Chương 26Kỳ Tham nhíu mày, ngoài cảm thấy bất ngờ thì còn thấy vô cùng phiền toái: "Tình huống gì?"
"Hai tháng trước cô diễn thuyết ở hội trường của học viện, có thể là vì một vài vụ án trước đây cô xử lý, hay là phương thức làm việc đều khiến học muội Phú Tưởng kính ý và sùng bái." Vệ Linh rất hào phóng nói, "Cho nên rốt cuộc em ấy nhịn không nổi mà nói với tôi
'rất muốn học tập cùng Kỳ học tỷ để trở thành một luật sư có lí tưởng như vậy'".
Kỳ Tham cong cong khóe môi, không nói gì. Vệ Linh nghiêng đầu suy đoán hàm nghĩa trên vẻ mặt của cô, rồi lại nói: "Về chuyện lần này, em ấy tâm sự với tôi rất lâu, tôi nghĩ em ấy thích kiểu mẫu hành động và suy nghĩ như Kỳ luật sư, cho nên mới lấy dũng khí nói với tôi là muốn qua bên chỗ cô làm luật sư thực tập."
"Loại chuyện này, tại sao em ấy không tự đi nói với tôi." Kỳ Tham nhìn rừng cây mơ hồ trên bãi cỏ rộng lớn đằng trước, không hề có chút vui vẻ nào.
Vệ Linh trả lời: "Đầu tiên em ấy thực tập ở Sở sụ vụ của tôi, cũng là đang học tập với tôi, nếu như muốn nhảy qua chỗ của cô thì mặc kệ thế nào cũng nên nói với tôi một tiếng. Ngoài ra, cô học muội nhỏ này hay xấu hổ, sợ rằng không thể nói rõ ràng ý định muốn đi theo cô học tập, cho nên mới để lộ nhiều thông tin với tôi như vậy, uyển chuyển muốn tôi giúp em ấy hỏi trước cô một tiếng."
"À...." Kỳ Tham có chút phiền não vươn ngón tay gãi gãi gò má. "Nhưng nói thật, tôi rất không thích cá tính lập lờ không dứt khoát của em ấy nha."
Vệ Linh cười nói: "Bây giờ em ấy mới bước chân vào xã hội, tính tình nguyên tắc còn chưa vững chắc, cô có thể rèn luyện thêm cho em ấy."
"Quá tốn thời gian tinh lực và thể lực." Kỳ Tham vừa nghĩ đã thấy tương lai không ngừng xuất hiện phiền toái. "Vệ luật sư cô cũng nên trước sau vẹn toàn một phen nha, nếu ban đầu ở trước mặt Tôn giáo sư đồng ý dẫn theo em ấy thì cũng không nên nửa đường vứt lại cho tôi."
Vệ Linh khẽ cười khổ: "Không phải tôi nửa đường bỏ chạy mà là em ấy cố tình coi trọng cô, muốn khởi nghiệp cùng với cô."
"Em ấy coi trọng rôi?" Kỳ Tham hoàn toàn không đặt sự chú ý lên trọng tâm câu chuyện, mặt mà giả bộ kinh ngạc vô tội: "Vậy tôi càng không thể dính vào em ấy nha, nếu để Tôn giáo sư biết được thì sau này làm sao tôi có thể đến nhà thầy ấy ăn cơm nữa? Vả lại tôi cũng không có câu dẫn em ấy nha!"
"Kỳ luật sư...." Vệ Linh không thể làm gì khác là bất đắc dĩ gọi cô một tiếng. " Coi trọng mà tôi nói không phải là ý tứ đó."
"Vậy thì là loại 'coi trọng' gì?" Kỳ Tham ngồi trên lưng ngựa một lúc lâu thì đã có chút thích ứng, bắt đầu lớn mật nghiêng người qua nghiên cứu nét mặt của Vệ Linh, dù bận nhưng vẫn nhàn nhã nói: "Lúc trước tôi cũng không được hoan nghênh như vậy."
Vệ Linh nghiêng mặt qua nhìn cô: "Luôn sẽ có người yêu thích những loại người hoàn toàn trái ngược với mình. Có lẽ sự quả cảm của Kỳ luật sư đã hấp dẫn tính cách hướng nội của Phú Tường học muội đi, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tôi hẹn cô ra đây chính là hi vọng cô có thể quan tâm nhiều hơn một chút.... Hơn nữa, ở trên phương diện nhận biết pháp luật thì Phú Tường học muội vẫn rất ưu tú, rất có tương lai phát triển."
Kỳ Tham chép miệng ngẩng đầu nhìn trời, một lúc sau mới nhìn về phía nàng: "Lúc em ấy nói muốn đi theo tôi học tập, chẳng lẽ cô không tức giận sao?"
Vệ Linh cúi đầu suy tư mấy giây, sau đó mỉm cười nói: "À, thật ra thì tôi cũng cảm thấy có chút khổ sở vì mị lực bản thân không đủ lớn."
"Chẳng qua chỉ là 'có chút' thôi à?" Nụ cười của Kỳ Tham mang theo chút trêu đùa. "Nói như vậy nếu như tôi đồng ý để em ấy đi theo tôi lăn lộn, tôi cũng sẽ không có quá nhiều cảm giác thỏa mãn nha."
"Cảm giác thỏa mãn sao?" Vệ Linh có chút nói không ra lời, "Chẳng lẽ cô rất thích xem dáng vẻ hổn hển của cấp trên khi bị người khác đào tường nhà mình à?"
"Không phải rất thú vị à?" Kỳ Tham nháy mắt với cô một cái, quay đầu cười to, giục ngựa chạy đi. Vệ Linh lẩm bẩm: "Rốt cuộc là loại người gì đây?"
Trâu Giai Giai ngồi trước người nàng nghe vậy thì liền xoay đầu nghiêm túc nói: "Chị của em là một người rất tốt đó!"
Vệ Linh cúi đầu mỉm cười với cô bé, cũng rất nghiêm túc trả lời lại: "Ừm, hóa ra là vậy à, chị biết rồi. Đến, chúng ta đuổi theo cô ấy." Nói rồi giục ngựa đuổi theo.
Vệ Duyệt đã đứng trên bãi cỏ đằng trước chờ ba người một hồi lâu, bởi vì nhịn không được mà đã leo xuống ngựa, tháo mũ bảo hộ xuống, thấy Kỳ Tham chạy đến thì kích động nhảy cẫng lên vẫy tay với cô: "Mọi người thật chậm chạp a!"
Nãy giờ Kỳ Tham chỉ cưỡi ngựa đi bộ, sau khi cho ngựa chạy nhanh thì mới phát hiện con ngựa đen này bắt đầu bộc lộ dã tính, không còn nghe lời chi phối của mình như ban đầu nữa, cô thở hồng hộc vỗ vỗ bờm của nó mấy lần: "Cưỡi ngựa đúng là chuyện mệt người."
"Thật ra thì có bí quyết mà." Vệ Duyệt cười hì hì nói. "Em có thể dạy chị nha."
Kỳ Tham xoay người nhìn thấy Vệ Linh cũng đã chạy đến, tùy tiện trả lời: "Chị họ của em vừa mới dạy chị không ít bí quyết, chị nghĩ hôm nay đủ dùng rồi."
Vệ Duyệt theo tầm mắt của cô nhìn sang, sững sốt một hồi, đột nhiên mặt đầy cảnh giác nói: "Có phải chị rất thích chị của em không?"
"A?" Kỳ Tham đang tập trung khiến chú ngựa đen an phận một chút, con ngựa cứ đi vòng tới vòng lui mãi. "Em nói chị thích cô ấy sao? Làm sao có thể chứ."
Vệ Duyệt nặng nề hừ một tiếng: "Rất ít người nào khi tiếp xúc rồi lại không thích chị của em. Em biết dung mạo của chị ấy rất đẹp. Nhưng mà.... chị cũng cũng chỉ là một trong những người theo đuổi chị ấy thôi. Xếp vài chục hàng cũng chưa đến lượt chị!"
Kỳ Tham vui vẻ cười lên: "Tại sao người khác theo đuổi cô ấy thì chị cũng phải nhất định phải thích cô ấy chứ? Vả lai trùng hợp là chị là kiểu người thích đi ngược số đông nha."
Vệ Duyệt tựa như thở phào nhẹ nhõm: "Chính là chị không thích chị ấy, chỉ xem chị ấy là bạn bè bình thường thôi sao?"
"Em nghĩ nhiều quá rồi." Kỳ Tham bình tĩnh trả lời. "Chị và chị của em ngay cả bạn bè cũng không phải."
"Tại sao vậy.... Thế với em thì sao?" Vệ Duyệt ép sát theo hỏi. "Hai chúng ta thì sao, coi như là bạn bè không?"
"A?" Kỳ Tham không hiểu nhìn gương mặt nhỏ nhắn non nớt của cô bé một lúc lâu. "Hai chúng ta.... Chị nhiều nhất cũng chỉ coi em là một cô em gái ngạo kiều thôi nha."
Vệ Duyệt nhảy cẫng lên đá vào chân cô: "Ai là em gái của chị chứ?!"
Kỳ Tham che chân kéo con ngựa trốn qua một bên, nhưng con ngựa lại rất không nghe lời khiến cô càng thêm căm tức: "Rất đau đó! Đứa nhỏ này là xảy ra chuyện gì vậy?"
Vệ Linh cưỡi ngựa chạy đến trước mặt hai người, thấy sắc mặt của Kỳ Tham không đúng, rồi lại nhìn vẻ mặt không tốt lắm của em họ, không khỏi thắc mắc hỏi: "Hai người sao vậy?"
"Không sao cả." Kỳ Tham không muốn so đo nhiều chuyện với trẻ con, nhưng không ngờ Vệ Duyệt lại tức giận, xoay người nhảy lên ngựa, roi trong tay vừa quất xuống thì ngựa đã cất vó chạy đi, la lớn: "Kỳ Tham là đồ khốn kiếp không nói lí lẽ!"
"Tiểu Duyệt...." Vệ Linh kinh ngạc nhìn phản ứng kịch liệt của em gái, lúc này xoay người muốn đuổi theo nhưng Kỳ Tham nhanh tay lẹ mắt kéo lại dây cương: "Tâm tình trẻ con không tốt thì cũng không nên đi dỗ dành, chờ con bé bình tĩnh một chút rồi cô hãy đi nói chuyện với nó."
Cô nói xong câu này thì cũng chật vật trở mình xuống ngựa, sau đó ôm Trâu Giai Giai xuống theo, Vệ Linh vẫn không hiểu hỏi: "Cô nói gì với con bé vậy?"
"Không nói gì cả." Kỳ Tham nhún nhún vai, "Chỉ là cô em họ này của cô quá ngạo kiều. Động một chút là nổi giận, không có chút đáng yêu nào."
"Chị hai, ngạo kiều là gì ạ?" Hai chân vừa tiếp xúc với mặt đất, Trâu Giai Giai liền chăm chỉ học hỏi, Kỳ Tham hôn hôn gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, nói: "Ừm, ngạo kiều ý là nói một người, nhất là một cô gái thích tự nhận mình cao quý xinh đẹp lạnh lùng, không dễ nói chuyện, ngoài mặt cứ thích tỏ vẻ khó chịu ưỡn ẹo, đã hiểu chưa?"
"À..." Trâu Giai Giai cái hiểu cái không gật đầu, Vệ Linh không quá yên lòng mà nhìn xung quanh, một lát sau lại phát hiện em gái cuối cùng cũng cưỡi ngựa quay lại, thoáng yên lòng nói với Kỳ Tham: "Tính tình của em gái tôi tương đối dễ kích động, nếu như khiến cô...."
"Trẻ con thôi mà." Kỳ Tham cắt đứt lời nàng nói. "Cũng có thể hiểu được, chẳng qua tôi không đồng ý người nhà các cô cứ để mặc cô bé phát triển kiểu tính tình này."
Vệ Linh ôn hòa nói: "Là con bé nói sai, một lát nữa tôi sẽ bảo nó xin lỗi với cô."
"Không cần. Tính tình đại tiểu thư thôi." Kỳ Tham cảm thấy nhận lời xin lỗi từ một đứa bé cũng không phải là chuyện hay ho gì. Vệ Duyệt cưỡi bạch mã nhanh chóng quay lại trước mặt người lớn, sau khi thở hổn hển mấy cái, không chờ Vệ Linh nói chuyện thì đã nghiêng đầu lớn tiếng nhận lỗi: "Vừa nãy là em sai, thật xin lỗi! Xin chị đừng tức giận."
Kỳ Tham ngước mắt nhìn người đang ngồi trên lưng ngựa mang theo gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đầy uất ức, "ha" một tiếng nói: "Chị đã nói không cần tồi. Dù sao em cũng không phải là người đầu tiên nói chị khốn kiếp, chuyện nhỏ nhặt như vậy không nên để trong lòng."
"Như vậy, em có thể làm bạn với chị không?" Vệ Duyệt hòi, sau đó đưa roi ngựa trong tay về phía Kỳ Tham. "Ít nhất em có thể dạy chị cưỡi ngựa.... Không thu phí đâu."
Kỳ Tham bất lực nhìn roi ngựa trong tay cô bé, Vệ Linh ở bên cạnh lo lắng nháy mắt với cô, đại khái là hi vọng cô không nên từ chối để tránh tổn thương lòng tự ái cao ngất của em họ. Trầm mặc hồi lâu, Kỳ tham vươn tay nhận roi ngựa, bất đắc dĩ nói: "Aizz, được rồi, vậy từ hôm nay trở đi coi như em là một... cô bạn nhỏ của chị đi."
Vệ Linh bình thản nhìn gương mặt nhỏ nhắn của em gái đang đỏ ửng, rồi lại nhìn Kỳ Tham rõ ràng là vẻ mặt rõ ràng là đang ứng phó qua loa không tình nguyện, nhất thời không nói gì. Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bốn người thả chậm tốc độ quay về. Cưỡi ngựa đi bộ như vậy khiến Vệ Duyệt không khỏi nóng lòng, lại tăng tốc độ bỏ lại ba người Kỳ Tham. Chờ đến lúc bóng dáng cô bé biến mất thì Vệ Linh mới chậm rãi hé miệng nói: "Tính khí của em gái tôi vẫn rất vội vàng, nếu Kỳ luật sư thấy không quen thì xin thông cảm con bé vẫn còn nhỏ tuổi."
"A? À...." Kỳ Tham nhất thời không hiểu nàng đang nói đến phương diện nào, chỉ hàm hồ đáp một tiếng. "Tôi còn chưa đến nỗi phải đi so đo với một đứa trẻ, Vệ luật sư cứ yên tâm đi."
Vệ Linh nhẹ nhàng gật đầu: "Quan trọng nhất vẫn là chuyện của Phú Tường học muội, xin Kỳ luật sư cân nhắc một chút."
"Không cần cân nhắc." Kỳ Tham trả lời, "Nghe ý của cô có vẻ em ấy rất muốn qua bên tôi, vậy không bằng để em ấy đến thể nghiệm một chút, nhưng mà phải nói trước, phí thực tập ở Sở sự vụ chúng tôi không nhiều bằng bên cô đâu."
Vệ Linh mỉm cười: "Những chuyện như vậy nhất định em ấy đã nghĩ đến. Cuộc sống thực tập luật sư phải khổ cực một chút, nhưng những kinh nghiệm tích lũy được sẽ rất quan trọng. Những điều này chắc em ấy hiểu được."
Kỳ Tham thở dài một hơi: "Nếu Vệ luật sư cũng thay em ấy cam đoan như vậy thì tôi đành phải đồng ý thôi."
"Đa tạ Kỳ luật sư, chờ em ấy làm xong thủ tục bên cô, tôi sẽ mời cô một bữa coi như cảm ơn." Vệ Linh cười bày tỏ cảm ơn, Kỳ Tham khoát tay một cái: "Bỏ đi, cơm của Vệ gia các cô, tôi vẫn nên ăn ít chừng nào hay chừng đó."
Vệ Linh ôn hòa cười một tiếng, không thèm để tâm: "Cô vẫn rất có thành kiến với nhà chúng tôi sao?"
"Chớ có đem nhà mình tẩy trắng như vậy, cô dám nói người trong nhà các cô không có chút thành kiến nào với nhà chúng tôi sao?" Kỳ Tham cười haha, nhưng lại cố ý vạch trần sự thật. "Từ trước đến giờ, địa vị hai nhà chúng ta đều không bình đẳng. Vệ luật sư cô không phải là đột xuất có ý tưởng cúi đầu ban ân huệ cho tôi, tới biểu diễn thái độ rộng lượng của Vệ gia đó chứ?"
Vệ Linh nghiêm túc nói: "Tôi cũng không có ý nhìn xuống hay xem thường nhà cô, hơn nữa tôi chưa bao giờ có suy nghĩ địa vị không ngang hàng thì không thể kết bạn."
Kỳ Tham vẫn bất cần đời nhạo báng như cũ: "Hai chúng ta sao có thể trở thành bạn bè chứ? Nhiều lắm chỉ có thể coi là..... người cùng nghề đi, giữa người trong nghề với nhau thì thứ nhiều nhất chính là ức hϊếp lẫn nhau, hai chúng ta sau này có nhiều cơ hội để làm vậy đấy."
Vệ Linh hơi trầm mặc một chút, sau đó đáp lời: "Về phương diện chuyên môn, quan điểm của tôi và cô hoàn toàn trái ngược, tôi nghĩ sau này sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau trên tòa. Nhưng mà ngoại trừ lúc tranh luận trên tòa án ra thì bình thường chúng ta không thể trở thành bạn bè sao?"
Kỳ Tham không thèm để tâm cười nhạt một tiếng, thúc ngựa chạy đi: "Xin lỗi, với loại chuyện này tôi không hề ôm ấp chút hi vọng nào."
Vệ Linh cũng là người có lòng tự trọng rất cao, nghe cô nói như vậy thì cũng không thảo luận thêm nữa, chỉ ôm chặt lấy Trâu Giai Giai trước người, vυ"t roi giục ngựa, nhanh chóng đuổi theo con ngựa đen của cô.
Hai tuần sau, luật sư thực tập Phú Tường chính thức đến báo danh ở Sở sự vụ.
"A, Phú Tường đến rồi à.... Sau này cố gắng lên nha." Sau khi Kỳ Tham đẩy cửa đi vào thì thấy cô bé đang thu dọn cái bàn làm việc nhỏ vốn dùng để chất đầy giấy tờ tư liệu, tùy ý lên tiếng chào.
"Kỳ học tỷ! Mong chị sau này chỉ giáo nhiều hơn!" Phú Tường cầm khăn lau dính đầy bụi, vô cùng chính quy nghiêm túc chào cô, còn thiếu chút nữa là cúi người.
Kỳ Tham thờ ơ phất tay: "Không có gì để chỉ giáo cả, sau này có vụ kiện thì đi theo tôi nhiều một chút là được. Em tiếp tục dọn dẹp đi...."
Ngay lúc cô định nhấc chân rời đi thì Phú Tường liền vội vàng hỏi: "Vậy Kỳ học tỷ, bây giờ chị có đang theo vụ kiện nào không?"
"Còn chưa có." Trong lúc Phú Tường học muội chưa kịp lộ ra thần sắc thất vọng thì chủ nhiệm đã kéo cánh cửa phòng làm việc chung ra, ở xa xa lớn tiếng gọi: "Kỳ Tham đến rồi hả? Bên này có một vụ án lớn, cô đến xem thử có đủ năng lực xử lý không!"
"Gì?" Kỳ Tham nghe vậy thì cười không nổi, nhìn Phú Tường một cái tỏ ya cô bé ngoan ngoãn ở yên đây, sau đó đi theo chủ nhiệm vào phòng làm việc của ông ta. "Cũng sắp hết năm rồi, quần chúng nhân dân vĩ đại có thể yên tĩnh một hồi không trời?"