh đã được chuyển tới, còn thú hạch phải mất mười mấy tiếng đồng hồ.

Có điều… Hình như Norman hiểu lầm rồi, không phải vì thấy thú hạch đẹp nên cậu mới đòi mua mà!

Norman xâu thú hạch xong, hai tay giữ chặt hai đầu sợi dây, đưa tay về phía người cá nhỏ: “An An, cúi đầu xuống.”

An Cẩn biết ngay Norman định làm gì.

Cậu nhìn viên thú hạch màu xanh lam to gần bằng lòng bàn tay, nghĩ tới dáng vẻ bản thân đeo thú hạch trước ngực, lập tức lắc đầu.

Trông cứ ngu ngu!

Bề ngoài thú hạch rất giống đá quý, dù màu sắc trầm hơn, độ sáng cũng kém hơn nhưng vẫn rất bắt mắt.

Đeo thứ đó trên người chẳng khác nào đồ ngốc.

Norman nhìn thú hạch, lại nhìn người cá nhỏ: “Không thích viên này sao?”

Hắn thu tay về, chỉ vào trong hộp: “Chọn một viên cậu thích, tôi giúp cậu đeo lên.” Hắn nghiêm túc nói: “Như thế không sợ rơi mất.”

An Cẩn: “…” Suy nghĩ chu đáo ghê.

Nhưng số thú hạch kia nhất định sẽ từ từ tan biến, phải mất.

Cậu càng kiên quyết không đeo, nghĩ ngợi một lát, cầm một viên thú hạch cấp ba màu đỏ to bằng bàn tay lên, ướm vào ngực áo của Norman, ngay bên cạnh cúc áo thứ hai.

“Hứ!” An Cẩn gần như là phản xạ theo điều kiện, ngắn gọn bày tỏ sự ghét bỏ của mình, một giây sau đó cậu mới phản ứng kịp, dùng ngôn ngữ tinh tế bổ sung thêm: “Xấu!”

Norman nhìn người cá nhỏ nhíu mày tỏ ý ghét bỏ, trong mắt toàn là ý cười.

Hắn tôn trọng khiếu thẩm mỹ của người cá nhỏ, bỏ sợi chỉ vào trong hộp: “Vây không cần đeo, rơi mất lại mua.”

An Cẩn lập tức cười với hắn, suy nghĩ, giữ chặt tay trái của Norman. Norman thuận theo ý cậu để mặc cậu lôi kéo, ngửa bàn tay về phía trước.

Đặt một viên thú hạch màu lam vào trong tay Norman, An Cẩn quan sát phản ứng của hắn, gập ngón tay Norman lại để hắn nắm lấy thú hạch.

Norman nắm chặt thú hạch, ánh mắt càng thêm dịu dàng: “Cho tôi sao?”

An Cẩn gật đầu: “Phải.”

Trong lòng cậu có chút thất vọng, lại cảm thấy không ngoài dự kiến. Hình như Norman không hề cảm nhận được năng lượng từ thú hạch, mà như vậy thì hắn không thể hấp thu được năng lượng của nó.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu có thể thì người cá đâu còn quan trọng đến vậy.

Norman nhận được quà của người cá nhỏ, trân trọng cất vào trong túi không gian tùy thân.

An Cẩn thấy hắn làm vậy thì hơi chột dạ, âm thầm quyết định đến sinh nhật của Norman sẽ cẩn thận chuẩn bị quà cho hắn.

Cậu nhìn hộp thú hạch, trong lòng vô cùng vui vẻ, rất muốn cảm ơn Norman.

Cậu kéo kéo ống tay áo Norman, chỉ vào đồ ăn đặt trên bờ, hơi hơi hất cằm, có chút đắc ý nho nhỏ: “Tất cả đều đã thanh lọc, cho anh hết đấy.”

Norman hơi giật mình, nhìn người cá nhỏ: “Cậu có thấy khó chịu không?”

An Cẩn lắc đầu, buông tay hắn ra, bơi vài vòng trong nước rồi trồi lên mặt hồ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi khỏe lắm.”

Norman xoa đầu cậu: “Cám ơn An An, cậu chơi một lát đi, tôi đem số đồ ăn kia đi xử lý.”

An Cẩn gật đầu, sau khi thấy hắn đến gần thì đồ ăn từ từ biến mất, tò mò hỏi: “Sao không thấy chúng nữa?”

“Túi không gian.” Norman đáp, “Trong trí não của cậu cũng có, lát nữa sẽ dạy cậu cách dùng.”

An Cẩn vui vẻ quẫy đuôi: “Cám ơn anh.”

Norman nghĩ thầm, người cá nhỏ thật sự quá ngoan, quá hiểu chuyện, quá dễ thỏa mãn.

Hắn cất hết đồ ăn, rời khỏi phòng người cá rồi bước vào bếp, trong bếp trống không, chỉ có một cỗ máy điều chế dịch dinh dưỡng.

Số đồ ăn vừa rồi vì không có tạp chất nên không bị hao hụt, tổng cộng làm thành sáu ống dịch dinh dưỡng, hoặc nói đúng hơn thì là thuốc tăng cường tinh thần lực.

Loại dịch dinh dưỡng này dùng để cung cấp năng lượng cho tinh thần chứ không phải cho cơ thể.

Norman cẩn thận cất mấy ống dịch dinh dưỡng đi, rũ mắt suy nghĩ, tinh cầu Obis có tất cả chín đại quân đoàn, sáu ống vẫn chưa đủ để chia đều.

Có điều lượng đồ ăn mà người cá nhỏ thanh lọc hôm nay đã vượt quá dự đoán của hắn, tích cóp thêm vài ngày rồi hẵng tính.

Nhìn khay đựng cặn đồ ăn đã được máy móc xử lý, thấy trong đó có hạt dưa và hạt quả, sắc mặt của hắn khẽ thay đổi.

Không lâu sau đó, Viện Nghiên cứu Thực vật Obis sôi trào!

Viện trưởng cùng mấy vị giáo sư có thâm niên cao nhất vây quanh số liệu kiểm tra, trên gương mặt toàn là vẻ khϊếp sợ.

“Trời ơi, quả thật không hề bị ô nhiễm!”

“Là hạt giống thuần khiết.”

“Viện trưởng, thứ này từ đâu tới vậy?” Một người kích động hỏi.

Trên mặt viện trưởng Collei viết hai chữ “bí mật”, nhớ tới lời cảnh cáo của Hộ vệ trưởng, dù trong lòng kích động vạn phần vẫn phải bâng quơ đáp lại: “Vô tình tìm được.”

Tầm mắt của ông đảo qua các vị giáo sư: “Tới phòng họp thảo luận một chút xem nên làm thế nào.”

.

Khi Norman trở lại phòng người cá, người cá nhỏ đang ăn tối.

An Cẩn nhìn thấy hắn, lấy một con cá béo cắt thành từng miếng, cẩn thận bày ra đĩa, lại rưới lên trên một ít nước chanh, sau đó đẩy về phía Norman: “Ăn rất ngon, anh nếm thử đi.”

Norman nhìn nước chanh, trong lòng khẽ rung động, người cá nhỏ vẫn nhớ khẩu vị của hắn.

Trước ánh mắt chờ mong của cậu, hắn ăn một miếng cá, ánh mắt vui vẻ: “Cám ơn An An, ăn rất ngon.”

Thịt cá tươi mới nhiều nước, vị chanh chua chua át hết mùi tanh, vô cùng ngon miệng.

Lần đầu tiên hắn phát hiện hóa ra thịt cá lại ngon đến vậy.

An Cẩn thấy hắn thích, đôi mắt cong cong vô cùng vui vẻ.

Norman ăn hết cá sống cắt lát thì nhận được thông báo từ trí não. Xem xong, hắn nói với người cá nhỏ: “Sắp có người đến, tôi đưa cậu lên lầu.”

An Cẩn rất phối hợp vươn tay về phía Norman. Norman cúi người quàng tay qua lưng cậu, hơi dùng sức nhấc người cá nhỏ lên, ôm luôn cả đuôi của cậu.

An Cẩn hết sức quen với tư thế này, biết đuôi của mình rất trơn nên ngoan ngoãn đặt tay lên bụng, không hề giãy dụa.

Norman cúi đầu nhìn người cá nhỏ, chỉ cảm thấy cậu quá ngoan ngoãn.

An Cẩn ngước mặt lên, cặp mắt màu xanh lam trong sáng đầy nghi hoặc: “Không thể để người khác trông thấy tôi sao?”

Trước đây cậu đã thấy nghi ngờ, mỗi khi có người ngoài tới phòng người cá, Norman luôn đưa cậu đến chỗ khác.

Norman gật đầu. “Giờ vẫn chưa được.” Hắn vừa đi vừa giải thích đơn giản: “Tôi có tên trong sổ đen, còn ba tháng nữa mới được phép tham dự bán đấu giá người cá.”

An Cẩn hiểu ra, hèn gì lúc tham dự đấu giá và khi đưa cậu ra ngoài, Norman phải dùng một khuôn mặt khác.

Cậu lại thấy tò mò: “Sao anh lại có tên trong sổ đen?”

Vốn dĩ Norman sợ người cá nhỏ bị dọa nên mới che giấu nguyên nhân cụ thể, giờ nghe cậu hỏi thì không muốn giấu nữa: “Vì tôi đã đánh gãy tay của Tiểu Ngân.”

Sau đó hắn tặng Tiểu Ngân cho Mục Thần, Mục Thần vượt qua kỳ kiểm tra của Viện Nghiên cứu Khoa học, được phép chăm sóc Tiểu Ngân, còn hắn bị Viện Nghiên cứu Khoa học xếp vào sổ đen.

Ngày nào Tiểu Ngân cũng nhìn chằm chằm phần tay từng bị gãy để ghi nhớ mối thù này, mãi tới lần gặp mặt lúc trước mới quên đi.

Cuối cùng An Cẩn cũng hiểu vì sao lần đầu tiên cậu gặp Tiểu Ngân, Tiểu Ngân lại hung dữ với Norman như vậy.

Cậu theo bản năng mà nắm lấy cổ tay.

Tầm mắt Norman đảo qua tay của cậu, hắn giải thích: “Lúc đó cậu ta giả vờ ngoan ngoãn, nhân lúc tôi không chú ý đột nhiên tấn công tôi. Ý thức chiến đấu của tôi quá mạnh nên đánh trả theo bản năng. Cậu ta nổi giận, dùng sức quá lớn, đυ.ng vào cánh tay tôi.”

An Cẩn âm thầm hít một hơi, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau, đồng thời lại thấy Tiểu Ngân đúng là thảm.

Cậu nhìn cái cằm cương nghị của Norman, nghĩ bụng, Norman cũng thảm không kém, vì vậy mà bị xếp vào sổ đen.

Norman thả cậu vào bồn tắm, xoa đầu cậu: “Đừng sợ tôi, tôi sẽ không làm cậu bị thương.”

An Cẩn nhìn hắn, cười cười: “Tôi không sợ.”

Ánh mắt Norman dịu dàng, đứng lên xả nước, chờ khi nước bao phủ người cá nhỏ mới khóa lại.

Mười phút sau, Norman ôm người cá nhỏ xuống lầu.

Vừa vào phòng, An Cẩn đã thấy bên cạnh phòng vệ sinh có thêm một cái tủ quần áo màu trắng rộng khoảng hai mét, rất lớn, vừa khít với khoảng cách giữa vách tường và vách phòng vệ sinh.

Norman ôm cậu bước tới, cửa cảm ứng của tủ quần áo mở sang hai bên, trong tủ treo đầy các loại quần áo đủ mọi màu sắc.

An Cẩn sửng sốt, nhìn thoáng qua quần áo bên trong đã biết chúng được may theo số đo của cậu, là đồ chuẩn bị riêng cho cậu.

Trong lòng cảm động, cậu quay sang nhìn Norman: “Cám ơn.”

Norman thật sự đối với cậu quá tốt.

Lúc Norman buông đuôi cá của cậu xuống, cậu hoảng hốt, bàn tay vô thức nắm lấy vạt áo của Norman, đuôi còn chưa chạm đất mà eo đã cứng đờ, cánh tay vốn quàng qua vai cậu giờ lại ôm ngang ngực cậu, cơ thể cậu dán sát lên người hắn.

Trong chớp mắt, An Cẩn từ bị bế ngang trở thành bị ôm đứng, phần cuối đuôi quét xuống sàn.

An Cẩn cúi đầu nhìn, cái đuôi cong về đằng sau, phần vây cá phía trên đuôi cỡ 20cm tiếp xúc với mắt đất.

Cậu dùng lòng bàn tay vỗ vỗ tay Norman đang ôm ngang bụng mình: “Anh buông tôi ra đi, tôi có thể đứng được.”

Norman hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn đuôi của người cá nhỏ, sau đó buông tay trái ra, tay phải vẫn ôm ngang ngực cậu, bàn tay đặt ngay dưới nách cậu để phòng trường hợp cậu trượt ngã.

Độ ấm cơ thể của An Cẩn thấp hơn thân nhiệt con người, đối với cậu lòng bàn tay của Norman quá nóng, cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ.

Cậu nghiêng đầu, hơi ngước lên nhìn Norman, nắm lấy tay hắn: “Anh có thể buông tay phải ra, tôi bám vào tay anh là được.”

Norman cẩn thận buông tay phải ra, chậm rãi di chuyển để có thể kịp thời bảo vệ nếu người cá nhỏ chẳng may trượt ngã.

Hắn đưa tay trái cho người cá nhỏ, cậu đặt bàn tay lên cánh tay hắn nhưng không nắm chặt mà chỉ bám hờ, ngón tay còn hơi giơ lên như thể sợ móng tay của mình sẽ khiến hắn bị thương.

Lòng bàn tay người cá nhỏ mềm mại lành lạnh, năm ngón tay trắng nõn thon dài.

An Cẩn bám vào cánh tay Norman, ưỡn thẳng lưng, sau đó buông tay tự mình đứng thẳng.

Trước đây vì muốn mở cửa nên cậu đã luyện tập tư thế này rất nhiều lần, chỉ cần có vật chống đỡ là cậu có thể đứng thẳng, đuôi thực sự rất khỏe, chống đỡ toàn thân mà chẳng thấy mệt chút nào.

Cậu quay lại nhìn Norman, ánh mắt lướt qua cánh tay hắn, hỏi: “Có mỏi không?”

“Không mỏi.” Norman nhìn xuống đuôi cá. “Tôi có thể ôm cậu, đuôi cậu có mỏi không?”

An Cẩn lắc đầu, đôi mắt cong cong: “Tôi thích đứng.” Nói xong lại rầu rĩ nhíu mày: “Thế nhưng lúc đứng lại không thể di chuyển.”

Norman suy nghĩ một lát, xoa đầu cậu an ủi: “Tôi có cách.”

Vừa nói hắn vừa mở trí não, đặt đơn mua hàng.