Chương 1: Hai Mươi Phút?

"Trướng quá… Ha… Ưʍ... Không muốn... Đừng... Dừng lại...A..."

Tại văn phòng ở tầng cao nhất của tòa cao ốc Tần thị. Ánh mắt Tần Lộ hơi lộ ra vẻ mê man, đôi môi nhỏ nhắn uyển chuyển mà kiều mị chợt vang lên những tiếng rên nho nhỏ.

Cô dựa vào bàn làm việc, một chân giơ thẳng lên trên, một bên đùi trắng nõn bị nâng cao lên, da thịt trắng nõn lộ ra năm dấu tay hồng hồng, năm ngón tay thon dài nắm chặt lấy cánh tay của người kia.

"Triển Lê... Dừng lại... Dừng lại đi… Anh… Khốn kiếp!"

Cô không ngừng cầu xin tha thứ, mà động tác người đàn ông nửa điểm cũng không có chậm lại, ngược lại càng lúc càng nhanh, ngũ quan của cô bởi vì du͙© vọиɠ mà hơi vặn vẹo, một lọn tóc dài đã nhuộm tím theo cơ thể của cô mà liên tục đong đưa không ngừng.

"Khốn kiếp... Ngừng... Dừng lại... Anh cho… Tôi... Dừng lại!"

"Thế nào, chỉ vậy đã không chịu nổi?" Rốt cuộc Triển Lê cũng dừng động tác lại, cúi đầu nhìn cô.

Anh nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc dính vào gò má cô, đầu ngón tay di chuyển chầm chậm theo lối đi của những giọt mồ hôi, anh vuốt ve dọc đường viền khuôn mặt, nụ hôn của anh liên tục rơi lên người cô, vừa hôn cô vừa thở dốc không ngừng, rốt cuộc anh cũng trượt dần lên môi cô.

"Ưʍ..." Tần Lộ quay đầu sang bên khác, một mặt né tránh nụ hôn của Triển Lê, một mặt với giọng điệu lạnh nhạt mở miệng nói, "Ba giờ tôi còn có cuộc họp."

"Có cuộc họp?" Ánh mắt Triển Lê quét qua đồng hồ trong phòng làm việc đang được treo trên vách tường kia, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, khóe miệng cong lên nói: "Hai mươi phút, Tần đại tiểu thư có phải quá khinh thường tôi rồi không?!"

Không sai, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, đã qua hơn hai mươi phút. Tần Lộ đã sớm lêи đỉиɦ một lần, nhưng mà cái tên Triển Lê này ở trên người cô càng đánh càng hăng...

Một lát nữa Tần Lộ còn có cuộc họp, tuy là cuộc họp nội bộ, nhưng để cho tất cả mọi người chờ đợi một mình cô thì cũng không tốt, Tần Lộ di chuyển thân thể, ý bảo Triển Lê rút ra khỏi người cô.

Nhưng mà Triển Lê không nói gì chỉ cười nhìn cô, một chút cũng không động đậy.



"Lê thiếu, tôi cho anh mượn dùng phòng tắm của tôi một chút nhé?" Tần Lộ cố gắng đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra, "Hay là để tôi gọi trợ lý lấy một bộ quần áo mới đến đây cho anh?"

"A ——" Nụ cười của Triển Lê mỗi lúc một thêm đẹp mắt, đôi mắt đen như mực hiện ra ánh sáng nguy hiểm, "Tần đại tiểu thư thích ăn thức ăn nhanh, chẳng lẽ cho là tôi cũng giống như cô không kén ăn sao?"

"Vậy anh muốn thế nào ——"

Ba chữ “như thế nào” cô còn chưa nói hết, Tần Lộ chỉ cảm thấy Triển Lê chợt động thân áp sát vào người cô, đâʍ ѵậŧ nam tính của mình vào sâu trong cơ thể cô, đồng thời anh cúi đầu chặn lại môi của cô, không chút khách khí mà cắи ʍút̼.

Hơi ấm từ môi lưỡi của anh dọc theo khóe môi cô trượt xuống hàm dưới, cánh tay di chuyển đến cánh bướm mềm mại giữa hai chân cô, kɧoáı ©ảʍ dâng trào làm nó run lên một trận. Triển Lê dùng kỹ thuật điêu luyện của mình làm cho cô cả người xụi lơ, nhịn không được thở dốc thành tiếng.

Tần Lộ xấu hổ trừng anh, thế nhưng anh lại gắt gao chế trụ cô, hạ thân bắt đầu chậm rãi đâm vào... Lại rút ra... Còn đâm sâu hơn... Lại rút ra... cứ như thế lặp lại nhiều lần, đến khi cô đỏ bừng cả khuôn mặt lại không còn lực kháng cự, anh lại cúi đầu cắn nhẹ một cái lên nhũ hoa đang dựng thẳng ở trên cặp ngực cô, đôi gò bồng bởi vì anh xoa bóp mà sưng to.

"A... A..."

Cô còn không còn kịp kêu đau, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đã hung hăng đâm vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt, tốc độ rút ra đâm vào quá nhanh làm hoa dịch của cô văng khắp nơi, anh nhiều lần cắm vào nơi sâu nhất mà mềm mại của cô, đồng thời bàn tay to lớn không ngừng chà sát lên hai nhũ hoa của cô, kỹ xảo thuần thục, xoa bóp, nhào nặn, không ngừng dày vò, làm cho bầu ngực sưng vù.

Triển Lê bày ra bộ mặt lười biếng, trên cao nhìn xuống không chút lưu tình tiến vào, Tần Lộ mồ hôi đầm đìa, nơi mềm mại bị va chạm mạnh mà không ngừng rung động, sợi tóc đung đưa dính phải mồ hôi bám lại trên gương mặt cùng trên bả vai, cô ngước đầu không ngừng thở dốc.

Tần Lộ chìm ngập trong kɧoáı ©ảʍ dâng trào, dần dần, vòng eo cô mềm mại theo tiết tấu của anh mà không ngừng đong đưa kịch liệt, không còn nhớ đến chuyện có kịp đi họp gì nữa.

Đồng hồ trên tường tích tắc không ngừng di chuyển, kim chỉ phút dần dần đi xa khỏi số mười hai kia. Bên trong phòng làm việc hai người đang trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ chưa từng chú ý đến, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến mấy tiếng gõ cửa.

"Giám đốc Tần ——, Giám đốc Tần, cô có ở bên trong không?"

Tiếng gọi của trợ lý khiến động tác rốt cuộc làm cho Tần Lộ cả kinh, cả người bị anh rút ra cắm vào đến mềm nhũn ra đột nhiên bình tĩnh lại: "Ưʍ... Có người... dừng... Dừng lại, anh!"