*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cam 🍊
Đây tuyệt đối là một cú cắn không hề thương tiếc, Sở Chinh đau đến thiếu chút nữa gào thét phun cả tim ra.
Triệu Minh sốt ruột hộ chủ, chân chó hai ba bước nhảy tới chỗ Sở Minh, duỗi tay phải muốn đem Sở Du Lan ôm đi.
Lương Du Lan bắt đầu nghiến răng "ken két" vì còn đang vui, hai mắt nhìn về chỗ Sở Chinh, con ngươi màu hổ phách lóe ánh sáng: Nếu gã dám chạm vào ta, ta liền cắn anh!
Sở Chinh thấy thế liền quay ngoắc qua hướng Triệu Minh đang vươn tay Nhĩ Khang*, hoảng loạn thốt: "Cậu đừng có tới đây!"
*Tay Nhĩ Khang
Hai chân Lương Du Lan đặc trên lưng quần Sở Chinh, hàm răng ở nơi nào đó tiếp tục mài, qua một lúc sau thấy biểu hiện của Sở Chinh cũng không tệ lắm, vươn đầu lưỡi liếʍ một ngụm. Đại não Sở Chinh nháy mắt chết máy. Mèo ngốc đem đầu gác lên ngực Sở Chinh, hai mắt tròn xoa hệt bóng đèn nhỏ chớp chớp, bán manh bán manh, meo meo~~
Sở Chinh bị cắn còn phải lấy tay đỡ mông mèo, sợ nó không cẩn thận lại ngã xuống. Mèo đen sóng mắt mị hoặc liếc Sở Chinh một cái, làm cho Sở Chinh ngực đang đau kinh sợ -- con trai hắn sẽ không phải là mèo yêu biến thành đi!
Nhϊếp ảnh gia còn đang nghĩ tiến tới ôm mèo đen, nhưng chỉ cần hắn vừa tới gần, Lương Du Lan liền trở lại bộ dáng chuẩn bị chiến đấu. Sở Chinh nhanh chóng ôm Lương Du Lan rời đi, vừa nói vừa tự hào "trách cứ":
"Bóng nhỏ nhà tôi lại sinh khí, nó không cho người khác chạm vào."
Lương Du Lan nằm trong khuỷu tay Sở Chinh thoải mái động đậy cái chân, lại duỗi cái eo lười, sau đó ngẩn đầu nhìn Sở Chinh chợp mắt. Sở Chinh thấy như cũng không có biện pháp, thầm nghĩ dưỡng mèo cũng như cung phụng tổ tông, hắn làm tên nô tài đã quá quen rồi.
Kết thúc quay chụp Sở Chinh cũng không lập tức rời đi, Ngô Mẫn đem lịch trình ngày mai và mấy ngày hôm sau cho hắn xem, hai người đứng gần cửa sổ nhỏ giọng thảo luận, "Bộ phim không phải vai chính tôi cũng không khuyên cậu nhận, đây còn không phải là bắt ngựa ra làm còn không hài lòng sao. Nhưng mà kịch bản này tôi thấy có giá trị đấy, nam hai sao, là để yêu thương."
Sở Chinh ôm Lương Du Lan tay giúp cậu thuận lông xoa bụng, mèo đen liền ở trong tay hắn mở rộng tứ chi mặc người xoa nặn, thoải mái đến nổi "gru gru" tán dương.
Sở Chinh nói: "Cái này em nghe chị."
Ngô Mẫn cười gật đầu, cô mang rất nhiều nghệ sĩ, nghe lời nhất vẫn là Sở Chinh, "Có kịch bản tốt công ty khẳng định sẽ cho cậu đầu tiên, 《Thượng Cổ Thần Khí》này trước cậu mang về xem, nữa tháng sau mới bắt đầu quay, có một hai tuần để nghỉ ngơi."
Nói xong Ngô Mẫn cằm túi xách lên, dưới ánh mặt trời mắt cô như vẽ nên hạt đậu khấu cỡ móng tay, "Hôm nay chụp không tồi, nhưng mèo nhà cậu vậy mà đắc tội nhϊếp ảnh gia người ta. À đúng rồi, lát nữa cậu ra ngoài nhớ chú ý một chút. Phóng viên đều đang nhìn chằm chằm cục thịt béo bở là cậu đấy." Ngô Mẫn duỗi tay sờ soạng tai mèo đen "Mèo này của cậu thế mà rất có linh tính, đều nói không phải sau kiến quốc động vật sẽ không thành tinh sao?"
Sở Chinh cười gượng: "Nuôi lâu rồi nên cũng hiểu tính người, con trai tôi bình thường rất ngoan."
Ngô Mẫn vun tay tiêu soái rời đi, giày cao gót chạm "lạch cạch" trên sàn nhà, Sở Chinh nhéo nhéo mặt Lương Du Lan, "Em nhìn em xem, đắc tội nhϊếp ảnh gia rồi kìa."
Lương Du Lan bây giờ quản cái gì mà đắc tội ai, bây giờ cậu là mèo, ngạo kiều! Đặt đỉnh đầu chính mình lên bàn tay to cọ cọ, lại duỗi móng vuốt chính mình cào cào cái bụng, "Meo~" Ngươi tiếp tục đi~ Dừng lại làm gì!
Sở Chinh bị động tác của cậu làm cho cười rộ lên, đem miệng tiến tới bên tai cậu nhấp một ngụm, "Than Nắm, em học xấu."
Sở Chinh thay quần áo, ôm chủ nhân ra cửa, chủ mèo duỗi người, "Meo meo" hai tiếng, đem móng nhỏ câu lấy cổ Sở Chinh rồi dùng đầu cọ xát cổ hắn. Vừa ra khỏi cửa, nắng còn chưa chạm tới được đã có một cái microphone giơ lên trước mặt. "Sở Chinh tiên sinh, xin hãy nêu suy nghĩ của mình về cái chết của Lương Du Lan tiên sinh ạ."
"Sở Chinh, xin hỏi anh cùng Lương Du Lan có quan hệ thế nào? Nhìn trạng thái bây gườ của ngài rất ổn, có phải cái chết của Lương Du Lan đối với ngài không quan trọng?"
"Sở Chinh, sau《Tình Yêu Cấm Đoán》đề tài về xu hướng tính dục của ngài luôn là đề tài nóng. Nhiều năm như vậy ngày vẫn không tiết lộ đời sống tìn cảm của mình, có phải hay không ngài thích đàn ông?"
Đề tài này so với đề tài khác đều bén nhọn hơn, chỉ cần nói sai một câu thôi cũng đủ bị giới truyền thông vặn vẹo tới vạn kiếp bất phục.
Sở Chinh đầu tiên là hạ mắt nhìn đầu mèo đen, thấy nó không bị dọa mới đem microphone dời ra một chút, hắn nói: "Đối với chuyện này tôi mười phần đau buồn, tôi cho rằng anh ấy là một diễn viên cực kỳ tốt, tôi rất kính nể và tôn trọng anh ấy, sự ra đi của anh ấy làm tôi thấy mười phần tiếc hận."
Sở Chinh nói lời này ngữ khí cũng không bi thương lắm, nhưng bản thân Lương Du Lan rõ ràng hơn ai hết Sở Chinh là loại người khi có cảm xúc chỉ bộc lộ ba phần, loại người này chính là muộn tao, à không, là hướng nội. Vì vậy, đây chính là lý do tại sao 5 năm trước Sở Chinh gào khàn đến mức không còn mặt mũi, mà Lương Du Lan, người vốn kiêu ngạo lại không dám nói lấy một lời.
"Vậy ngài có đến dự tang lễ của Lương Du Lan hay không?"
Sở Chinh còn chưa trả lời, Triệu Minh đã chạy nhanh tới, ôm lại phóng viên đang dán chặt vào người Sở Chinh, "Anh Chinh đi mau!" Tư thế này của Triệu Minh như chống phá bom mìn*, phóng viên bảo hộ máy quay trong tay, trốn trái trốn phải như cá nheo rút lui. Triệu Minh gào: "Các người không cần hỏi anh ấy vấn đề này, ngày hôm qua anh Chinh bi thương mắt đều khóc sưng cả rồi, vậy mà mấy người còn kí©h thí©ɧ anh ấy!"
*Tư thế chóng phá bom
Chân trước Sở Chinh dậm hụt một bước, lảo đảo.
Cái mình muốn giấu nhất lại bị tên Triệu Minh ngu ngốc kia một hơi nói ra hết, Sở Chinh thật sự nửa câu cũng không thốt ra được. Bảo an rốt cuộc cũng tới, đem Sở Chinh vốn dĩ quần áo tinh xảo trang sức khéo léo giờ thẳng bức sắc bén từ trong đám người vớt ra, nhét vào xe bảo mẫu. Bảo an nói: "Nữ nhân là hổ, một chút cũng không sai!"
Một phóng viên giải trí tuần san "rầm" một cái chụp tay lên xe bảo mẫu, thanh âm hệt như lệ quỷ câu hồn xuyên qua lớp kính: "Sở Chinh.... Sở Chinh a~ Cậu đừng đi a~~ Xuống dưới~~~"
Sở Chinh cả người run run, chạy nhanh tới gương khảy khảy tóc "Triệu Minh đâu?"
Tài xế không thể lái xe, bên ngoài là một mảnh binh hoang mã loạn, "Triệu cái gì Minh a, đi không được... đám người này đúng là điên rồi!"
Sở Chinh đem gương ném đi, vặn chai nước khoáng, rót một ngụm, "Chỉ là phóng viên, anh còn chưa thấy fan não tàn đâu, có thể từ ống khói nhà tôi bò vào đấy."
Mà mèo nhỏ nằm trên đùi Sở Chinh lại có vẻ vô cùng nhàn nhã, "Than Nắm, có làm em sợ không?"
Lương Du Lan cậu sao có thể nhát gan như vậy?! Chê cười! Trở mình, lại đem cái bụng lộ ra, "Meo!" Tới, mau xoa xoa!
Sở Chinh trầm mặc.
Lương Du Lan: "Meo ngao!!" Nhe răng nhếch miệng.
Sở Chinh trầm mặc.
Lương Du Lan "bang" lật lại, sinh khí "Meo meo meo ao ao!!" Giờ có xoa hay không!!
Sở Chinh thở dài, đặt Lương Du Lan lại trên đùi, nhận mệnh xoa xoa. Sở Chinh nhìn Lương Du Lan thoải mái đến sắp diện ra mặt đen, nhíu mày: "Cầu cầu, ba cảm thấy em thay đổi rồi, trước kia em có như vậy đâu...."
Tài xế nhìn một người một mèo đang nghiêm túc nói chuyện qua gương chiếu hậu, giống như bác sĩ tâm lý đang dẫn dắt bệnh nhân. Mà nhìn ảnh đế Sở Chinh bây giờ bình thường như một Thúy Hoa cụp mi rũ mắt cuối đầu khom lưng, nếu mà nói cùng người yêu thì cũng thôi, đằng này là nói với con mèo?! Quả nhiên nhân sĩ thành công tư tưởng người phàm đều không thể lý giải, tài xế hít sâu một hơi, đem tầm mắt tập trung về phía trước.
Lúc Ngô Mẫn đang ở thẩm mỹ viện giành vinh quang thì nhận được điện thoại cầu cứu của Sở Chinh. Nếu không nói nữ nhân là loài sinh vật cường đại, mặc kệ nhiều việc đến đâu cũng trích được thời gian để làm việc mình thích. Ngô Mẫn nằm ở trên giường nhắm mắt, hệt như giọng điệu người liệt: "Ai nha, cậu vào từ cửa trước đi? Như vậy đi, tôi tìm Tiểu Mục đón cậu được không?"
"Xe vào không được.... fans vây lên đây rồi, các cổ muốn đập xe." Miêu nô một bên gãi bụng cho chủ nhân, một bên họi điện thoại. Lương Du Lan rốt cuộc bị fans não tàn bên ngoài đánh thức, thật là... má ơi! Cái xe rung lắc ghê quá, hù chết mèo rồi!
"Không có việc gì, để tôi nghĩ cách."
Sở Chinh ngắt điện thoại, tay che trán thở dài bất đắc dĩ.
Bên ngoài tiếng "bùm bùm" vang lên không ngớt, trong hiện thực, các nữ sinh nũng nịu vặn nắp chai cũng than đau bây giờ đều biếng thành mãnh nữ sắc thép, tạp âm "ầm ầm đùng đùng" vang lên, so với Godzilla còn muốn dũng mãnh hơn.
Tài xế lắc đầu: Thật là thói đời ngày nay... thời này nữ so nam còn hung hãn hơn, làm cho hắn sau này làm sao dám ra khỏi cửa. Miếng kính che nắng sượt qua đầu tóc đủ màu của các cô gái, còn có cả xấp gương mặt vặn vẹo....
Qua hơn nữa giờ, chợt từ phía sau vang lên tiếng cứu người cùng tiếng nước, tiếng còi xe cảnh xác. Cùng một tiếng vang, dọa mèo đen dựng lên cái đuôi.
Sở Chinh nghĩ thầm: Đây là cách Ngô Mẫn nghĩ ra a... Quả nhiên là thủ đoạn cao minh.
Nhưng mặc kệ nói ra sao, lầm này dùng bạo lực trấn "bạo lực" chính là biện pháp hay nhất. Chiếc xe bảo mẫu của Sở Chinh cuối cùng cũng khiến đám người kia khó mà tiến về phía trước. Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu nói: "Trở thành người nổi tiếng thật lợi hại, có rất nhiều người yêu thích đó."
Cuối cùng thì chiếc xe cũng lên đường, Sở Chinh lấy ra máy tính bảng, nghiễm nhiên tin tức về hắn đã có đầy trên các trang mạng. Bây giờ anh đang đứng nhất cùng tiêu đề thứ hai là "Cái chết do tai nạn của Lương Du Lan". Thấy Sở Chinh không quan tâm đến mình, Lương Du Lan giơ bàn chân ra liếʍ. Từ sau khi trở thành một con mèo, Lương Du Lan không thể kiểm soát một số hành vi, chẳng hạn như liếʍ móng vuốt này. "BIA-JI" của cậu luôn cảm thấy rất vui vẻ*, sau đó cậu duỗi bàn chân đẫm nước bọn lên tay Sở Chinh đang cầm máy tính, "Meo~" Trong máy tính có gì dợ?
*Câu này mình không hiểu lắm (他“BIA-JI”的灰常开心) cao nhân nào vào biết thì giải thích hộ mình cái
Lật người, úp mặt vào cạnh máy tính bảng: "Meo meo~~" Xem gì vậy? Ta cũng muốn xem!
Các hotsearch trên Weibo như sau:
Đề tài 1: Tại sao có các tiếng còi báo động lớn trên đường giao thông? Biết bao nhiêu người trố mắt nhìn thần tượng. Bạn tri kỹ lỗi thời, đừng nên bỏ qua.
Đề tài 2: Fan nữ đón xe khiến vương giả họ Sở hoảng sợ bỏ chạy. Nhưng câu chưa trôi chảy, sao còn không chỉnh sửa, đừng bỏ qua!
Đề tài 3: Nam diễn viên Lương Du Lan vô tình bỏ mình, Sở Chinh bày tỏ đau buồn và tiếc nuối.
Ngón tay Sở Chinh dừng lại ở chỗ này, Lương Du Lan quay đầu nhìn anh, thấy người đàn ông cuối đầu mím môi, trên mặt lộ vẻ đau khổ. Lương Du Lan thầm nghĩ, "Ngươi a~~ ngươi đúng là một Boy dễ bi thương.
Mèo đen đặt chân trái lên chân phải, ngồi duyên dáng như một tiểu công tử, dụi đầu vào người Sở Chinh, "Meo meo~~" Được rồi~ không ngờ 5 năm qua anh vẫn thích tôi như vậy, sức quyến rũ của tôi quá lớn a meo meo! Mà sao anh không quay lại theo đuổi tôi? Tôi sẽ tha cho anh, thật đấy, meo meo! Mèo ngốc gục đầu xuống chân kêu "meo meo~" không ngừng.
Đúng lúc này, Sở Chinh đột nhiên đem Lương Du Lan ôm vào lòng ngực. Úp mặt vào lưng mèo, tay vòng xuống bụng xoa xoa.
Lương Du Lan: "Meo meo!!" Không phải a? Không khóc nữa?! Tôi không phải đá chườm mắt a!!
Sở Chinh dụi mặt vào người hắn, mèo ngốc sắp nổ tung rồi: Muốn khóc thì cứ khóc đi, nhưng đừng có làm bẩn lông ta!!!
_________ hết chương 3_________