Chương 30: Người cá biết nói chuyện!

Chuyển ngữ: Cá Mụp

Chỉnh sửa: Sắc

Sáng sớm, Norman đẩy xe đồ xe ăn vào phòng người cá, đi đến bờ hồ nhìn về phía người cá nhỏ.

Người cá nhỏ đang xem phim hoạt hình, chiếc đuôi màu xanh lam đong đưa trái phải, mắt dán vào màn hình, thoạt nhìn rất say mê.

Lúc trước khi hắn bưng đồ ăn tới, người cá nhỏ luôn bơi đến bờ hồ lập tức, ánh mắt sáng ngời ngẩng đầu nhìn hắn đặt đồ ăn xuống, thế nhưng hôm nay còn không thèm quay đầu lại.

Norman hiếm khi thấy tò mò, phim hoạt hình hay đến vậy sao?

Hắn nhìn màn hình, thấy nhân vật Joy có tỉ lệ cơ thể 1:2* bước vào lớp, trên gương mặt là một nụ cười hồn nhiên niềm nở, không ngừng chào hỏi các bạn cùng lớp có tỉ lệ cơ thể giống mình.

*Tỉ lệ cơ thể 1:2 (raw là 三头身): Là tỉ lệ thường được dùng trong tranh vẽ chibi, hoạt hình dành cho trẻ em, tức chiều cao của phần thân gấp 2 lần chiều cao của đầu. Hình minh họa.

Norman không hiểu ý nghĩa của cốt truyện, không nhịn được suy đoán, chẳng lẽ người cá nhỏ đang tò mò hay bối rối với tỉ lệ cơ thể này sao?

Dù sao thì những người mà người cá nhỏ đã từng gặp cũng khác hoàn toàn với nhân vật trong phim hoạt hình.

Sắc mặt Norman nghiêm túc, quyết định giải thích cho người cá nhỏ một chút về việc sự khác biệt giữa thế giới thực và hoạt hình 2D.

Hắn đang định gọi cậu thì đúng lúc này, người cá nhỏ quay lại nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nở nụ cười, sau đó khóe miệng mấp máy, một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe truyền vào tai hắn: “Chào buổi sáng.”

Chất giọng hơi khác với con người, mang theo cảm giác linh hoạt kỳ ảo khó hình dung, vô cùng êm tai, như dòng suối trong mát khiến người nghe rất thoải mái.

Tay Norman vô thức nắm chặt lấy tay cầm của chiếc xe đẩy, ánh mắt hắn dán chặt vào người cá nhỏ.

Người cá nhỏ nói xong thì nghiêng đầu sang một bên màn hình.

Trên màn hình, Joy ngồi vào chỗ của mình, lấy ra một túi dinh dưỡng màu trắng sữa, quay đầu hỏi bạn cùng bàn đã ăn chưa.

Hai giây sau người cá nhỏ lại lên tiếng, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: “Anh, ăn chưa?”

Phát âm vô cùng trúc trắc, có hơi sai lệch, giọng điệu xen lẫn chút ngây thơ của trẻ nhỏ.

Hai từ “dễ thương” thật to hiện lên trong đầu Norman.

Hắn ngay lập tức nhận ra được người cá nhỏ đang học Joy nói chuyện.

Người cá nhỏ ở hiện thực, lúc ở hình thái người cá cũng có thể nói tiếng tinh tế!

Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, thấy người cá nhỏ vẫn đang nhìn mình, đáp: “Tôi ăn rồi.”,Hắn vẫy tay: “An An, lại đây.”

An Cẩn bơi tới chống tay lên thành hồ, ngẩng đầu nhìn Norman, chiếc đuôi dưới hồ vẫy vẫy vui sướиɠ.

Norman nghĩ đến việc người cá nhỏ vừa mới bắt chước, nhắc nhở: “An An không cần học phim hoạt hình, cậu nghĩ lại xem sao cậu lại nói chuyện trong thế giới thực tế ảo được?”

Mi mắt An Cẩn cong cong, cậu còn đang nghĩ cách để có thể nhanh chóng nói chuyện ở thế thới thực đây, thế mà giờ Norman đã cho cậu một lý do chính đáng rồi.

Cậu nghiêng đầu tỏ vẻ suy tư, một lúc sau mới chỉ vào chính mình, hơi cao giọng nói: “Có thể nói chuyện.”

Lòng bàn tay Norman xoa nhẹ đầu An Cẩn: “An An giỏi lắm, biết nói tiếng tinh tế rồi.”

An Cẩn gật đầu: “Giỏi lắm!”

Ánh mắt Norman thoáng qua ý cười, hắn chỉ vào người cá nhỏ: “An An.”

An Cẩn: “An An.”

Norman tự giới thiệu: “Tôi là Norman, chủ nhân của cậu.”

An Cẩn: “Tôi là Norman, chủ nhân của cậu.”

Norman hơi sững người, nhìn đôi mắt xanh trong veo của người cá nhỏ, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn chỉ vào chính mình: “Norman.”

An Cẩn cười, khẽ kêu: “Norman.”

Con ngươi Norman khẽ động, giọng nói của thiếu niên dịu dàng ngọt lịm, gọi tên hắn nghe rất êm tai.

Norman khen ngợi: “An An thật thông minh.”

An Cẩn ngượng ngùng chớp mắt, không học theo.

Norman thấy thế thì biết là cậu hiểu, cảm thấy càng dễ thương hơn.

Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tại sao trước đây An An không nói được?”

An Cẩn sờ yết hầu, lắc đầu: “Nói không đúng.”

Norman: “Hôm nay mới có thể nói chính xác sao?”

An Cẩn gật đầu, chỉ vào màn hình: “Trước đây không học được.”

Norman trầm tư, chẳng lẽ người cá nhỏ vẫn chưa phát dục hoàn toàn sao? Thế nhưng những người cá được bán đấu giá đều là người cá thành niên.

Hoặc là chu kỳ trưởng thành của người cá thuần sắc khác với người cá bình thường? Cho nên người cá nhỏ căn bản chưa thành niên, vẫn đang là một nhóc người cá?

Ánh mắt Norman kiên định, cho dù là thành niên hay chưa thì hắn cũng không thể để người cá nhỏ trở về viện nghiên cứu, người cá nhỏ là của hắn!

Hắn duỗi tay về phía chiếc cằm trắng nõn của người cá nhỏ, muốn xem kỹ cổ họng của cậu.

Trước khi đυ.ng tới lại đột nhiên nhớ ra lần trước người cá nhỏ thẹn thùng, thu tay về: “An An, mở miệng ra, cho tôi xem một chút.”

An Cẩn liếc mắt nhìn tay hắn, cũng nhớ lại chuyện lúc trước, vành tai đỏ bừng.

Cậu biết Norman muốn xem cổ họng hiện tại của mình có gì khác với lần trước hay không, cậu nâng cằm lên, ngoan ngoãn há miệng.

Norman kiểm tra cẩn thận nhưng không thấy bất kỳ sự khác biệt nào so với lần trước, hắn chỉ có thể đoán rằng là do khác biệt bên trong.

Hắn thu hồi tầm mắt, vô tình nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng của người cá nhỏ, vội vàng quay sang chỗ khác: “Được rồi.”

An Cẩn khép miệng lại, quan sát biểu cảm của Norman.

Norman thấy cậu nhìn mình, nghiêm trang nói: “Cổ họng An An rất khỏe, có thể nói chuyện là vì đã trưởng thành rồi.”

An Cẩn: “…” Nếu không phải cậu đã biết sự thật chắc cũng sẽ tin hắn.

Cậu hơi chột dạ, có lẽ bởi vì cậu là người cá nên Norman hoàn toàn không thể ngờ được trước kia cậu không nói chuyện là do giả bộ.

An Cẩn cũng rất bất đắc dĩ, trước đây cậu cho rằng bản thân chỉ là thú cưng bình thường thôi nên không dám biểu hiện khác lạ so với những người cá khác.

Bây giờ dám biểu hiện ra là vì cậu đã biết tầm quan trọng của người cá từ Duran, kết luận được Norman sẽ không làm hại cậu.

Norman xoa đỉnh đầu người cá nhỏ, đứng dậy dọn đồ ăn từ trên xe đẩy xuống bờ hồ.

Sự chú ý của An Cẩn bị chuyển đi, ánh mắt đầy mong đợi.

Trước đây Norman thường đặt thức ăn ở khay rồi mang vào, lần này lại là dùng xe đẩy!

Chắc chắn là Norman đã nghe theo những gì cậu nói trong thế giới thực tế ảo, chuẩn bị thêm rất nhiều đồ ăn.

Norman nhìn thấy ánh mắt háo hức của người cá nhỏ, ý cười thoáng qua trong ánh mắt.

An Cẩn lắc đuôi bơi theo Norman, hắn đặt đồ ăn ở đâu thì cậu bơi tới đó, nhìn các loại đồ gà vịt cá tôm thịt rau dưa hoa quả, ánh mắt càng ngày càng sáng.

Một xe đồ ăn, để đầy trên thành hồ.

Hạnh phúc cực kỳ luôn!

An Cẩn vui đến nỗi chìm xuống nước thổi ra một chuỗi bong bóng, sau đó nổi lên mỉm cười với Norman, “Cảm ơn.”

Norman thấy cậu vui vẻ tới vậy thì cảm thấy những gì hắn đã làm trước đây đúng là quá kém cỏi.

Hắn tự nhắc nhở chính mình, người cá nhỏ không giống hắn, thói quen của hắn cũng không hợp để áp lên người cá nhỏ.

Bình thường hắn chỉ uống dịch dinh dưỡng ngày ba lần, một năm nay chưa từng đổi khẩu vị, lần duy nhất thay đổi chính là dịch dinh dưỡng vị hải sản được làm từ đồ ăn do người cá nhỏ lựa chọn còn thừa lại.

Thấy người cá nhỏ thích tôm nên hắn cũng đặt mua trên tinh võng theo thói quen, yêu cầu nhà buôn giao tôm tươi tới hoàng cung đúng giờ.

Hắn không ngờ người cá nhỏ lại không thích ngày ngày ăn đồ ăn giống nhau.

Hắn nói với người cá nhỏ: “Sau này thích gì cứ nói với tôi.”

An Cẩn suy nghĩ một chút, giơ tay lên chỉ vào trí não của Norman, Norman hỏi: “Muốn trí não à?”

An Cẩn gật đầu.

Norman: “Còn gì nữa không?”

An Cẩn lắc đầu, có trí não thì có thể tự mình mua đồ, cậu nghĩ một hồi lại bổ sung: “Rẻ.”

Giá thịt nướng bây giờ đã tăng thành 100 tinh tệ rồi, sau khi cậu và Duran chia đôi thì mỗi ngày sẽ thu được 60 nghìn tinh tệ, cũng đủ để mua một cái trí não.

Thế nhưng nghĩ đến chuyện Norman bỏ ra hơn 20 tỷ để mua cậu, rồi lại bỏ ra mấy trăm nghìn mua đồ chơi cho người cá, cậu cảm thấy nếu không nói rõ thì có lẽ Norman sẽ mua một cái trí não giá cao ngất trời.

Vẻ mặt Norman nghiêm túc nhìn người cá nhỏ, bật trí não lên, sau vài thao tác thì chia sẻ màn hình: “An An, đây là tài sản lưu động hiện tại của tôi.”

Thấy tầm mắt người cá nhỏ dừng trên màn hình, hắn lại nói: “Ngoài cái này, tôi còn sở hữu hai tinh cầu du lịch, ba tinh cầu khai thác quặng, Công ty Thực tế ảo cũng có cổ phần của hoàng gia, còn cả…”

An Cẩn bị vô số số không trên màn hình làm cho lóa mắt, Norman nói một tràng dài mà cậu chả nhớ được câu nào.

Nhưng trong lòng cậu rõ ràng, Norman cực kỳ giàu có.

Norman liệt kê xong sản nghiệp chính của mình, nghiêm túc nói: “An An, có lẽ cậu hiểu lầm gì đó rồi, tôi không thiếu tiền.”

An Cẩn: Không, cậu chưa bao giờ hiểu lầm!

Ngay từ đầu cậu đã biết rằng Norman rất giàu.

Cậu hiểu ý hắn muốn nói là gì, giải thích: “Tôi biết anh rất giàu, chỉ là tôi hy vọng trí não của tôi là tự tôi bỏ tiền ra mua.”

Norman nhăn mi: “Ý cậu là tôi giúp cậu mua trí não, sau đó cậu trả tiền mua trí não lại cho tôi?”

An Cẩn gật đầu: “Tôi có thể kiếm tiền.”

Norman lắc đầu tỏ ý không đồng tình, vẻ mặt nghiêm túc: “Tất cả những đồ mà cậu muốn đều nên do tôi phụ trách, nếu dùng tiền của cậu thì là do tôi không làm tròn bổn phận.”

“Nhưng anh đồng ý tiếp tục cho tôi làm việc mà.” An Cẩn nói, cậu còn tưởng rằng Norman cho cậu tự kiếm tự tiêu.

“Kiếm tiền khiến cậu cảm thấy thỏa mãn, nếu cậu thích, tất nhiên là tôi sẽ ủng hộ.” Norman xoa đầu cậu, “Việc này không mâu thuẫn với việc tiêu tiền của tôi.”

An Cẩn: “…” Vậy Norman tưởng cậu muốn kiếm tiền là vì cảm giác thỏa mãn sao?

Giọng Norman ấm áp: “An An, tôi đã từng nói tôi, tiêu tiền cho cậu là chuyện tôi nên làm. Giống như Mục Thần nói lúc trước, có rất nhiều người sẵn sàng tiêu tiền cho cậu, có thể tiêu tiền cho cậu, tôi rất vui.”

Vẻ mặt hắn nghiêm túc: “Tôi rất may mắn vì đã không bỏ lỡ đợt bán đấu giá cậu.”

Nhịp tim An Cẩn tăng nhanh, đối diện ánh mắt sâu thẳm của hắn, xấu hổ cúi đầu xoa lỗ tai.

Dùng giọng nói trầm thấp quyến rũ để nói ra lời như thế, đúng là phạm quy quá mà.

Cậu nghiêm túc tự hỏi, nếu cậu nuôi thú cưng mà còn cần để nó tự kiếm tiền thì đúng là bản thân có hơi kém cỏi.

Mà nếu thú cưng này có thể kéo dài tuổi thọ cho cậu, như vậy rồi mà còn phải để thú cưng tự kiếm tiền… Mới chỉ giả thuyết thôi cũng đã cảm thấy bản thân mình rất quá đáng!

Cậu phần nào hiểu được suy nghĩ Norman, lại nhớ đến tầm quan trọng của năng lực của bản thân đối với Norman, nội tâm cậu cũng bình tĩnh trở lại.

An Cẩn nở nụ cười: “Vậy chuyện mua trí não nhờ anh nhé.”

Cậu nghĩ kỹ rồi, số tiền cậu kiếm được có thể giữ lại để mua quà Tết hoặc quà mừng sinh nhật khiến Norman bất ngờ.

Norman không biết lúc này người cá nhỏ đang có ý nghĩ dễ thương như vậy, hắn nhanh chóng lên trang mua bán của tinh võng đặt một cái trí não, sau đó lại hỏi: “Không muốn gì nữa sao?”

Cậu thành thật nói: “Thú hạch cấp hai và cấp ba.”

Norman lại ghi nhớ thêm một sự bất cẩn của mình: “Là tôi sơ suất.” Lúc trước khi người cá nhỏ lấy được thú thạch đã rất vui mừng, rõ ràng là rất thích.

Hắn bỗng nhiên nhớ ra, hình như mấy ngày nay không thấy người cá nhỏ chơi thú hạch, tùy ý hỏi: “Viên thú hạch lúc trước đâu rồi?”

An Cẩn chớp mắt, chỉ về phía phòng vệ sinh: “Trôi mất rồi.”

Norman: “Không sao, tôi mua cho cậu.”

An Cẩn lễ phép nói cảm ơn: “Cảm ơn.”

“Không có gì, tôi mới là người cần cảm ơn hơn.” Norman nhìn cậu hồi lâu sau đó chỉ vào đống đồ ăn trên bờ, “Cậu chọn mấy món yêu thích đi, lúc tinh thần lực đầy thì truyền cho chúng.”

Hắn nghiêm túc nói: “Nhất định không được miễn cưỡng bản thân, lượng sức mà làm.”

Mặc dù người máy sẽ theo dõi tình trạng của người cá nhỏ nhưng hắn vẫn lo lắng nhắc nhở cậu.

Sau khi để lộ năng lực thì An Cẩn cũng đã nghĩ đến loại tình trạng này rồi, đối với cậu mà nói thì chuyện này vô cùng nhẹ nhàng, nhất là sau khi chấp nhận cả các khoản chi của mình đều do Norman chi trả, có thể giúp đỡ được Norman, cậu rất vui vẻ.

Cậu gật đầu: “Được.”

Mười lăm phút sau, người máy đem trí não tới phòng người cá.

Norman nắm lấy cổ tay cậu, tháo thiết bị liên lạc ra rồi đeo vòng trí não vào.

An Cẩm cử động cổ tay, nom rất vui vẻ.

Norman giúp cậu cài đặt khóa vân tay và khóa võng mạc, dạy cậu cách sử dụng cơ bản, sau khi hỏi xem cậu muốn làm gì với trí não, hắn tải khóa học đọc viết phổ biến nhất trên tinh võng.

An Cẩn đặt tay phải trên bờ, nghiêng người ghé sát vào Norman, nghiêm túc lắng nghe hắn giải thích, bầu không khí rất hài hòa.

.

Lúc này tại nhà Mục Thần, bầu không khí hoàn toàn khác biệt.

Mục Thần đem bữa sáng cho Tiểu Ngân, đồ ăn chủ yếu vẫn là cá dẹt mà y thích.

Anh vừa bước vào phòng người cá, Tiểu Ngân đang ung dung nổi trên mặt nước lập tức cảnh giác cao độ, thẳng người trong nước nhìn chằm chằm anh.

Mục Thần đặt đồ ăn xuống: “Tiểu Ngân, vẫn nhớ rõ anh chứ! Anh là chủ nhân đẹp trai của em, Mục Thần đây.”

Tiểu Ngân nhe răng để lộ răng nanh, vội vàng bơi tới bờ hồ bưng khay, đem đồ ăn tới bên kia bờ hồ nơi cách xa cửa nhất.

Mục Thần nhìn mãi thành quen, mở trí não, bật thiết bị chiếu mới được lắp tối qua, màn hình trên tường sáng lên, trong ảnh là Joy đang đi học.

Anh quan sát phản ứng của Tiểu Ngân, ánh mắt có phần mong chờ.

Nếu Tiểu Ngân có thể nghe hiểu anh nói chuyện thì tốt rồi, ít nhất cũng đỡ bị đánh.

Tiểu Ngân nghe thấy âm thanh thì quay đầu liếc nhìn, sau đó lại tập trung vào bữa sáng, trong lòng thầm cười nhạo, còn muốn dùng con non để giành được sự đồng tình của y sao?

Hừ, thú hai chân thật là gian xảo.

Y không quan tâm tới Mục Thần, ánh mắt nóng rực nhìn cá dẹt, mở miệng hát.

Mục Thần sửng sốt, Tiểu Ngân lại ca hát!

Sáng qua lúc anh đưa đồ ăn sáng, Tiểu Ngân cũng hát.

Hôm qua tinh thần lực của anh tăng ít hơn trước, thế nhưng anh cũng không để ý lắm, tinh thần lực do người cá cung cấp không phải lần nào cũng giống nhau.

Anh chỉ nghĩ tâm trạng Tiểu Ngân tốt nên mới ca hát một chút, thế nhưng tinh thần lực chưa phục hồi hoàn toàn nên hiệu quả điều trị kém hơn bình thường.

Bây giờ xem ra, chắc chắn không phải vì tâm trạng tốt.

Tiểu Ngân chưa bao giờ hát ba ngày liên tiếp!

Mục Thần nhớ lại sự việc hai ngày qua, sắc mặt có chút thay đổi, tối hôm trước anh đưa Tiểu Ngân đi gặp An An.

Tim anh đập thình thịch, trong lòng có một suy đoán.

Anh đứng tại chỗ, tập trung cảm nhận tinh thần lực của mình thay đổi.

Bài hát kết thúc, tinh thần lực của anh có tăng lên một chút, thế nhưng vẫn ít hơn quá khứ, tương đương với ngày hôm qua.

Sau khi Tiểu Ngân hát xong, mắt y sáng ngời cầm lấy con cá dẹt, há miệng cắn một miếng, mùi vị tươi ngon trào ra trong khoang miệng, mắt y híp lại thích thú, chiếc đuôi vui vẻ đung đưa trái phải.

Mục Thần thấy thế thì càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình, trước đây lúc Tiểu Ngân ăn bữa sáng cũng không có vẻ hưởng thụ như thế này, dường như đồ ăn đã trở nên ngon hơn.

Trong lòng anh tính toán, mở miệng kêu: “Tiểu Ngân, lại đây.”

Tiểu Ngân phớt lờ anh.

Mục Thần đi vòng qua bờ hồ phía bên kia, Tiểu Ngân lập tức cảnh giác nhìn anh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.

Mục Thần nhanh chóng tiến đến, bất ngờ vươn tay chộp lấy một con cá trên khay.

“A!” Tiểu Ngân cực kỳ tức giận, giơ móng vuốt cào về phía tay anh.

Mục Thần vội vã lùi về phía sau, đồng thời cường hóa cánh tay, mở miệng dỗ dành: “Anh chỉ nếm thử một chút thôi.”

Anh cũng không quan tâm con cá đang còn sống, nhanh chóng cắn một miếng, trước khi Tiểu Ngân kịp leo lên bờ thì ném con cá trở lại khay.

Anh cảm nhận được mùi tanh trong miệng, cẩn thận phân biệt, không có vị đắng, không có tạp chất.

Mục Thần hối hận nhìn con cá mà mình vừa ném lại, đáng lẽ phải ăn miếng to hơn, anh ăn hơi ít nên tinh thần lực phục hồi không rõ ràng, mà tâm trạng cũng dao động quá nhiều nên sợ là cảm giác của bản thân không đúng.

Tiểu Ngân vòng tay quây đám đồ ăn lại, hung hăng gầm gừ với anh: “Thú hai chân chết tiệt, tránh xa đồ ăn của ta ra!”

Y cực kỳ muốn cho con thú hai chân trước mặt một bài học nhớ đời, thế nhưng lại nhớ ra thú hai chân rất gian xảo, sợ thú hai chân sẽ nhân cơ hội cướp thức ăn của mình nên ở yên canh đồ ăn.

Mục Thần không hiểu Tiểu Ngân đang nói gì, thế nhưng nuôi dưỡng lâu như vậy thì cũng hiểu được ngữ khí của y, đúng là giận thật rồi.

Vì vậy anh xua tan ý định cướp cá cắn thêm một miếng to, quay người rời khỏi phòng người cá, để người giúp việc trong nhà chăm sóc Tiểu Ngân, lên xe huyền phù.

Hệ thống trí năng tự động xác định tuyến đường đến trụ sở quân sự, Mục Thần nói: “Thay đổi tuyến đường, đi đến hoàng cung.”

Norman đang định đi ra ngoài thì nhận được tin từ Mục Thần, hắn ngồi ở phòng khách đợi.

Năm phút sau, người máy quản gia báo: “Thượng tướng Mục Thần tới.”

Chỉ chốc lát sau Mục Thần đã bước vào phòng khách, chào hỏi Norman, sau đó nói: “Tôi muốn gặp An An.”

Norman hỏi: “Tìm cậu ấy có chuyện gì?”

Mục Thần kích động: “Tiểu Ngân cũng biết ca hát có thể làm đồ ăn ngon hơn. Tôi đoán là An An đã nói với Tiểu Ngân. Có khả năng là người cá có thể giao tiếp với nhau!”

“Tôi chắc chắn sau khi Tiểu Ngân ca hát thì đồ ăn của em ấy cũng ngon hơn, thế nhưng lại không rõ nó có tác dụng khôi phục tinh thần lực hay không, tôi muốn hỏi An An.”

Ánh mắt Norman cũng lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó đôi mắt màu nâu hơi mở lớn, xuất hiện một loại hy vọng mãnh liệt.

Nếu như tất cả người cá đều có thể truyền tinh thần lực cho thức ăn, hơn nữa còn tự nguyện làm như vậy thì cho dù tốc độ khôi phục tinh thần lực của người cá bình thường không nhanh như An An, nhưng tinh thần lực có thể cung cấp cũng sẽ nhiều hơn so với thỉnh thoảng ca hát một bài.

Chỉ cần cung cấp tinh thần lực được thì sẽ tương đương với việc số lượng người cá tăng gấp đôi, thậm chí là nhiều hơn.

Norman nhanh chóng phân tích, sau đó nhìn Mục Thần, trầm giọng nhắc nhở: “Lát nữa dù cho cậu có nhìn thấy gì, nghe được gì thì cũng đừng quá kinh ngạc, nhớ rõ giữ bí mật.”

Hai mắt Mục Thần đột nhiên mở to: “An An sao vậy?” Hơi thở của anh hơi chậm lại, “Chẳng lẽ biến thành người giống như trong thế giới thực tế ảo hả?”

Norman liếc nhìn anh, dẫn anh vào phòng người cá: “Cậu có thể nghĩ như vậy, xem ra sẽ rất bình tĩnh.”

Hắn mở cửa, người cá nhỏ nằm ở trên bờ nghiêng đầu, giọng nói khó hiểu: “Sao lại quay lại rồi, anh quên gì à?”

Ban nãy cậu đang chọn bữa sáng, thế nhưng vẫn chưa chọn xong thì cảm nhận được Norman quay lại nên chờ ở cạnh bờ luôn.

Norman đi vào, phía sau không có động tĩnh gì, hắn quay đầu lại, Mục Thần ngây người đứng tại chỗ.

Mục Thần hoàn hồn, xoa xoa lỗ tai: “Tôi bị ù tai à?”

Người cá biết nói tinh tế kìa!

Norman đi tới cạnh hồ: “Cậu còn dám nghĩ người cá biến thành người, mới có chút này đã choáng váng rồi hả?”

“Tôi nói linh tinh thôi mà.” Cuối cùng Mục Thần cũng bình tĩnh lại, đi vào phòng người cá, vừa bước vào, ánh mắt của anh đã rơi thẳng lên người An Cẩn.

Anh quan sát cẩn thận, ngoại trừ chuyện An An là người cá thuần sắc màu lam ra thì không khác gì Tiểu Ngân hết á!

Cùng là đuôi cá, cùng là móng tay dài, sao lại có thể nói chuyện chứ?

An Cẩn không quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, lặng lẽ chìm xuống nước, chỉ để lộ một đôi mắt đẹp đẽ.

Cậu nhìn Norman, nhỏ giọng hỏi: “Có phải tôi kỳ lạ lắm không? Biết nói chuyện sẽ khiến người khác sợ hãi sao?”

Cậu biết cậu rất quan trọng với Norman, Norman sẽ không làm tổn thương cậu, cũng có thể bao dung sự khác thường của cậu.

Nhưng cậu không thể đoán được thái độ của người khác, không biết thái độ của thế giới này đối với ‘kẻ khác thường’ là như thế nào.

Cậu hỏi như vậy là để xác định xem bản thân có thể tùy ý nói tiếng tinh tế không.

Đôi mắt người cá nhỏ hơi cụp xuống, lông mi cong cong phủ bóng xuống mắt, giọng nói nhỏ nhẹ, có hơi đáng thương.

Norman ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “An An rất giỏi, cũng không có gì kỳ quái, cậu còn nhớ không? Tôi đã từng nói rồi, cậu đặc biệt nhất, chỉ cần cứ thuận theo tự nhiên là được, ở nơi này cậu có thể thoải mái nói chuyện.”

Mục Thần bị giọng nói của người cá nhỏ đánh trúng, hối hận không thôi, nhanh chóng tiếp lời: “An An đừng hiểu lầm, tôi bất ngờ bởi vì cậu giỏi quá thôi!”

An Cẩn nhìn về phía Mục Thần, anh bật cười: “Tôi là Mục Thần, chủ nhân của Tiểu Ngân, cậu nhớ không?”

An Cẩn nghiêm túc gật đầu: “Tôi nhớ.” Cậu nói thêm, “Tôi cũng nhớ rõ anh trong thế giới thực tế ảo.”

Mục Thần nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, lại nghe thêm giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo kia, hai tay che tim: “An An thật sự là quá giỏi!”

An Cẩn bị nói cho xấu hổ, quay đầu nhìn Norman: “Anh không đi làm sao?”

Mục Thần bị từ “đi làm” này chọc cười, nhưng nghĩ lại thì nói đi làm cũng không sai.

Norman: “Mục Thần có việc muốn tìm cậu.”

Mục Thần vẻ mặt nghiêm túc: “Có phải Tiểu Ngân cũng có thể ca hát để truyền tinh thần lực vào đồ ăn không?”

An Cẩn bừng tỉnh, hiểu ra mục đích của Mục Thần.

“Đúng vậy.” Cậu gật đầu, khen ngợi: ” Tiểu Ngân rất giỏi!”

Chấp niệm đối với đồ ăn của cậu không nhiều bằng Tiểu Ngân cho nên hiệu quả loại bỏ tạp chất của giọng hát không tốt bằng y, hoàn toàn là dựa vào dị năng hệ nước.

Mục Thần: “Đồ ăn của em ấy cũng có tác dụng khôi phục tinh thần lực sao?”

An Cẩn gật đầu.

Mục Thần vô thức tiến lên một bước, lại lo lắng An An sẽ sợ hãi, kịp thời dừng lại: “Cậu có thể giao tiếp với Tiểu Ngân à?”

An Cẩn lại gật đầu.

Mục Thần nhận được câu trả lời khẳng định, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, An An hiểu cả ngôn ngữ tinh tế và ngôn ngữ của người cá, có thể truyền đạt ý kiến của hai bên, đối với chuyện con người có thể hiểu được người cá mà nói thì quả thực là vô cùng quan trọng.

Hơn nữa còn có thể nhờ An An giúp đỡ, dạy cho những người cá còn lại cách truyền tinh thần lực vào đồ ăn.

Nhắc tới chuyện giao tiếp, An Cẩn cũng rất tò mò: “Các anh không hiểu chúng tôi muốn nói gì sao?”

“Không hiểu.” Mục Thần nhún vai, Viện Nghiên cứu cũng từng thử nghiên cứu nhưng hình như người cá cực kỳ nhạy cảm với thiết bị theo dõi nghe lén, sẽ nhanh chóng phá hủy hết thiết bị.

Để Viện Nghiên cứu tự mình theo dõi thì lại càng không được, người cá sẽ tấn công bọn họ.

Norman nhìn thời gian: “Tới quân bộ trước đã.”

Mục Thần gật đầu, chào tạm biệt An Cẩn.

An Cẩn giơ tay vẫy chào họ.

Norman và Mục Thần rời khỏi phòng người cá, Mục Thần quay đầu nhìn An An đang vẫy tay về phía cửa, xúc động nói: “An An ngoan quá!”

Sau khi họ rời đi, An Cẩn nhìn đám đồ ăn đang chờ được chọn.

Cậu bơi từ bên bờ này sang phía bờ kia, chứng trở ngại lựa chọn dâng trào, bơi tới bơi lui hai lần mới chọn xong bữa sáng.

Hai con tôm dài 20cm, hai con cá béo núc, một quả dưa lưới vàng và một chùm nho tím.

An Cẩn đem mấy món đã chọn đến nơi trữ đồ ăn, tâm trạng vui sướиɠ loại bỏ tạp chất, sau đó đi rửa tay, thuận tiện rửa nho luôn.

Nhưng cậu phát hiện móng tay mình quá dài, không thích hợp để rửa nho nên đành dùng dị năng rửa sạch.

Trở lại hồ nước, cậu dùng móng tay chia quả dưa làm bốn, giữ lại một phần lát nữa ăn, còn lại cất đi để làm đồ ăn vặt.

Ăn uống no nê thỏa mãn xong, cậu vận chuyển dị năng loại bỏ tạp chất trong đống đồ ăn còn lại kia, khi biển tinh thần còn tầm một phần năm thì dừng lại.

Sau đó cậu ngửa mặt nổi trong nước, bật trí não lên học cách phát âm.

Norman đã tải cho cậu một khóa học chuyên nhận mặt chữ, giảng dạy từ đơn giản đến nâng cao, tốc độ học chữ của cậu nhanh hơn so với xem phim hoạt hình nhiều.

Xét cho cùng thì phụ đề cũng chỉ xuất hiện trong giây lát, rất khó để kịp nhìn kỹ.

Học xong hai tiếng, An Cẩn ăn một miếng dưa lưới vàng rồi ra vườn thư giãn mắt. Cậu nằm trên bờ, phần vai được bóng cây che chắn, từ vai trở xuống lại phơi dưới ánh mặt trời.

Đuôi cậu chìm dưới nước, thong thả đong đưa trái phải, tạo ra tiếng nước rất nhỏ.

An Cẩn ngắm nhìn lá xanh hoa tươi, đặc biệt chú ý đến những giống cây chưa từng thấy trước đây. Cậu thầm tiếc nuối vì trên thân tất cả các loại thực vật đều có những đốm đen do tạp chất tạo thành.

Cậu chống cằm, cảm thấy hơi ghen tị với mấy dị năng giả không thuộc hệ nước, bọn họ không nhìn thấy điểm đen, phong cảnh trong mắt hẳn là rất đẹp đẽ.

Sau khi nghỉ ngơi khoảng chừng mười lăm phút, An Cẩn cảm thấy phần lưng nóng ran, dự định quay vào trong phòng.

Lúc quay mặt đi thì hơi khựng lại, cậu nhìn vào giữa hai bụi hoa, nơi đó có một mầm cây nhỏ cao bằng ngón tay út.

Cậu quan sát cẩn thận, khẳng định toàn bộ mầm cây đều xanh tươi, không có đốm đen.

Cũng có nghĩa là không có tạp chất!