Chương 4: Meo~

Edit: Cam 🍊

Sở Chinh lúc này không khóc, chỉ là đem Lương Du Lan một thân lông đen óng mượt làm cho lung tung rối loạn như bị sét đánh. Lương Du Lan nghển cổ le lưỡi, một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc. Nhưng mà, quan hốt phân nhà mình không hoàn hảo mình cũng không nên ghét bỏ, huống hồ Sở Chinh đa sầu đa cảm như vậy là do chính mình. Chính là hắn lại dùng da lông mình làm khăn lông lần nữa thì không thể nhịn được.

Xe bảo mẫu dừng ở hầm gara của Hoa Viên, bánh xe không lệch chút nào áp vào tuyến xe. Sở Chinh nói câu hẹn gặp lại, ôm mèo ngốc leo xuống xe như đi ăn trộm. Hắn trước kia từng luyện chạy nước rút, sức bật bây giờ có thể áp dụng hoàn toàn.

Tài xế nhìn thấy một đạo hắc ảnh nháy mắt biến mất khỏi gara.

Cũng là một thời điểm tốt. Sở Chinh lao khỏi gara chạy vào thang máy, rốt cuộc ở trong thang máy "hô hô" thở gấp.

Vặn vặn chỉnh cổ Lương Du Lan về phía khuỷu tay, thang máy "đinh" một tiếng mở ra, Sở Chinh một tay vịn cửa thang máy, một mặt thò ra dò xét.... Có thể đem một ảnh đế dọa thành như vậy, quả thật không dễ.

"Anh!" Người ngồi trước cửa nhà hắn đột nhiên tru lên, mắt phóng ra một đám sao nhỏ.

Sở Chinh liếc mắt một cái, thẳng lại sống lưng, chỉnh trang ra vẻ đạo mạo. Giống như người vừa rồi rụt đầu rụt đuôi bên trong thang máy không phải là hắn, "Em tới làm gì?"

Sở Chiến đứng lên, như đám người chờ quả thật trong mòn con mắt: "Anh trở lại rồi!"

Sở Chinh đem mèo ngốc thả trên mặt đất, ngắm nghía lớp gạch men mosaic trước cửa thang máy, xác định không có người khác mới ưỡn ngực bước ra.

Sở Chiến đem đầu đưa tới: "Anh nhìn ai vậy a?"

Sở Chinh mặc kệ hắn tiện tay vén tóc, ấn mật khẩu.

Ba Sở Chinh là một lão quân nhân, cả đời được lớn nhất là quân hàm bài trưởng. Tuy rằng không có chinh chiến cả đời, nhưng từ cách ông đặt tên cho hai đứa con trai mình, có thể nhận ra khát vọng cách mạng bất biến của ông.

Sở Chinh vừa vào cửa liền nằm thẳng lên sofa, Lương Du Lan hai bước nhảy lên bàn trà, quấn đuôi nằm xuống, đèn phía trên chíu sáng bóng một mảng lông mượt. Sở Chinh nói: "Em thế nào có thời gian chạy tới chỗ này? Lâm Tử Mộc đâu?"

Sở Chiến đem cánh tay để ở sau đầu, "Cô ấy nói minh tinh cô ấy thích nhất là anh, phái em đến đây tận tay lấy chữ ký của anh." Sở Chiến đem mặt quay qua hướng anh trai "Hai ta giống nhau như vậy, ta để nàng nhìn ngắm là được rồi, cô ấy nói em quay cuồng đi ngưu bảo bảo, là ý gì vậy?"

Sở Chinh liếc mắt nhìn hắn: "Nàng bảo em cút đi, bò con ạ."

Sở Chiến: "...."

Lương Du Lan lười biếng nheo đôi mắt, nhìn Sở Chiến lại nhìn Sở Chinh, "ngao~" một cái tìm cảm giác tồn tại. Đáng tiếc hai người vẫn chưa để ý đến cậu. Sở Chinh đem kính râm dày da tất cả ném xuống, cởi luôn áo khoác tây trang, "Em đi tranh siêu thị đi, mua về mấy con cá."

Sở Chiến ở sofa xoay vòng, "Cái gì a, em vừa mới trở lại mà! Còn có sao mật mã lại đổi rồi?"

Sở Chỉnh đảo mắt rót một chén nước, "Đi một lần đổi một lần, phòng ngừa vạn nhất."

Sở Chiến: "Anh không sợ đổi xong chính mình cũng không nhớ được hả!"

Sở Chinh đi tới, không chút lưu tình duỗi chân dài đá mông Sở Chiến: "Đi! Mua! Cá!"

Sở Chiến tiếp tục ở sofa mấp máy: "Không đi không đi, em muốn ký tên xong mới đi."

Sở Chinh ngồi trên bàn trà, đem Lương Du Lan ôm vào trong lòng, vẻ mặt so với Dương Bạch Lao còn khổ bức hơn.

Vẻ mặt hắn biến hóa cực nhanh khiến người kinh hoàng: "Sở Chiến, anh năm đó bước vào giới giải trí là vì ai hả, còn không phải vì lo học phí cho chú mày sao, mẹ chúng ta mất sớm, cha lại...."

Sở Chiến: "Đi đi đi! Không phải chỉ là mua cá cho anh sao anh thế mà lôi cả chuyện này ra!" Sở Chinh nằm ngay đơ "rầm" một cái ngồi dậy, "Không phải anh không ăn hải sản sao? Cá cá cá! Còn không bằng gọi cơm hộp?!"

"Than Nắm của chúng ta cả ngày nay chưa ăn cái gì, gầy mất rồi. Còn có cơm hộp làm sao sạch sẽ?! Bảo em đi mua có vài con cá làm gì nhiều lời thế hả, cẩn thận chút nữa anh mày đánh cho chú cả đầu đầy sao đấy."

Sở Chiến mếu máu gương mặt, trở tay cào cào mặt bự của Lương Du Lan: "Đói gầy chỗ nào? Béo đến mức không đi nổi nữa nè! Nó là em anh hay em mới là em anh hả! Vì một con mèo anh nhẫn tâm bắt em trai một thân mệt nhọc này lết ra cửa?!"

Sở Chinh đem tay sờ mó Lương Du Lan của Sở Chiến đập rớt, phòng ngừa mèo nhà mình một hồi bị cào ra máu, "Là con trai anh mày đấy, có đi mua hay không?"

Sở Chiến cất tiếng oán than, vẫn là bị anh một chân vô tình đá ra khỏi cửa, phía sao tiếng khóa cửa vang lên "cùm cụp" một cách lạnh lùng. Sở Chinh mở điện thoại video: "Còn không mau đi, không có cá thì không có chữ ký."

Sở Chiến nghĩ anh hắn một đại nam nhân thân cao 1m9, nhìn chằm chằm hắn qua màn hình điện thọa, vừa dụ dỗ vừa đe dọa như đang ve vãn nam nhân, xém chút nữa nôn ra một búng máu lớn.

Sở Chiến ủ rủ cụp đuôi tiến vào thang máy, hắn nghĩ thầm Sở Chinh vì cớ sinh không tự mình đi mua, nếu không thì kêu Triệu Minh cũng được mà! Ngay lúc này cửa thang máy "đing~" mở ra, một nam nhân tóc tai bù xù quần áo xốc xếch trông như mới bị xxoo xong xuất hiện ở cửa. Sở Chiến thân muốn bước qua, đột nhiên người dó chụp cánh tay hắn, Sở Chiến kinh ngạc: "Anh làm gì?"

"Không nhận ra hả? Tôi là Triệu Minh nè, chào cậu cái thôi."

"Anh là Triệu Minh!?" Sở Chiến vớt người ra khỏi than máy, nhìn từ trên xuống dưới. Triệu Minh bàn tay Nhĩ Khang hướng về phía thang máy, hai mắt đẫm lệ: "Cậu không biết thang máy ở đây chờ lâu lắm đâu, cho tôi đi chung với~"

Cửa thang máy đóng lại trước mặt Triệu Minh, Triệu Minh không có biện pháp chỉ có thể chờ lượt tiếp theo, vẻ mặt táo bón: "Cậu kéo tôi làm gì?"

Sở Chiến nói: "Anh bị sao vậy? Bị đánh cướp?"

Triệu Minh vỗ đất cát trên quần: "Cướp cái gì, là bị fan vây quanh."

Sở Chiến kinh ngạc, mắt trợ to như trứng gà: "Anh muốn vào giới giải trí?"

Triệu Minh bất lực: ".... Là fan anh cậu."

Sở Chiến "Ồ~" một tiếng, "Tôi tưởng đâu, nếu anh mà vào được giới giải trí thì có phải tiêu chuẩn ở đó rớt xuống thấp quá rồi không."

Triệu Minh: "...."

Sở Chiến: "Đừng nản chí, không làm nổi minh tinh chúng ta có thể theo đuổi minh tinh a! Này không, tôi là xuống đón anh đấy."

Triệu Minh nhíu mày: "Sao cậu biết tôi tới đây?"

Sở Chiến "khụ" một chút, đôi mắt lung tung nhìn tứ phương: "Anh tôi nói."

Triệu Minh: "Tôi còn chưa nói cho anh cậu mà."

Sở Chiến: "Thần giao cách cảm mà! Anh ấy bảo tôi xuống nói anh đi siêu thị mua cá, thịt nhiều ít xương nhé!"

Triệu Minh nhíu mày: "Anh ấy ăn?"

Sở Chiến mặt đầy tiếc hận nói: "Đoán sai rồi, là cho mèo ăn."

Sở Chiến vui sướиɠ ấn thang máy lên trên, cho Triệu Minh một cái hôn gió: "Nhớ về sớm chút nha~"

Triệu Minh "Ai..." một tiếng, cong sống lưng đi hai bước. Mới bước ra cửa lớn liền cảm thấy việc sai sai,... là Sở Chinh sai Sở Chiến đi mua cá đi!

**

Màn đêm buông xuống, lầu cao thành thị ánh đèn chiếu sáng, phản chiếu bên trên một bầu trời đầy sao. Tại ngôi nhà trong phòng bếp mây khói lượn lờ, Triệu Minh thân mang tạp dề đầu tóc rối như ổ gà quang muỗng. Âm thảnh loảng xoảng như đang đánh giặc: "A!! Phòng bếp sắp bị tạc nổ rồi!!"

Sở Chinh ở bên ngoài bình tĩnh thuận lông cho Lương Du Lan, "Phòng bếp nổ phải cứu cá trước."

Triệu Minh sặc khói ho khù khụ: "Tôi thì sao!?"

Sở Chinh: "Than Nắm không thích ăn cậu."

Lương Du Lan nghe động tĩnh ở phòng bếp, lười biếng ngáp một cái. Sau đó đem đầu nhét ở cổ áo đang mở của Sở Chinh. Sở Chiến đang lục xem album của anh trai, "Hình này chỉnh đến không giống anh nữa rồi, người thật làm gì soái như vậy."

Sở Chinh không để ý hắn, tiếp tục trước cửa phòng bếp canh thức ăn của Lương Du Lan. Sở Chinh vừa tắm xong, trên người có mùi rất dễ chịu, Lương Du Lan đem đầu chôn vào bên trong áo hắn, đem quần áo căng ra thành một cái bộc lớn.

"Than Nắm~ em như vậy là giở trò lưu manh a~"

Cửa phòng bếp rốt cuộc mở tung trong sự chờ đợi. Triệu Minh mặt mày đen thui, may mắn cá làm ra không tệ, chín.

Sở Chinh đem đĩa cá cướp đi, "Trợ lý liền phải toàn năng, biết nấu ăn, dọn dẹp, kiên nhẫn, sửa cửa, cạy khóa..v.v.. Cậu, mọi thứ đều không đạt chuẩn, còn hay oán hận, tôi bình phẩm kém đấy."

Sở Chinh đem đĩa để lên bàn, cũng đưa Lương Du Lan lên.

Sở Chiến nhìn mèo ăn lại nhìn Sở Chinh, "Anh, vậy chúng ta ăn gì giờ?"

Sở Chinh ném xấp giấy báo dưới bàn qua một bên, đồn hết tình cảm yêu thương ngắm mèo nhà mình, thấy người khác cũng nhìn liền đen mặt, "Cơm hộp."

Sở Chiến nói: "Cơm bên ngoài không sạch sẽ! Chính anh còn không cho mèo ăn mà!"

Sở Chiến cào cào sống lưng mèo: "Em ăn lại có sao đâu."

Sở Chiến không còn gì để nói, nhận mệnh cầm lên cơm hộp vùa nhìn liền thấy hết, "Anh cùng một von mèo dính nhau cả ngày, người không biết còn tưởng ngươi là yêu con mèo rồi!"

"Yêu một con mèo thì làm sao, ngươi kỳ thị giống loài!?"

Lương Du Lan trừng mắt, rất có khí thế gây chuyện "Meo!" Ta là người! Cái mũi động động, cái đuôi vẫy vẫy, tiếp tục ăn cá.

"Anh nhìn như hòa thượng rồi, JJ mọc ra để trang trí đúng không? Vậy lấy cáu gì mà chứng minh mình là nam nhân?" Sở Chiến nằm trên sofa, gắp sủi cảo trong hộp cơm lên ăn.

Triệu Minh khô cằn đứng một bên, thân đầy mùi vị khói dầu, "Ừm, không còn việc gì, tôi đi nhá?"

Sở Chinh: "Nếu là không muốn ở lại ăn cơm, vậy mai tới."

Triệu Minh: ".... Tôi là nói muốn ăn hay không muốn ăn a?"

Ban đêm chín giờ rưỡi, Sở Chinh thân thể mệt mỏi rốt cuộc đuổi đi Triệu Minh rồi đá luôn Sở Chiêna ra khỏi cửa, cùng Lương Du Lan một người một mèo nằm xem TV. Minh tinh cũng là người, cũng cần thời gian để tiêu khiển. Sở Chinh ôm mèo để trên đùi, Lương Du Lan rốt cuộc ăn no, thoải mái mài móng.

Sở Chinh nói: "Con trai, cho em ăn thức ăn em không chịu, phải cá mới chịu động miệng, ba nuôi không nổi em thì phải làm sao đây?"

Lương Du Lan: "Meo meo~!" Anh có rất nhiều tiền mặt mà! Sao nuôi không nổi ta được!

Sở Chinh: "Em nói về sao không ăn cá nữa? Được a~ không ăn cá chúng ta có thể ăn thức ăn, không thể kén ăn!"

Lương Du Lan: "Meo meo!" Đi mà ăn thức ăn cho mèo của anh đi! Hiểu lời tôi nói không hả!

Sở Chinh: "Đồng ý? Thật ngoan."

Lương Du Lan: "...." Đồng ý cái beep! 屮 艸 芔 茻!

Sở Chinh cuối đầu hôn đầu mèo ngốc đang tức giận, bỗng dưng thở dài: "Tôi cùng y liên hệ, chỉ còn có ngươi."

Nếu muốn nói về mối liên hệ giữa Lương Du Lan và Sở Chinh, một vài dòng chữ đều không thể diễn giải ra hết. Nếu để Sở Chinh bây giờ soạn ra một bản tự truyện, hơn nửa cuốn chắc là phải nói về Lương Du Lan rồi.

Sở Chinh nhìn lên thiệp mời viền vàng kia, trên mặt tối sầm, ba chữ "Lương Du Lan" phía trên vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Rũ mi đối diện mèo đen, nói: "Con trai, ba ba em có nên buông bỏ Lương Du Lan, bắt đầu một tình yêu mới hay không? Rốt cuộc y đã...."

Lương Du Lan ưỡn ưỡn ngực, lông đều dựng hết lên, "Ngao ngao!?" Meo, lão tử đây thi cốt còn chưa lạnh, ngươi đây liền di tình biệt luyến! Đem thân mình cuộn thành hình tròn, giây lát lỗ tai giật giật, cụp xuống, lắp bắp "Ô!"

Vôna dĩ hai người đã chia tay, Sở Chinh hắn muốn đi tìm một người mới Lương Du Lan cậu có tư cách gì mà ngăn cản~

Sở Chinh nhìn vẻ mặt ai oán của mèo nhà mình, vươn tay sờ sờ mặt cậu, nói: "Em còn nhớ y sao? Kỳ thật ba cũng nhớ y, rất nhớ."

Lương Du Lan "Meo" một tiếng, lúc tôi còn ở, vì cái gì lại không đến.

Sở Chinh tất nhiên là không trả lời, chỉ đem thiệp mời mở ra đặt lên bàn, "Ngày mai ba đi xem y lần cuối, em thì sao?"

Lương Du Lan hơi ngẩn đầu, liếʍ một chút lên mặt hắn, "Meo!" Đi!

Sở Chinh đem mặt dán lại phía mặt mèo trên bàn, thở dài, "Em là mèo, không thể đi."

Đôi mắt Lương Du Lan biến thành hình viên đạn, đuôi mèo đều căng thẳng ra, "Meo ngao!" Vậy ngươi mẹ nó sao còn hỏi ta?!

___________ hết chương 3 ___________