Chương 12.5: Có đi không có về

Hoắc Khởi Chu đang trong cảnh chiến đấu kịch liệt, cậu hai nhà họ Hoắc đã phát hiện Hoắc Khởi Chu muốn cắt đứt đường mua bán thuốc phiện của hắn ta, nên đã hứa một món lợi ích khổng lồ và liên lạc với đại ca Độc Kiêu để khiến cho Hoắc Khởi Chu có đi không có về, buộc hắn phải bỏ mạng ở Tam Giác Vàng.

Hoắc Khởi Chu kết thành đồng minh với đối thủ của Đậu Kiêu, hai bên súng thật đạn thật, đánh nhau không có ngày chấm dứt.

Nhưng chưa đợi Hoắc Khởi Chu trở về thì Úc Phù Thần đã tức giận về nước.

Quả thực là bụng của Úc Bội Tinh quá dễ phát hiện, dáng người của cậu gầy mảnh, mặc dù số tháng còn ít nhưng cái bụng tròn lông lốc kia trên cơ thể cậu lại quá rõ ràng, quản gia vừa nhìn thấy liền biết có chuyện không hay, ông ta không dám chậm trễ nên lập tức gọi Úc Phù Thần trở về.

Hắc Tử không biết làm thế nào nên đành yên lặng quan sát, cậu ta trông chờ có thể sớm ngày liên lạc được với Hoắc Khởi Chu.

Khi Úc Phù Thần về đến thì đã là đêm khuya, vào thời khắc nhận được tin tức này cả người anh như bùng cháy, anh lập tức ngồi máy bay liên tục mười mấy tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ vội vàng trở về.

Anh nhìn cái bụng nhô lên của anh trai bằng ánh mắt không thể tinh nổi, sau đó gào lên một tiếng, “Nhiều bảo vệ như vậy bộ chết hết rồi hay sao hả?”

Tất cả mọi người đều cúi gằm mặt không dám ho he một tiếng.

Đêm đó ở nhà họ Hoắc đèn đuốc sáng trưng, có khoảng một trăm người đang đứng trong sảnh lớn im lặng chờ đợi bị xử trí.

Hắc Tử cũng bị phạt cùng với bọn họ, cậu ta đã ẩn nấp ở nhà họ Úc được năm năm, hơn nữa còn có thân phận là cháu trai của quản gia nên trong thời gian ngắn Úc Phù thần sẽ không dấy lên nghi ngờ, tuy nhiên chỗ bảo vệ và bác sĩ đều có dấu vết có thể truy lần nên sớm muộn gì cũng sẽ tra đến cậu ta.

Đêm đó trước hết cậu ta sai người rước bác sĩ đi, Úc Phù Thần đã bắt đầu nổi điên, bây giờ cậu chủ nhà họ Úc đã mang thai đứa con của anh Hoắc, cậu ta phải trông chừng mới được.

Úc Bội Tinh chỉ cảm thấy bụng mình càng ngày càng nặng trịch, khoang sinh sản có cảm giác trĩu xuống, rõ ràng là cậu chỉ nằm yên một chỗ không nhúc nhích, không làm bất cứ chuyện gì, Hoắc Khởi Chu cũng đã đi được một khoảng thời gian rồi, nhưng cơ thể cậu lại có cảm giác kì lạ không mấy thoải mái.

Cậu táng sợ hãi hoang mang nằm đó, trong lòng nóng như lửa đốt muốn mau chóng tỉnh lại, mãi đến một buổi tối cậu mơ thấy một giấc mơ, trong mơ có một đứa bé trông rất xinh xắn đáng yêu đang bò lên người cậu, chốc chốc lại phát ra tiếng cười khanh khách đầy ngây ngô, lúc này cậu mới giật mình ngộ ra, có lẽ nào là mình đã mang thai rồi.

Cậu thấy vừa căm hận vừa sợ hãi, cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm một người bố, bây giờ mình đang là một người thực vật không hơn không kém, chân tướng cái chết của bố còn chưa tìm ra, hiện tại lại có một đứa con, ông trời đang trêu ngươi cậu có đúng không?

Cậu vô cùng căm hận Hoắc Thất, trong một phút buông thả thú tính mà hắn đã phóng tinh vào trong khoang sinh sản của cậu, xem cậu chẳng khác gì vật chứa để nuôi dưỡng hạt giống của hắn, hắn hoàn toàn không yêu cậu, nếu thực sự yêu cậu thì hắn đã không chơi đùa với thân thể của cậu trong lúc cậu đang hôn mê không tỉnh táo như thế, hơn nữa còn chơi đến có con.

Vào lúc Úc Phù Thần phát hiện chuyện này, tâm trạng của Úc Bội Tinh rất phức tạp, cậu cảm thấy rất xấu hổ, đứa bé này đã kéo ra tấm mà che đậy sự xấu hổ của cậu, bây giờ tất cả đã hoàn toàn trần trụi và bại lộ ra trước mắt của mọi người, chỉ cần có ai đó nhìn thấy bụng của cậu thì sẽ biết cậu chủ nhà họ Hoắc đã bị người ta chơi trong lúc hôn mê, còn mang trong mình thứ tạp chủng.

Cậu không có cách nào đối diện với em trai của mình, thậm chí cậu còn mong rằng sẽ hôn mê mãi mãi không tỉnh lại cho rồi, nếu như không tỉnh lại thì sẽ không phải chịu nỗi đau đớn nhục nhã này.

Khi Lâm Trí liên lạc được với Hoắc Khởi Chu thì đã là ba ngày sau, lần này Hoắc Khởi Chu không còn nể mặt anh họ của hắn nữa, thẳng tay phế một chân của hắn ta, sau khi xử lí xong xuôi mọi chuyện bên này, hắn lập tức gọi điện thoại cho Lâm Trí, đã xa nhau một khoảng thời gian, trong lòng hắn rất nhớ nhung Úc Bội Tinh.

“Anh Bảy, anh không sao chứ, em với Hắc Tử không ai liên lạc được với anh hết.”

“Anh không sao. Hắc Tử tìm anh có việc gì? Tinh Tinh xảy ra chuyện gì ư?”

“Đúng thế, đã xảy ra chuyện rồi! À, cũng không phải chuyện gì tồi tệ, là chuyện mừng đấy! Không phải, là chuyện rất khẩn cấp!”

“Đừng vội, chú từ từ nói.”