Chương 28: Mời bữa lại

Chuyển ngữ: Cá Mụp

Chỉnh sửa: Mia, Sắc

Sắc mặt Duran đột nhiên thay đổi, cậu ta ném túi đồ đang thu dọn vào trong xe: “Mau nhấc bếp nướng lên xe, chúng ta phải rời đi ngay.”

An Cẩn bị cảm xúc của cậu ta làm cho căng thẳng, nhanh chóng đỡ bếp nướng lên, hơi khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”

Duran: “Âm thanh vừa rồi là công kích của thú Sừng Đen, nghe như là đang cuồng bạo rồi, bây giờ vẫn đang cách chúng ta khá xa, nếu lại gần thêm chút nữa thì phải chống cự lại bằng tinh thần lực, bằng không nhất định sẽ bị thương.”

Cậu ta đặt cái chậu rỗng lên bếp nướng rồi nắm lấy tay cầm của chiếc xe đẩy: “Chúng ta có thể offline bất cứ lúc nào, nhưng bếp sẽ bị hỏng mất, cậu nhìn vào khu rừng mà xem.”

An Cẩn nhìn qua, chỉ thấy trong rừng phát ra tiếng gào rống, cây cối xung quanh đó đổ rạp, khói bụi mịt mù, cây cối ở bìa rừng rung chuyển kịch liệt.

Cậu vừa nhìn, trong lòng vừa lẩm bẩm “thú Sừng Đen”, luôn có cảm giác rất quen thuộc.

Sau đó cậu nhanh chóng nhớ ra, lần trước khi cậu vào thế giới thực tế ảo cùng Norman đã có người nhờ hắn giúp đỡ, có nhắc đến cụm từ này.

“Nơi này tuy có lợi thế về mặt địa lý nhưng không ai mở quầy hàng bởi vì nó nằm ngoài vòng bảo vệ của thị trấn, không an toàn.” Duran vừa đẩy xe về phía thị trấn vừa thúc giục An Cẩn: “Cậu offline trước đi, tôi về cất đồ đã.”

An Cẩn đáp lại, nhưng thay vì offline thì cậu mở bảng điều khiển, chấm xanh đại diện cho “phụ huynh” đang sáng, chính là ở trong rừng.

Norman đang săn thú Sừng Đen!

Cậu suy nghĩ một chút rồi chạy về phía rừng rậm.

“An An.” Duran quay đầu lại, thấy cậu vẫn chưa offline mà còn chạy vào rừng thì hét lớn: “Cậu làm gì thế, mau offline!”

An Cẩn: “Tôi qua đó xem sao, nếu nguy hiểm thì sẽ offline, đừng lo.”

Duran thấy cậu nói vậy thì cũng không dài dòng nữa, lo lắng tiếng gào công kích tiếp theo của thú Sừng Đen sẽ mở rộng phạm vi, đành nhanh chân chạy vào trấn nhỏ.

An Cẩn chạy về phía chấm nhỏ màu xanh trên màn hình giao diện, trong rừng có rất nhiều cây cối cỏ dại, may mà thợ săn thú đi qua nhiều nên dần tạo thành một con đường nhỏ, cậu chạy qua cũng coi như thuận lợi.

Một lúc sau thú Sừng Đen lại gào lên, An Cẩn choáng váng, trong miệng chợt xuất hiện mùi tanh, vội vàng dùng dị năng chữa trị.

Mười phút sau cậu trông thấy Norman và con tinh thú hình thể to lớn đang đứng trước mặt hắn.

Lớp da của tinh thú màu đen, trên trán có hai chiếc sừng đen bóng, lúc này trên cơ thể nó đã có nhiều lỗ máu, đôi mắt trợn to tụ máu đỏ lòm, bắt đầu điên cuồng tấn công Norman.

Trái tim An Cẩn thắt lại vì căng thẳng, cắn chặt môi không phát ra âm thanh.

Cơ thể cao lớn của Norman cực kỳ nhanh nhẹn, tránh được sự tấn công của thú Sừng Đen, đồng thời nổ súng, viên đạn mang theo tinh thần lực xuyên qua da cổ con tinh thú, máu tươi bắn ra tung tóe.

Thú Sừng Đen ngửa đầu gào to hơn, âm thanh chấn động. Từ vị trí nó đứng, sóng âm thanh đẩy ra từng vòng một, những cây đổ gần đó cuồn cuộn trượt ra xa, khiến không gian xung quanh của một người một thú càng thêm trống trải.

Lần này An Cẩn đã có chuẩn bị trước, vận chuyển sẵn dị năng nên không thấy khó chịu.

Cậu lo lắng nhìn Norman, cậu phát hiện cho dù là tinh thú tấn công Norman hay Norman tấn công tinh thú thì tinh thần lực của hắn đều sẽ giảm đi.

Sắc mặt Norman không chút thay đổi, nhanh chóng di chuyển đến phía bên phải của tinh thú, bắn nhiều phát vào cổ nó. Tinh thú quay đầu, giơ cái chân như cột sắt giẫm sang.

An Cẩn hành động nhanh hơn suy nghĩ, theo bản năng muốn chạy tới lại bị vấp phải nhánh cỏ trên mặt đất nên hơi lảo đảo, cậu nhanh chóng dẫm chân lên đất đứng vững lại.

Norman di chuyển tránh né công kích, chú ý tới cậu, ánh mắt hơi thay đổi, trầm giọng nói: “An An, mau offline.”

Đang khi hắn nói, thú Sừng Đen lại tiếp tục tấn công, hắn vừa tránh né vừa bắn trả.

An Cẩn đứng im tại chỗ, không offline cũng không di chuyển nữa, lo lắng ảnh hưởng tới Norman.

Trên cơ thể Thú Sừng Đen đầy vết thương, chảy rất nhiều máu nhưng công kích vẫn không hề chậm chạp.

Trên người Norman cũng có vết máu, thế nhưng hắn mặc đồ màu đen nên An Cẩn không nhìn ra hắn có bị thương hay không.

Điều An Cẩn lo lắng bây giờ là tinh thần lực của Norman đang bị tiêu hao nhanh chóng.

Norman thấy người cá nhỏ không đến gần nữa thì yên tâm hơn, tập trung đối phó với thú Sừng Đen.

Thú Sừng Đen là tinh thú khó săn nhất trong thế giới thực tế ảo, không tính là quá mạnh nhưng sức sống lại rất trâu, còn có thể tấn công bằng âm thanh, cực kỳ tiêu hao tinh thần lực.

Biện pháp tốt nhất là đánh luân phiên, chậm rãi bào mòn nó, thế nhưng khoảng cách công kích của âm thanh rất lớn, khó mà luân phiên được.

Online hay offline cũng không được bởi vì khi online trở lại thì xuất hiện ngay vị trí offline, nếu vận may không tốt thì rất có khả năng sẽ trực tiếp bị thú Sừng Đen dẫm nát.

Tiểu đội của Eddie đã từng thử phối hợp cùng đội khác, chọn một vị trí khác trong thế giới thực tế ảo để chiến đấu luân phiên, kết quả vẫn thất bại.

Trong lúc chạy tới mà nghe thấy tiếng gầm thì tinh thần lực sẽ bị tiêu hao, hơn nữa chạy tới cũng cần có thời gian, người đang đối phó với thú Sừng Đen rất khó chống đỡ được đến lúc chi viện.

Theo như thiết lập trong thế giới thực tế ảo, nếu các tinh thú thoát trạng thái chiến đấu thì sẽ phục hồi ngay lập tức, không cần phải từ từ chữa lành vết thương.

Vì vậy muốn săn tinh thú thì phải gϊếŧ luôn một lần, không thể từ từ bào máu.

Đây cũng là lý do vì sao nhiều người lại chọn thế giới thực tế ảo làm nơi luyện tập thân thủ.

Chỉ cần tinh thú thoát trạng thái chiến đấu trước khi chết thì có thể đánh lặp lại với nó mỗi ngày, không cần chuyển mục tiêu khác.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Norman lại bắn chính xác vào cổ thú Sừng Đen, hắn bắn xa vô cùng chuẩn xác, hầu như viên đạn nào cũng đều ghim vào cổ.

Thú Sừng Đen gầm lên một tiếng, con ngươi cực to đỏ như máu, nó ngẩng đầu, miệng há to, gào lên đợt âm thanh công kích cuối cùng.

An Cẩn nhìn biển tinh thần của Norman, mở miệng hát.

Tiếng ca nhẹ nhàng vang lên, các hạt năng lượng nhanh chóng bay vào biển tinh thần của Norman.

Norman sửng sốt nhìn về phía thiếu niên, hắn không ngờ tiếng ca trong hình dáng con người cũng có hiệu quả trị liệu.

An Cẩn cười với hắn, thừa dịp hắn không để ý bèn vận chuyển dị năng hệ nước, ngưng tụ máu của thú Sừng Đen trên mặt đất thành mũi tên xoay nhanh, bắn vào hai mắt nó.

“Gào…” Tiếng kêu đau đơn ngắn ngủi vang lên, âm thanh công kích của thú Sừng Đen cũng ngừng lại, nó ngã xuống làm cả mặt đất rung chuyển.

An Cẩn nhìn sang, ánh mắt lấp lánh, đây là lần đầu cậu tấn công bằng dị năng hệ nước, rất vừa lòng.

Norman bước đến gần cậu: “Tại sao không offline?”

Tất nhiên An Cẩn sẽ không nói là mình lo lắng cho hắn, nói thế cứ như cậu đang nghi ngờ năng lực của Norman vậy. Cậu biết cho dù mình có không ra tay thì Norman cũng vẫn sẽ không sao.

Cậu nói: “Tôi chỉ muốn xem một chút thôi, anh mạnh lắm luôn!”

Norman nhìn ánh mắt sáng ngời của thiếu niên, kiềm lòng không đặng, bàn tay rộng lớn đặt lên đầu cậu xoa xoa, nghiêm túc nói: “An An cũng rất giỏi, có nhiều người không chịu được âm thanh công kích của thú Sừng Đen.”

Hắn nhìn cậu, nói: “Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”

An Cẩn lắc đầu: “Không có.” Cậu cau mày chỉ vào cánh tay rắn chắc của Norman, nơi có vết máu: “Anh bị thương sao?”

Norman: “Không phải máu của tôi.”

An Cẩn thở phào nhẹ nhõm, vừa định bỏ tay xuống thì Norman đã nắm lấy tay cậu, cậu sửng sốt ngẩng đầu.

Norman nhìn chằm chằm ngón tay người cá nhỏ, trầm giọng hỏi: “Đây là sao?”

Người cá nhỏ chỉ thay đổi vẻ ngoài, cơ thể không có thay đổi, ngón tay mảnh khảnh mềm mại, mà trên làn da trắng nõn lúc này có vết bỏng rõ ràng.

An Cẩn nắm tay lại: “Không sao.”

Norman nghe giọng nói mềm mại của người cá nhỏ, nghĩ thầm tính tình cậu tốt như thế, vừa nhát gan vừa rụt rè, hắn nghi có người bắt nạt cậu, giọng nói lại càng thêm nghiêm túc: “Có người ức hϊếp cậu à?”

An Cẩn lắc đầu: “Thực sự không sao mà.”

Tạm thời cậu chưa muốn nói cho Norman biết chuyện mình đang làm thêm ở quán thịt nướng, cậu muốn khiến hắn bất ngờ một tí.

Ngón tay An Cẩn hơi dùng sức rút ra, Norman buông tay.

An Cẩn cười cười chỉ vào thú Sừng Đen: “Anh muốn đem nó đi hả?”

Norman: “Tôi sẽ báo tin cho người khác đến đem nó đi, cậu offline nghỉ ngơi một lát.”

An Cẩn lắc đầu, tâm trạng của cậu rất tốt, tinh thần lực phục hồi cũng nhanh, cậu chưa muốn offline.

Ánh mắt cậu sáng lên, dò hỏi: “Bây giờ anh rảnh không?”

Nếu không hẳn là sẽ không vào thế giới thực tế ảo.

Norman: “Rảnh.”

Ánh mắt An Cẩn chờ mong: “Cùng tôi đi tới một chỗ được không?”

Norman liếc nhìn thời gian, vẫn chưa tới 5 giờ, gật đầu: “Được.”

Hai mắt cậu cong cong, đợi một hồi cũng không nghe thấy Norman nói gì khác, cậu cúi đầu, mũi chân chân gõ nhẹ lên mặt đất hai cái, nhịn không được ngẩng đầu hỏi: “Anh không tò mò sao?”

Ý cười thoáng qua trong mắt Norman: “Nếu tôi tò mò thì cậu sẽ nói sao?”

“Không đâu.” An Cẩm chớp mắt: “Như vậy sẽ không bất ngờ nữa.”

Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng mà anh không hỏi thì giống như chẳng có chút mong đợi nào vậy.”

Norman hơi kinh ngạc, nhìn đôi má hơi phồng lên của thiếu niên, nghiêm túc suy nghĩ, hắn thế này hình như hơi nhàm chán phải không.

Hắn nghiêm túc nói: “Tôi rất chờ mong.”

Sắc mặt An Cẩn ửng đỏ, Norman phối hợp với chút tâm tư nho nhỏ của cậu như vậy lại khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng, đầu nghiêng sang một bên.

Norman nhìn sườn mặt ửng đỏ của thiếu niên, ý cười trong mắt càng thêm sâu.

Rất nhanh sau đó, nhân viên hậu cần trong tiểu đội của Eddie chạy tới, liên tục nói cảm ơn Norman: “Đường đội vất vả rồi, tinh thần lực của lão đại và Eddie vẫn chưa hồi phục, nhờ tôi qua đây cảm ơn.”

Lão đại và Eddie trong lúc đánh nhau không chịu nổi nữa nên bị hệ thống cưỡng chế offline.

Norman gật đầu: “Không có gì, cậu làm gì thì cứ làm đi, không cần để ý tôi.”

Nhân viên hậu cần chuyển hơn một nửa số tiền thưởng cho Norman, sau đó hô hào đội viên làm việc.

Norman không kiểm tra số tiền, hắn săn thú trong thế giới thực tế ảo chủ yếu là để rèn luyện, kiếm tiền chỉ là nhân tiện thôi.

Hắn liếc nhìn người cá nhỏ, làn da từ cằm cậu trở xuống trắng nõn, thoạt nhìn mềm mại sạch sẽ.

Hắn giơ tay, nhanh chóng cởϊ áσ thun, để lộ cơ ngực và cơ bụng rắn chắc đến khoa trương.

An Cẩn nhìn hai giây rồi vội vàng quay qua chỗ khác.

Các thành viên của đội săn bắn gần đó khen ngợi: “Nhìn cơ bắp của Đường đội kìa, quả thật là giấc mơ của mọi đàn ông!”

“Đẹp trai ghê, tôi cũng muốn có thân hình như thế này, nhưng mà tôi nghèo rớt mồng tơi.”

Norman không nói gì, dùng áo thun lau vết máu trên người, sau đó lại lấy khăn giấy ướt trong balo lau các vết máu khô, thay một chiếc áo thun sạch sẽ khác.

Sau khi mặc áo xong, hắn dùng hai tay ôm eo người cá nhỏ, nhẹ nhàng đặt cậu lên cánh tay trái rồi bước ra khỏi khu rừng.

An Cẩn vội vàng ôm vai hắn, nhận ra hắn thay quần áo khác có lẽ là liên quan tới cậu, vành tai đỏ lên: “Tôi tự đi được mà.”

“Ban nãy cậu suýt ngã.” Norman nói sự thật.

Đầu tiên An Cẩn hơi sửng sốt định phản bác lại, sau đó nhớ ra lúc trước cậu vấp phải nhánh cỏ, đột nhiên thấy xấu hổ, nhỏ giọng giải thích: “Chẳng qua là tôi không cẩn thận thôi.”

Norman xoa xoa đỉnh đầu cậu: “Không sao, cậu rất nhẹ, tôi ôm cậu sẽ đi nhanh hơn.”

An Cẩn chấp nhận lý do này, Norman ôm cậu, tiết kiệm được thời gian!

Đi đến bên ngoài khu rừng, Norman cau mày nhìn xung quanh.

An Cẩn cũng nhìn theo, hỏi: “Anh đang tìm gì à?”

“Tôi nghe nói có một quầy thịt nướng ở gần đây, thịt rất ngon, hẳn là cậu sẽ thích.” Norman giải thích, tiếp tục bước đi.

Hai mắt An Cẩn sáng ngời, không ngờ xiên nướng của cậu lại nổi tiếng như vậy!

Khóe miệng cậu cong cong, kiềm chế sự đắc ý trong lòng: “Có lẽ là đã đóng cửa rồi.”

Đợi lát nữa Normal biết đó là thịt xiên cậu nướng thì chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên, An Cẩn càng nghĩ càng vui vẻ.

Lúc này tâm trạng của chủ quầy thịt Duran không tốt tẹo nào.

Cậu ta quay lại phòng nhỏ, đang chuẩn bị lau chùi bếp nướng và rửa sạch chậu ướp thịt thì Mục Thần tìm tới.

Bộ dạng của Mục Thần trong thế giới thực tế ảo rất tuấn tú, vóc người cũng đã được thay đổi, có điều hơi gầy hơn chút, thoạt nhìn giống như một chàng công tử quý tộc.

“Xin lỗi, cậu có phải Duran không?” Mặc dù Mục Thần nhận ra Duran nhưng vẫn lịch sự hỏi.

Duran thắc mắc: “Là tôi, có chuyện gì vậy?” Cậu ta nói thêm, “Hôm nay bán hết thịt xiên rồi.”

“Tôi đến đây không phải để mua thịt xiên. Tôi muốn hỏi cậu một chuyện.” Mục Thần cười ôn hòa, “Để bày tỏ thành ý, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi là Mục Thần, đội trưởng Quân đoàn 3.”

Vừa nói, anh vừa mở giao diện điều khiển của mình ra đưa cho Duran xem.

Thân phận thực được ẩn trên bảng điều khiển, chỉ khi chính chủ cho phép thì người khác mới có thể nhìn thấy.

Sau khi Duran đọc xong thì trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc lại vừa kích động.

Sinh viên Đại học Đế quốc không còn xa lạ gì với các tướng quân quân đội, cậu ta lo lắng xoa tay: “Mục, Mục Thần thượng tướng, xin hỏi ngài có chuyện gì ạ?”

Mục Thần cười vỗ vai cậu ta: “Đừng căng thẳng, thả lỏng đi.” Anh tỏ vẻ chỉ như nói chuyện phiếm bình thường, “Cậu có biết thịt nướng của cậu có tác dụng phục hồi tinh thần lực không?”

“… Cái gì?” Duran khựng lại mất hai giây chưa kịp phản ứng, chờ khi phản ứng lại thì giọng nói của cậu ta rốt cuộc không thể khống chế nổi.

Cậu ta hoài nghi nhìn Mục Thần, rặt một vẻ “anh đang đùa tôi à”.

Mục Thần thấy vậy càng chắc chắn tác dụng của thịt nướng không liên quan gì đến Duran, nghiêm túc gật đầu: “Những gì tôi nói đều là sự thật, xem ra cậu cũng không biết gì.”

“Sao mà tôi biết được? Chuyện này sao có thể! Nếu tôi biết thì sao lại bán ra với giá thấp như vậy chứ?” Duran nói rất nhanh, “Mà khoan đã, hình như tác dụng này cũng không có ích lợi gì lớn trong thế giới thực tế ảo mà. “

Khi nói lời này, cậu ta bình tĩnh hơn một chút, ngay sau đó lại trở nên căng thẳng: “Không phải ngài cho rằng tôi lợi dụng sơ hở của Công ty Thực tế ảo, buôn bán phạm pháp chứ?”

Cậu ta giơ tay đảm bảo: “Tuyệt đối không phải.” Lại nghĩ đến nhân viên nhà mình, tiếp tục nói, “Nhân viên nhà tôi chắc chắn không thể là loại người như vậy được, nhà cậu ấy rất nghèo, ngay cả chữ cũng chẳng biết bao nhiêu, nói chuyện không lưu loát, chắc cũng tầm vài tuổi thôi.”

Cậu ta kết luận: “Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó rồi!”

Mục Thần nghe vậy, không khỏi nghi ngờ rằng suy đoán trước đây của mình là sai.

Bộ tin tức không tìm được thông tin cụ thể, chẳng lẽ là công dân chưa đăng ký ở khu vực xa xôi sao? Tinh cầu Obis có nơi nào như vậy à?

Mục Thần nghĩ thầm, nếu thật sự có hiểu lầm thì nhất định phải báo cáo cho bệ hạ, đẩy mạnh phát triển kinh tế những khu vực xa xôi hẻo lánh.

Nhưng mà sau khi nghĩ lại thì tác dụng của món thịt nướng quả thực có tồn tại, nếu nói không liên quan đến hai người ở quầy bán thịt nướng thì càng là không thể.

Bọn họ đã điều tra nơi bán thịt sống rồi, thịt trong cửa hàng rất bình thường, không có gì đặc biệt, kết quả điều tra gia vị cũng giống vậy.

Loại bỏ tất cả các vấn đề râu ria khác, khả năng liên quan tới hai người này là rất cao.

Anh đánh giá Duran, chẳng lẽ cậu nhóc này là ảnh đế à? Biểu cảm kinh sợ vừa nãy là diễn ra sao?

Thế nhưng thông tin từ nhỏ đến lớn của Duran anh đều biết rõ, không hề có điểm đáng ngờ nào.

Nếu thực sự có năng lực đó thì Duran không thể nào không trả nổi tiền viện phí cho mẹ, cũng không cần tốn thời gian bày quán kiếm tiền.

Sau nhiều cân nhắc, Mục Thần vẫn cảm thấy nhân viên kia là người đáng ngờ nhất.

Anh hỏi: “Nhân viên nhà cậu đâu rồi?”

Duran: “Chắc offline rồi.” Cậu ta vừa kể lại chuyện thú Sừng Đen vừa mở giao diện bảng điều khiển, nhìn thấy An Cẩn đang online thì ngạc nhiên, “Ơ, vậy mà không offline à, tôi cũng không…”

“Ông chủ.” Cậu ta đang nói dở thì có một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng truyền đến từ ngoài cửa.

Cậu ta quay đầu, trông thấy nhân viên nhà mình được Đường đội nổi danh trong thị trấn bế trên tay thì hơi kinh ngạc, sau đó đột nhiên nói: “Cậu nói mời bạn ăn thịt nướng, ý là mời Đường đội ấy hả?”

An Cẩn gật đầu, chọc cánh tay Norman, Norman hiểu ý đặt cậu xuống.

Mục Thần kinh ngạc nhìn Norman, sau đó lại nhìn An Cẩn, cười cợt nói: ”Đường đội, cậu không giới thiệu người này cho tôi hả?”

Vẻ mặt sặc mùi hóng hớt, nhân dân Obis mỗi khi nhắc tới bệ hạ toàn là dùng mấy chữ lạnh lùng, nghiêm túc, kiệm lời.

Nào đã được thấy bệ hạ ôm ai đó với vẻ mặt dịu dàng bao giờ đâu?

Mục Thần gần như khẳng định trong lòng rằng bệ hạ đang lén lút yêu đương!

An Cẩn thấy Mục Thần nói đùa, sắc mặt ửng đỏ lễ phép chào hỏi: “Xin chào, tôi là An An.”

“An…” Mục Thần khựng lại, nhìn về phía Norman, giọng nói nhấn mạnh đầy nghi vấn “An?”

Vẻ mặt Norman không thay đổi, gật đầu: “Đúng vậy, cậu nghĩ không sai.”

Mục Thần hít một hơi, theo bản năng nhìn hai chân An Cẩn.

Hai chân kìa!

Anh thấy chắc mình làm việc nhiều quá nên sinh ảo giác rồi, thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đang mơ một giấc mơ hoang đường.

Phòng nhỏ thoáng chốc an tĩnh lại.

Duran lặng lẽ kéo cánh tay An Cẩn, lôi cậu sang một bên, chỉ vào Mục Thần nói nhỏ: “Đây là thượng tướng Mục Thần. Anh ta nói thịt nướng của chúng ta có thể khôi phục tinh thần lực nên đến điều tra.”

Cậu ta thì thầm nói rất nhỏ, vì để An Cẩn nghe rõ nên gần như ghé sát vào tai cậu.

Norman thấy thế, ấn đường không tự giác nhíu lại.

An Cẩn nghe xong lời này thì sửng sốt, thế nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, thầm nghĩ quân bộ quả nhiên rất lợi hại, mới đó mà đã phát hiện rồi.

Cậu không thích gần gũi với người khác quá, vì vậy bước ra xa một bước rồi cười an ủi Duran: “Không sao đâu.”

Thấy phản ứng bình tĩnh của An Cẩn không giống như làm chuyện mờ ám bị phát hiện, cậu ta lẩm bẩm nói: “Tôi đã nói là hiểu lầm rồi mà.”

Mục Thần bình tĩnh lại, đến cạnh Norman nhỏ giọng báo cáo.

Tầm mắt Norman lập tức dừng lại ở tay cậu, vết thương trên tay thiếu niên là do nướng thịt mà ra!

Vẻ mặt hắn hơi ảo não, vậy mà hắn lại quên đưa tiền cho người cá nhỏ, cậu chơi đùa trong thế giới thực tế ảo, muốn ăn gì cũng không có tiền mua.

Nhất định là vì không có tiền nên mới đi làm thuê.

Sau khi Mục Thần báo cáo xong, chợt bừng tỉnh nói: ”Chẳng trách Bộ tin tức không tìm được thông tin, tra không ra địa chỉ. Khó trách Duran nói cậu ấy nghèo, không biết chữ, nói chuyện không lưu loát, tôi còn đang thắc mắc chẳng lẽ Obis lại có nơi nghèo đến thế à.”

Norman càng ảo não hơn, nghĩ đến chuyện người cá nhỏ nhà mình còn chưa học nói chuyện xong đã phải đi làm thuê kiếm tiền, nhịn không được mà cảm thấy đau lòng.

Mục Thần vẫn đang chọc vào chỗ đau của hắn: ”Bệ hạ, cậu cũng keo kiệt quá đấy, ngay cả tiền tiêu vặt cũng không cho An An.” Mắt anh sáng ngời nhìn An Cẩn: “Nếu Tiểu Ngân mà vào được thế giới thực tế ảo để nói chuyện với tôi, còn ngoan ngoãn như thế, bao nhiêu tiền tôi cũng cho!”

Norman trầm giọng nói: “Tôi không nghĩ tới.”

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ thiếu tiền, bình thường toàn thanh toán trực tiếp bằng dấu vân tay hoặc quét võng mạc, quá trình này kết thúc trong nháy mắt, hắn thậm chí còn không có cảm giác bản thân vừa tiêu tiền.

Hắn coi người cá nhỏ như một thiếu niên, thế nhưng có lẽ ấn tượng về người cá quá sâu nên không nghĩ tới người cá nhỏ cũng cần tiền tiêu.

Hắn mở bảng điều khiển, chuyển cho người cá nhỏ 100 triệu tinh tệ.

An Cẩn nghe thấy âm thanh nhắc nhở thì mở ra xem, là thông báo Norman chuyển tiền cho cậu, cậu nhìn chằm chằm vào một hàng số không phía sau, vội vàng nhìn Norman hỏi: “Tại sao lại chuyển tiền cho tôi?”

Norman: “Tiền cho cậu mua đồ, không đủ lại nói cho tôi.”

An Cẩn lắc đầu gửi tiền lại, nghiêm túc nói: “Anh đã tiêu rất nhiều tiền cho tôi rồi, hiện tại tôi đã có thể tự mình kiếm tiền.”

Cậu đi tới chỗ Norman, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý: “Thịt nướng anh nói ngon là tôi nướng đó. Lần trước anh mời tôi ăn cơm rồi, giờ để tôi mời lại.”

“Tôi dùng tiền lương hôm qua mua rất nhiều đồ ăn, anh ngồi chờ chút nhé, tôi nướng cho anh.”

Norman không nhúc nhích, cúi đầu nhìn thiếu niên: “Cậu kiếm tiền để mời tôi ăn à?”

“Cũng không hẳn.” An Cẩn xấu hổ gãi má, “Tôi cũng muốn mua một số thứ.”

Nội tâm Mục Thần lúc này đã chua lè như chanh, bệ hạ may mắn thế, nuôi người cá chẳng những không cần dỗ dành cũng được chủ động hát cho nghe, lại còn biết tự kiếm tiền mời ăn cơm lại!

Norman cũng cảm thấy ấm áp, xoa đỉnh đầu thiếu niên: “Cậu không cần đi làm đâu, muốn mua gì cứ dùng tiền của tôi, tiêu tiền cho cậu là nên làm.”

Mặc dù An Cẩn biết Norman nói như vậy là vì cậu có thể cung cấp tinh thần lực cho hắn, thế nhưng trái tim trong ngực vẫn đập thình thịch.

Cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Norman, đột nhiên cảm thấy Tiểu Ngân nói không sai, bọn họ không phải vật nuôi, mà là chủ nhân người cá.

Cậu muốn gì Norman cũng cho, không ngược đãi cũng không bỏ rơi cậu, chỉ đối tốt với cậu, cậu hoàn toàn không cần lo lắng gì hết, thế này mà không phải chủ nhân thì là gì?

Nhưng cậu không phải là người cá thực sự, cậu là con người, có tính cách độc lập, không muốn hoàn toàn dựa dẫm vào người khác.

Cậu cười với Norman: “Tôi thích tự mình kiếm tiền, tôi thấy rất vui.”

Cậu mím môi, liếc nhìn Mục Thần rồi lại nhìn Norman, nhỏ giọng hỏi: “Tương lai tôi còn có thể làm việc ở quầy thịt nướng không?”

Norman suy tư: “Cậu thích nướng thịt à?”

An Cẩm nhíu mày nghĩ: “Cũng không phải.” Cậu ngượng ngùng siết vân vê ngón tay, “Tôi chỉ biết nướng thịt thôi.”

“Cậu có thể làm những gì cậu thích, cậu thích gì?” Norman hỏi.

An Cẩn cảm động, suy nghĩ nhưng lại không nói gì.

Chuyện cậu thực sự muốn làm thì phải làm ở thế giới thực mới có ý nghĩa, nhưng ở thế giới thực cậu chỉ là một người cá.

Norman thấy cậu im lặng không nói lời nào, cho rằng câu không nghĩ ra, bèn nói: “Cậu còn nhỏ, không tìm được thứ mình thích cũng là bình thường, về sau sẽ biết.”

“Ừm.” An Cẩn cúi đầu đáp, “Vậy tôi có thể tiếp tục nướng thịt không?”

Norman nhìn ngón tay thiếu niên, nếu như cậu thích hắn sẽ không ngăn cản, thế nhưng rõ ràng cậu chỉ muốn kiếm tiền, hắn thầm nghĩ muốn đổi công việc khác cho cậu.

Mục Thần thấy chủ đề câu chuyện chuyển sang thịt nướng, nói với Duran: “Tôi tra được có người điều tra cậu, tra ra cả nơi mẹ cậu ở nên tôi đã sai người chuyển bà ấy đến Bệnh viện Quân khu, nhưng mà bà ấy không quen người của tôi nên chắc sẽ không an tâm, cậu đi xem thử đi.”

Sắc mặt Duran thay đổi: “Là chuyện thịt nướng sao?”

Mục Thần gật đầu: “Đừng lo lắng, người của chúng tôi đã kiểm soát được rồi, hai mẹ con cậu sẽ không gặp nguy hiểm.”

Duran cảm ơn, chào An Cẩn rồi offline.

Mục Thần đóng cửa lại, cười với An Cẩn: “Xin chào An An, tôi là Mục Thần, chủ nhân của Tiểu Ngân.”

An Cẩn bừng tỉnh, chẳng trách cậu lại cảm thấy hơi quen thuộc, cười nói: “Xin chào.”

Cậu giật mình, nhớ lại lúc Duran giới thiệu thân phận Mục Thần, rồi lại nhớ đến thái độ của Mục Thần với Norman, nếu Mục Thần là thượng tướng vậy thân phận của Norman là gì?

Cậu biết Norman làm việc trong quân đội thế nhưng không biết gì về chức vị của hắn, tò mò hỏi: “Anh cũng là tướng quân à?”

Norman gật đầu, ánh mắt An Cẩn sáng lên: “Giỏi quá.”

Không còn người ngoài ở đây, Mục Thần không nhịn được hỏi: “An An, cậu có biết thịt cậu nướng có tác dụng khôi phục tinh thần lực không?”

An Cẩn do dự một chút, nghĩ đến tầm quan trọng của mình đối với Norman, không chút che giấu gật đầu: “Biết.”

Mục Thần hưng phấn tiến lên: “Sao cậu biết?”

An Cẩn lùi lại theo bản năng: “Là tôi truyền tinh thần lực vào.”

Norman nhắc nhở Mục Thần: “Cậu bình tĩnh một chút, đừng làm An An sợ hãi.”

Mục Thần: “Xin lỗi.” Anh kiềm chế kích động, “Ý của cậu là, cậu truyền tinh thần lực vào thức ăn sao?”

An Cẩn gật đầu, ánh mắt long lanh: “Chúng sẽ trở nên cực kì ngon!”

Cậu cảm nhận được thái độ thân thiện của Mục Thần, cũng biết Norman và anh ta là bạn tốt, vì vậy nói: “Tôi đang định nướng cho Norman ăn, anh muốn ăn không?”

Mục Thần vội vàng gật đầu: “Có.”

An Cẩn thầm nghĩ cũng may là mua nhiều đồ ăn, cậu lấy đồ đặt ở trong góc ra đặt lên bàn: “Hai người đợi một lát, sẽ xong nhanh thôi.”

Cậu vừa nói vừa mở cửa sổ, nhìn Norman: “Anh có thể giúp tôi chuyển bếp nướng ra cạnh cửa sổ không?”

Norman dựa theo lời cậu di chuyển bếp nướng.

An Cẩn cảm ơn hắn, thấy hắn còn đứng thì bảo hắn ngồi đợi.

Norman: “Có cần giúp đỡ không?”

An Cẩn lắc đầu: “Không cần, nguyên liệu mua về đã qua chế biến rồi, cứ trực tiếp nướng thôi.”

Cậu bật công tắc, đặt thức ăn khó chín lên trước rồi nhanh nhẹn quết dầu và gia vị.

Mục Thần vừa tò mò quan sát, vừa hạ thấp giọng nói chuyện với Norman: “Bệ hạ, xử lý chuyện này thế nào đây?” Anh thở dài rồi nói tiếp: “Rất nhiều người trong quân bộ đều mong chờ, cho rằng có người có khả năng khôi phục tinh thần lực, không ngờ lại có liên quan đến người cá.”

Anh lại không nhịn được thở dài: “Chẳng trách cậu nói rất kinh ngạc sau khi thấy An An tiến vào thế giới thực tế ảo. Đến bây giờ tôi vẫn còn đang kinh ngạc đây, cậu ấy thật sự là An An à?”

“Phải.” Norman nói: “Có lẽ người cá thuần sắc càng giống con người hơn, chứ không phải cá.”

Mục Thần nhìn động tác lưu loát của An Cẩn, gật đầu đồng ý: “Có cần công bố không?”

Norman nhìn người cá nhỏ, trầm ngâm chốc lát: “Không cần, người cá nhỏ đủ quý giá rồi, không cần khiến mấy kẻ có ý đồ xấu lại rục rịch.”

Mục Thần nói: “E rằng không giấu được. Ngoại trừ quân bộ thì cũng có mấy kẻ khác phát hiện ra tác dụng của thịt nướng. Bọn họ có ý đồ với Duran và An An, bị người của chúng ta cảnh cáo rồi.”

Norman: “Để Công ty Thực tế ảo công bố bug.” Hắn trầm mặc nghĩ đến người cá nhỏ, nói: “Bug giữ lại, cứ coi như là phúc lợi của thế giới thực tế ảo, khi nào An An chán rồi thì hủy đi.”

Mục Thần: “Cậu vẫn để An An đi nướng thịt kiếm tiền hả?”

Norman hơi bất đắc dĩ: “Cậu ấy thích.” Hắn hơi ngừng lại, “Đi bàn giá cả với Công ty Thực tế ảo đi.”

Mục Thần đồng ý: “Thịt do người cá thuần sắc nướng, không thể rẻ quá được.”

Lúc này mùi thịt nướng tỏa ra, mùi thịt hòa quyện cùng mùi ngô thơm ngậy, cay ngọt lẫn lộn, kí©h thí©ɧ người khác không nhịn được mà ứa nước miếng.

Mục Thần hít sâu một hơi: “Cũng thơm quá đó! Lúc trước tôi không online mua xiên nướng, đúng là lỗ quá mà.”

An Cẩn nướng thịt tinh thú mà Norman gọi lần trước rồi bày lên đĩa, đưa cho Norman, mong đợi nói: “Anh ăn thử xem.”

Norman nhìn chằm chằm miếng thịt, không ngờ người cá nhỏ lại nhớ những món ăn mà mình đã gọi. Lòng hắn ấm áp, nhận đĩa rồi gắp một miếng lên nếm thử. Mùi thơm đặc trưng của thịt lan tỏa trong miệng, có chút chua nhẹ: “Rất ngon.”

Khóe mắt An Cẩn cong cong: “Lần trước ăn cơm tôi thấy hình như anh không giỏi ăn cay, khẩu vị thiên chua nên khi nướng chỉ cho một chút ớt và vắt thêm nước chanh.”

Norman hơi khựng lại, hắn không ngờ cậu lại để ý mấy chi tiết nhỏ này, cảm giác được quan tâm khiến hắn cảm thấy ấm áp lạ thường.