Chương 2: Hỗ động thân mật.

Hà Như Ca vừa sửng sờ vừa được sủng mà sợ tiếp nhận thẻ người tốt, bên cạnh kính đen hiện lên hai lựa chọn [ mang mắt kính lên ] / [ tháo mắt kính ], nếu là trong hiện thực, 100% Hà Như Ca sẽ chọn mang mắt kính lên.

Nhưng khi đối mặt với thái độ của tiểu bạch hổ trong trò chơi, Hà Như Ca quyết đoán lựa chọn tháo mắt kính, lại thấp thỏm bất an chọn [ vuốt ve ].

Thái độ đã từ căm thù biến thành coi thường, có lẽ đãi ngộ sẽ được tăng lên một ít đúng không.

“Số 20.”

[ Số 20 linh hoạt tránh đi bàn tay của bạn ]

Tiểu bạch hổ trong màn hình không lại vừa cào vừa cắn nữa, chỉ ngẩng đầu nhỏ miệt thị (coi thường) nhìn cậu một cái.

Không! Bị! Đánh!

Hà Như Ca đầy cõi lòng khát khao lại ấn chọn [ đối thoại ] một lần nữa.

“Số 20.”

[ Số 20 cảm thấy hoang mang với hành vi của bạn ]

Tiểu bạch hổ nằm ngay ngắn trong ổ, đôi mắt xanh thẳm nhìn chăm chú người trước mắt, nó vô biểu tình nghiêng đầu, ria mép tuyết trắng cũng theo động tác mà hơi run run.

…… Bán manh đáng xấu hổ.

Hà Như Ca ra vẻ bình tĩnh đẩy đẩy gọng kính, di động con chuột chọn [ cho ăn ], đồ ăn có thể lựa chọn chỉ có kẹo được tặng trong gói người mới.

[ tiêu hao kẹo *1 ]

Bàn tay với vết thương chưa lành nắm thành quyền, dưới ánh mắt chăm chú cảnh giác của tiểu bạch hổ, mở ra bàn tay lộ ra viên kẹo bên trong.

“Số 20.”

[ Số 20 ngửi được mùi hương nhưng nó cái gì cũng không làm, chỉ lãnh đạm nhìn bạn ]

Tiểu bạch hổ biết Hà Như Ca không có ý muốn công kích, cho nên nằm dài trong ổ, thân hình như một cục bột trắng rắc mè. Đôi mắt lam không còn lệ khí giống như trước, chỉ lười biếng nhìn người trước mặt, ngược lại còn hơi giống mắt cá chết.

Tôi muốn tan chảy……

Muốn trộm nó về nhà quá.

Hà Như Ca nghiêm túc giữ cho mình tỉnh táo, cậu vừa định thử chọn lại cả ba [ đối thoại ] / [ vuốt ve ] / [ cho ăn ] một lần, lại phát hiện thời gian hỗ động thân mật mười phút đã sắp hết, chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi.

Lúc cậu rời khỏi khoang, Hà Như Ca còn tưởng tiểu bạch hổ sẽ nhào lên nhân cơ hội trốn đi, nhưng tiểu bạch hổ lại không làm như vậy, nó chỉ nằm dài trong ổ bình tĩnh nhìn Hà Như Ca rời đi, toàn bộ quá trình cái đuôi cũng không thèm động đậy một chút nào.



Tịch Quy Xán nằm vào khoang trò chơi.

Tiếng người ồn ào bên tai, mùi máu tươi nồng đậm quanh chóp mũi, không khí ẩm ướt lạnh lẽo liên miên không dứt, game thực tế ảo này có độ mô phỏng cao thật, khiến Tịch Quy Xán cứ tưởng mình đang ở trong hiện thực.

Anh mở mắt ra.

Thấy được viện cô nhi Tinh Hải, còn có những nhân viên công tác bận rộn khác.

Đây là trò chơi, Tịch Quy Xán vô cùng thanh tỉnh mà hiểu rõ, những gì anh trải qua hiện tại đều là trò chơi giả dối

Bởi vì…… Anh đã từng hủy diệt toàn bộ nơi này.

Phần da sau cổ bị dùng sức nắm chặt, game thực tế ảo mô phỏng 100% đau đớn nên Tịch Quy Xán có thể cảm nhận được đau đớn, cùng với cảm giác toàn bộ cơ thể bị treo không. Anh cúi đầu nhìn cặp móng vuốt nhỏ đạp tới đạp lui trên không trung của mình.

Không phải móng vuốt sắc bén có thể dễ dàng cướp lấy sinh mạng mà là loại siêu nhỏ, thịt lót vẫn còn là màu phấn hồng non nớt.

Lúc này trong đầu Tịch Quy Xán cảm thấy chấn động cực lớn.

Mắt lam trừng to đến tròn xoe.

Nhân viên công tác tóc vàng nhìn thấy biểu tình của tiểu bạch hổ nhịn không được cười ra tiếng, hắn nhấc bổng tiểu bạch hổ lên cao, ghé sát vào nhìn bộ dáng của nó.

Tịch Quy Xán đột nhiên đối diện với con chồn sóc kia, còn thấy được ánh mắt đùa giỡn của con chồn sóc này.

Người dám nhìn anh như vậy trước đây đã sớm bị anh vặt đầu rồi.

Nhưng bây giờ vì tuổi nhỏ hạn chế, Tịch Quy Xán tiếc nuối chỉ có thể cắn đối phương một ngụm, trong miệng toàn là mùi máu tươi khiến anh cảm thấy có chút buồn nôn.

Lại đến nữa.

Loại cảm giác buồn nôn quen thuộc này.

Tinh thần thức hải xuất hiện gió lốc loạn lưu từng chút từng chút khiến thức hải của anh suy sụp. Mỗi khi anh có dao động cảm xúc, bệnh của anh sẽ bắt đầu phát tác.

Có một nhân viên công tác khác nắm sau cổ anh, Tịch Quy Xán cho dù bị ốm đau tra tấn nhưng vẫn không bỏ cuộc, cố gắng cào đối phương một phát.

Bởi vì chứng cắn nuốt toàn lưu tinh thần, Liên Bang còn vì bệnh tình của anh mà chế tác trò chơi, chính là loại trò chơi phế thải này hay sao, lúc anh còn mơ hồ vì phát bệnh đã bị ném vào khoang trò chơi này.

Cái nơi từng vây nhốt anh ba tháng, khiến anh cực kỳ chán ghét đến thống hận này!

Những suy nghĩ này khiến Tịch Quy Xán gần như tức muốn nổ tung, anh giống như pháo nổ muốn lao ra ngoài, cuối cùng lại đυ.ng đầu lên cửa sắt.

Tịch Quy Xán: “……!!!”

[ Tích —— kiểm tra thấy tinh thần thức hải của người chơi xuất hiện dao động kịch liệt, vì suy xét đến sức khỏe của người chơi, trò chơi sẽ tự động ngắt kết nối với tinh thần! ]

[ Ba ]

[ Hai ]

[ Một ]

[ Đăng xuất thành công! ]

Khoang trò chơi tự động mở ra, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của nam nhân, lông mày của anh nhăn lại, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt sắc bén bởi vì ốm đau tra tấn cho nên mang một vẻ đẹp yếu ớt nào đó.

Hai con mắt bỗng nhiên mở, mỹ nhân bệnh tật suy yếu ban đầu trong nháy mắt đã đổi thành tướng quân tức sùi bọt mép. Da thịt tái nhợt của Tịch Quy Xán vì tức giận mà chuyển thành ửng hồng, anh đấm một quyền lên thân kim loại của khoang trò chơi, xác ngoài được chế tác bằng kim loại quân dụng lại xuất hiện vết rạn như mạng nhện.

Mà bàn bay của Tịch Quy Xán lại không bị gì.

Anh rút chip quang não của khoang trò chơi ra, ấn mở tồn trữ chuẩn bị xóa khoản trò chơi phế thải này ngay lập tức.

?

Cái tên phế phẩm gì thế này!

Tịch Quy Xán kéo trò chơi này vào thùng rác, sau đó anh lại càng tức giận! Bởi vì anh phát hiện khoản trờ chơi rác rưởi này không thể xóa bỏ!

Tịch Quy Xán tức đến hộc máu.

Là thật sự phun ra máu, bệnh của anh phải tránh dao động cảm xúc, một khi cảm xúc bị dao động quá mức sẽ dẫn đến đau đầu, hộc máu…… cùng với rụng lông.

Nguyên hình của Tịch Quy Xán là một con hổ bị trọc, đầu tóc ở hình người còn tính dày rậm, cho nên anh đã lâu không biến về nguyên hình.

Vô cảm dùng mu bàn tay lau vết máu bên miệng, cầm lấy quang não liên hệ bác sĩ chủ trị, chỉ vừa mới nhấn vào dãy số liên lạc thì đối phương đã ngay lập tức nhận. Trong hư không xuất hiện hình ảnh lập thể của một nam nhân trung niên hơi béo, đây là bác sĩ được Liên Bang phái đến chuyên môn chữa trị cho Tịch Quy Xán, tên là Mao Tử Hiệp.

Ánh mắt của Mao Tử Hiệp dừng trên vết máu bên khóe miệng vẫn chưa lau khô của Tịch Quy Xán, sợ đến mức cả người run rẩy, lỗ tai chuột màu xám vụt ra ngoài. Nguyên hình của Mao Tử Hiệp là một con chuột Tầm Dược, hắn có y thuật rất cao siêu, nhưng khuyết điểm là quá nhát gan, đặc biệt là khi đối diện với Tịch Quy Xán gϊếŧ trùng như ma trong tinh chiến, hắn sẽ nhịn không được mà sợ hãi.

Vị tổ tông này tại sao lại phát bệnh nữa? Nhìn có vẻ còn đang tức giận, mẹ ơi, mình sẽ không đâm đầu vào họng súng đâu đúng không.

“Tịch, Tịch thiếu tướng, ngài có chuyện gì sao?”

Tịch Quy Xán chỉ vào icon trò chơi trên quang não, lạnh lùng nói: “Trò chơi của mấy người tạo cho tôi tại sao không xóa được?”

Mồ hôi lạnh trên trán Mao Tử Hiệp cũng không rảnh lau, hắn run rẩy nói: “Này, trò chơi này không phải chúng tôi tạo cho ngài đâu, Tịch thiếu tướng. Ngài xem, bên cạnh mới là cái chúng tôi gửi cho ngài, trò chơi dùng để phối hợp với trị liệu.”

Trường hợp lại một lần nữa rơi vào xấu hổ.

Mao Tử Hiệp cười làm lành nói: “Tịch thiếu tướng, bình thường ngài còn chơi trò chơi tình yêu này nữa sao, thật ra loại trò chơi này cũng khá tốt, có thể trợ giúp ngài thư giãn cảm xúc.”

Ánh mắt sắc như lưỡi dao liếc về phía Mao Tử Hiệp, khiến Mao Tử Hiệp sợ đến mức cả cái đuôi cũng vụt ra ngoài. Khi màn hình chuyển thành màu đen, biểu hiện Tịch Quy Xán đã kết thúc cuộc gọi thì Mao Tử Hiệp đã hư thoát nằm liệt trên ghế, biến thành một con chuột xám nhỏ đang liên tục thở dốc.

Đầu bên kia quang não, Tịch Quy Xán đang nhìn chằm chằm icon trò chơi , Mao Tử Hiệp nghĩ trò chơi này do chính anh tải về, nhưng Tịch Quy Xán từ trước đến nay đều không chơi trò chơi.

Cho nên …… trò chơi này từ đâu đến? Tại sao bối cảnh trò chơi lại là viện cô nhi Tinh Hải? Thế lực đứng sau trò chơi này là ai? Bọn họ muốn làm cái gì?

Tịch Quy Xán trầm mặc tìm một khoang trò chơi khác mới hoàn toàn, lại tiến vào trò chơi này một lần nữa.

Anh chán ghét bí mật, bởi vì những thứ này sẽ khiến anh nhớ đến một số hồi ức cực kỳ không tốt. Anh lại muốn xem trò chơi này rốt cuộc đã sưu tầm bao nhiêu tư liệu lúc trước của anh, và cuối cùng thì họ muốn làm cái gì?

Trước mặt lại xuất hiện không gian tối tăm một lần nữa, lúc này Tịch Quy Xán đã bình tĩnh hơn nhiều, anh dựa vào trong cái ổ đã có chút cũ này, rũ mắt nhìn về phía móng vuốt dơ bẩn của mình.

Không rửa.

Ngay cả hứng thú liếʍ móng vuốt cũng không có.

Cái trò chơi rác rưởi này.

Trong không khí thoang thoảng một mùi sữa, Tịch Quy Xán động động cái mũi, game thực tế ảo nên cảm giác đói khát cũng được hoàn nguyên 100%, mùi sữa này đối với Tịch Quy Xán bây giờ mà nói thì rất mê người.

Chính là cho dù đã đói bụng như vậy rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy buồn nôn.

Chỉ cần tưởng tượng đến đó là người của viện cô nhi Tinh Hải thì cho dù đó là npc của trò chơi, anh vẫn cảm thấy ghê tởm.

Cái nắp bị nhấc lên, một tia sáng từ lỗ hổng rọi vào nơi tối tăm này, mùi sữa càng nồng hơn cũng dần lan tỏa ra, Tịch Quy Xán vẫn nằm im không nhúc nhích, mắt lam lại càng lạnh nhạt hơn.

Bởi vì anh chậm chạp không có động tác khiến vị nhân viên công tác kia cảm thấy hoang mang, đối phương thế mà lại ngồi xổm xuống dưới đưa mặt nhìn vào bên trong lỗ hổng để quan sát tình huống.

Thế này không phải gấp gáp đưa mặt đến để cầu xin bị đánh sao?

Tịch Quy Xán hào phóng thỏa mãn đối phương, sau khi cào thương cái tên ngu ngốc này, anh thật ra đã chuẩn bị nhịn đói rồi.

Trước kia ở nơi quỷ quái này, đói bụng là chuyện bình thường.

Nhưng ra ngoài dự kiến của Tịch Quy Xán, bình sữa thế mà lại bị nhét vào lỗ hổng.

Có lẽ vừa nãy mới cào đối phương, cảm giác buồn nôn của Tịch Quy Xán đã giảm bớt không ít, anh theo bản năng liếʍ liếʍ đầu lưỡi, suy nghĩ không biết nhân viên công tác kia đang chơi trò gì.

Chẳng lẽ là cho anh uống một ngụm rồi nhanh chóng rút ra? Loại hành vi ngu ngốc này rất phù hợp với tác phong của những người đó.

Tiểu bạch hổ đi tới trước bình sữa, hung ác mở miệng ngoạm chặt núʍ ѵú cao su!

Nếu thật sự muốn rút ra thì anh sẽ dốc hết sức lực của mình, để xem đến lúc cuối cùng có thế uống thêm hai ngụm nữa không!

Ôm ý nghĩa như vậy, Tịch Quy Xán uống sữa mà như đánh giặc, toàn thân đều vào trạng thái cảnh giới mười phần, ngay cả lỗ tai cũng dựng lên, cuối cùng đến khi uống hết sữa cũng không thấy người kia làm động tác nhỏ gì.

Đúng thật là —— cực kỳ lãng phí thời gian!

Tịch Quy Xán tức giận rống một tiếng thăm hỏi tên ngu ngốc ngoài cửa, sau đó nổi giận đùng đùng trở lại cái ổ, nỗ lực bình phục cảm xúc.

Bởi vì mỗi khi anh tức giận thì chính anh là người khó chịu nhất.

Những người này không xứng để anh tức giận.

“Số 20, nhóc có ổn không.”

Đột nhiên nói chuyện khiến Tịch Quy Xán giật mình đến quên tức giận. Anh nghi ngờ chính mình đang nghe lầm, nhịn không được vẩy vẩy lỗ tai. Anh biết mình đang ở trong ‘Kế hoạch Hàn Băng’, những nhân viên công tác sẽ tránh giao lưu ngôn ngữ và tiếp xúc tứ chi với bọn họ.

Đúng là trò chơi, làm việc không nghiêm túc một chút nào.

Trước đây anh đã trải qua kể hoạch Hàn Băng, bị vây trong căn phòng phong bế tràn đầy tiếng khóc này tận ba tháng, trong lúc đó đều không được giao lưu với bất cứ người nào.

“Tôi có thể nói chuyện với nhóc một chút được không?”

Không thể, cút đi, chúng ta không có lời gì để nói.

Người ngoài cửa không nhận được câu trả lời nên có vẻ đã rời đi, Tịch Quy Xán ngay lập tức cảm thấy thế giới thanh tịnh hơn không ít, cho dù cả căn phòng vang vọng tiếng kêu thầm thì, kỉ kỉ, miêu miêu, gâu gâu không dứt.

“Lạch cạch.”

Đột nhiên xuất hiện ánh sáng như muốn lóe mù mắt Tịch Quy Xán, ngay sau đó cửa sắt đã nhanh chóng khép lại, một vị khách không mời lại nghênh ngang xuất hiện trước mặt Tịch Quy Xán, đã vậy còn vươn móng heo về phía anh.

Tịch Quy Xán: “……”

Thực tốt, người này đã thành công khơi mào lửa giận trong người anh!

Tiểu bạch hổ lại hóa thân thành pháo đốt lần nữa, cuồng dã dùng ra miêu quyền. Sau khi đấm đá hỗn loạn đã vô tình đánh rớt cặp kính đen.

Khi Tịch Quy Xán lại giơ móng vuốt chuẩn bị đánh người, anh thấy được khuôn mặt không có ngoại vật che lấp kia.

Đại não trong nháy mắt trống rỗng.

Tịch Quy Xán tắt tiếng một lúc, không thể tìm một từ ngữ trau chuốt nào có thể hình dung khuôn mặt mà anh đã thấy, trừ bỏ đẹp thì trong đầu còn nhảy ra bốn chữ “Kinh vi thiên nhân”.

Móng vuốt đã bật ra lại cảm thấy do dự, sau đó yên lặng thu hồi.

Cái tay kia lại duỗi đến một lần nữa, Tịch Quy Xán vốn dĩ muốn đánh người, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia thì anh lại không thể xuống tay được, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn tránh khỏi bàn tay kia. Tịch Quy Xán không cảm thấy mình là một nhan khống, nhưng người trước mặt đã vượt qua phạm trù của cái đẹp bình thường.

“Xin chào, số 20, tôi tên Hà Như Ca, tôi muốn nói chuyện với nhóc một chút được không?”

Tịch Quy Xán: “……”

Người này cho rằng mình lớn lên đẹp là có thể muốn làm gì cũng được sao? Nếu còn nói nhảm nhí thì tôi nhất định sẽ đánh người đấy.

Người kia không được trả lời cũng không tức giận, cậu ta lấy thứ gì đó từ trong túi ra đưa đến trước mặt Tịch Quy Xán, mở bàn tay lộ ra viên kẹo bên trong.

Tịch Quy Xán: “……”