Chương 27

Chương 27

Đi vào trong phòng làm việc của chủ nhiệm, vừa đóng cửa, vừa xoa xoa cái cổ, kéo một cái ghế, tùy ý ngồi xuống: "Án gì thế lãnh đạo?"

"Lần này cho cô một cơ hội, án tố tụng hành chính?" Chủ nhiệm rất khách khí rót cho cô một ly trà nóng, Kỳ Tham vừa nghe xong mấy lời này của hắn thì trực tiếp đứng bật dậy: "Xin anh tha cho tôi đi. Tôi chưa từng nhận vụ án tố tụng hành chính nào cả. Anh đi mời cao nhân khác đi. Tạm biệt! Chúng ta sang năm gặp lại! Chúc anh tân xuân vui vẻ đại cát trước hai tháng nha!"

Chủ nhiệm lập tức vỗ bàn hô to: "Nha đầu chết tiệt cô đứng lại cho tôi! Bây giờ cánh đủ cứng rồi nên muốn nhận án thì nhận, không nhận thì không nhận đúng không? Ngày trước tôi dẫn theo cô sao không thấy cô chảnh như vậy? Hôm nay nhờ phúc của cô mà bên ngoài có thêm một tiểu nha đầu mới, có phải cô cũng định đào tạo cô bé thành người chảnh chọe như cô bây giờ không hả?"

Kỳ Tham không thể làm gì khác là xoay người quay trở về: "Phải, coi như niên muội kia của tôi đến không đúng lúc đi. Nhưng chủ nhiệm anh mới chảnh đó, không phải bình thường chỉ cần anh nổi giận thì tôi đều ngoan ngoãn nghe lời sao, nói đi, cụ thể là án tố tụng hành chính gì?"

Nửa tiếng sau, Kỳ Tham vừa ôm cổ vừa nhanh chóng tiến về phía sảnh làm việc chung, gõ gõ lên bàn làm việc mà Phú Tường còn đang dọn dẹp: "Đi, theo tôi ra ngoài một chuyến."

"Làm gì ạ?" Phú Tường ngây ngốc hỏi, Kỳ Tham sảng khoái nói: "Không phải đã nói để em đi theo tôi xử lý vụ án sao? Bây giờ có cơ hội rồi, mau lên!"

"A! Em biết rồi!" Phú Tường vội vàng vứt khăn lau, cầm áo khoác và ví da ba chân bốn cẳng theo sát Kỳ Tham.

Kỳ Tham xuống lầu lấy xe, một đường từ trung tâm thành phố đến xa lộ không nói một lời, Phú Tường nhìn dáng vẻ của cô không vui lắm, không dám tùy tiện hỏi thăm, chịu đựng lòng hiếu kì mãnh liệt nhìn chằm chằm con đường nhựa màu đen phía trước. Cuối cùng xe rẽ vào một con đường gồ ghề bên cạnh cao tốc nào đó, dọc theo con đường đất bụi bay mờ mịt đi đến một sườn núi lớn, sau một hồi ngồi trên xe lắc lư như điên, cũng may mà xe không trượt xuống sườn núi mà an toàn leo lên đến chỗ cao nhất. Xe dưới sự điểu khiển của Kỳ Tham không ngừng lao về phía trước, cuối cùng sau khi đi xuyên qua một bụi cỏ dại thì xuất hiện một cái dốc cao giống như không có đáy, đang lúc Phú Tường muốn hô to cứu mạng thì xe đã ngừng lại.

"Xuống xe đi." Kỳ Tham buồn cười nhìn dáng vẻ cô bé lén lút lau mồ hôi, tháo đai an toàn bước xuống xe. Đi đến đầu xe, Kỳ Tham đưa mắt nhìn đằng trước, bên dưới sườn núi xa xa kia là một cái thôn nhỏ có bố cục rời rạc tán loạn, mỗi ngôi nhà mang mỗi hình dáng khác nhau, có nhà trệt cũng có nhà ngói, có đại viện cũng có nhà nhỏ hai lầu, thấy thế nào thì cũng khiến người khác cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng mà cho dù như vậy thì nhìn tổng thể bên ngoài thôn trang vẫn rất sạch sẽ, nhất là con đường lớn nối liền thôn trang và quốc lộ được đổ xi măng cứng rắn, bên đường còn trồng mấy loại hoa dại không biết tên, phía Đông của thôn còn khu ẩm thực, trồng rất nhiều loại rau củ quả, dáng vẻ rất thịnh vượng.

"Kỳ học tỷ, chị đang nhìn gì vậy?" Phú Tường đứng bên cạnh c,ô đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn hồi lâu vẫn cảm thấy không hiểu gì.

Kỳ Tham hất cằm chỉ chỉ: "Nhìn thôn trang này đi."

"Thôn này thế nào ạ?" Phú Tường không hiểu hỏi.

Kỳ Tham rất kiên nhẫn dùng ngón tay chỉ ngay vị trí trung tâm của thôn, sau đó chậm rãi chỉ đến con đường xi măng: "Con đường thông xe này được xây dựng từ nửa năm trước."

Phú Tường có chút nhức đầu giật giật chân mày: "À.... Thì sao?"

"Có một thương nhân HongKong nhìn trúng mảnh đất này, bỏ tiền ra cho chính phủ thành phố chúng ta muốn sở hữu nó." Kỳ Tham chỉ ngón tay về phía trung tâm, rồi lại chỉ chính xác mảnh đất quan trọng đó. "Nghe nói muốn xây dựng một nhà máy chế biến thực phẩm gia đình."

"A?" Lúc này Phú Tường mới hiểu một chút. "Cho nên nói, thôn trang này sắp bị giải tỏa rồi?"

"Đúng là sẽ bị giải tỏa." Kỳ Tham đút hai tay vào túi áo khoác, nheo mắt nhìn thôn nhỏ hỗn loạn kia. "Liếc mắt nhìn có thể thấy khoảng chừng hai trăm hộ gia đình. Tính trung bình mỗi nhà ba nhân khẩu thì chính là sáu bảy trăm người. Người trưởng thành phần lớn đã đến thành phố làm công. Nhà có con nít thì cũng được đi học trong thành phố."

"Nói vậy nghĩa là chính phủ đã có sắp xếp khác cho bọn họ?" Phú Tường hỏi.

Kỳ Tham lắc đầu, giải thích: "Những người này đều là người ngoại tỉnh, không có hộ khẩu ở đây, nghe nói thôn trang này được bọn họ dựng lên từ rất nhiều năm trước.... Nói khó nghe một chút chính là bọn họ không có quyền sở hữu mảnh đất này. Năm đó ở đây chưa có đường xá nên chính phủ cũng không quan tâm chuyện bọn họ tự ý sinh sống ở đây. Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, mảnh đất này vì có đường xá thông với quốc lộ nên đã trở nên đáng tiền, chính phủ muốn thu hồi."

"Như vậy bọn họ..... Chính là phải bị đuổi ra ngoài sao?" Phú Tường hỏi.

"Đúng vậy." Kỳ Tham nhàn nhạt trả lời. "Thiên hạ rộng lớn, nơi nào cũng là đất của vua. Để cho bọn họ chiếm tiện nghi nhiều năm như vậy, chính phủ không phạt tiền đã không tệ rồi...."

Phú Tường lập tức không đồng ý: "Sao có thể nói như vậy được? Trước đây quốc gia không tiến hành khuyên can thích hợp, bây giờ nói muốn dùng mảnh đất này để kiếm tiền thì liền trở mặt, chính phủ cũng có chỗ không đúng a! Nhiều người như vậy một lần bị đuổi khỏi nơi này, bảo bọn họ phải làm sao đây?"

Kỳ Tham lạnh lùng quay đầu đánh giá cô bé: "Em nghĩ như vậy sao?"

"Đúng vậy!" Phú Tường hết sức nghiêm túc gật đầu. "Mặc dù nói bọn họ là người sai, thế nhưng họ là công dân Trung Quốc, bất luận thế nào thì chính phủ phải quan tâm đến lợi ích của họ trước tiên, an bài cho các công dân một đáp án hợp lí mới đúng!"

Kỳ Tham đứng trong gió rét nhìn chằm chằm cô bé hồi lâu, một lúc lâu sau chợt lộ ra nụ cười cực kì thỏa mãn: "Ừ, thật là trùng hợp, tôi cũng đang nghĩ như vậy nha."

"Chị đang thăm dò suy nghĩ của em sao?" Phú Tường bi thương sâu sắc hỏi, Kỳ Tham cong môi: "Có thể coi là vậy. Được rồi, nghiêm túc nói chuyện chính đi, tôi đã nhận vụ án này, mấy ngày nay phải giúp người trong thôn kháng án với cơ quan chỉnh phủ, em nghĩ thế nào?"

Phú Tường lập tức nói: "Em sẽ toàn lực ủng hộ Kỳ học tỷ!"

Khóe môi Kỳ Tham càng vểnh cao hơn: "Thái độ này của em khiến tôi rất hài lòng.... À đúng rồi, tôi quên nói, bên cơ quan hành chính dường như để phòng ngừa vạn nhất mà đã mời xong luật sư rồi, chính là Vệ đại học tỷ kia của em."

"Cái gì? Bên kia là Vệ học tỷ....." Phú Tường há to miệng hồi lây, thái độ lập tức lật ngược 180 độ. "Kỳ học tỷ, em cảm thấy, chị xem đi, em mới từ bên chị ấy chuyển qua bên chị không được bao lâu đã đối đầu với chị ấy, có phải là không tốt lắm không?"

Kỳ Tham trợn mắt nhìn cô một cái, xoay người trở lại xe: "Trước tiên cứ vào thôn tìm người quản lý tìm hiểu tình hình cụ thể, sau đó em phụ trách viết đơn xin kháng án! Chúng ta đi xem thủ tục hành chính một chút rồi nói sau."

Phú Tường vẫn há hốc miệng đi theo sau lưng cô, run rẩy nói: "Viết mấy thứ đó đúng là sở trường của em, nhưng xin chị nể mặt ông cậu của em, ngàn vạn lần đừng nói với Vệ học tỷ chuyện này nha...."

"Nếu đơn kháng nghị có thể được tiếp nhận, thì về phía chính phủ đương nhiên không đến lượt cô ấy ra tay." Kỳ Tham quay đầu xe, thuận tiện nhìn cô bé một cái. "Nhưng tôi cho rằng, đối với chuyện kháng nghị này, chính phủ sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu."

Phú Tường không đáp lời cô, bắt đầu khẩn trương luyện tập hít thở thật sâu.

Mảnh đất tụ hợp đủ loại thành phần công nhân viên vốn là một nơi đến phân chim cũng không có, tự khai hoang, tự xây nhà, tự xây đường, tự trồng trọt, không biết qua bao nhiêu năm mới có thể hình thành lên một thôn trang như vậy, nơi này chỉ có xe máy và xe đạp, không nhà nào có xe bốn bánh. Kỳ Tham đi vào thôn bắt tay với ba bốn người quản lý được thôn dân để cử, tiếp xúc với lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai của họ, sắc mặt cô trầm một chút, nơi nào đó trong lòng hơi căng lên.

Trong thôn này không có công trình kiến trúc dư thừa nào, cho nên Phú Tường chỉ có thể ngồi trong nhà của một người quản lí. Nhìn bố cục và cách trang trí ở đây thì có vẻ là một phòng khách nhỏ, Phú Tường nhận ly nước nóng người nhà đưa đến, ngón tay có chút run rẩy. Nhất là khi người trong thôn nghe nói có luật sư đại diện tìm đến nên cũng muốn chạy đến nhà này gặp mặt luật sư một lần, phát biểu cái nhìn của mình.

Nửa tháng trước, Cục quản lý đất đai thành phố gởi giấy thông báo giải tỏa đến, nội dung trên đó là nói nơi này sẽ được dùng để xây nhà máy, thôn trang này xây dựng trái luật, mời mọi người ở đây tích cực phối hợp, tốt nhất là trong năm nay phải chuyển đi. Hơn nữa trên giấy thông báo có rất nhiều câu từ diễn tả ý nói "để cho mọi người dùng không chỗ này nhiều năm như vậy mà không phạt tiền đã không tệ rồi", nhưng mặc kệ nói thế nào thì thông báo đột ngột này cũng đã đâm một vết dao đau nhức vào lòng những người dân ngoại tỉnh sinh sống ở đây nhiều năm. Vừa lo lắng vừa sợ hãi, vừa căm giận vừa khủng hoảng, tin tức nổ ra khắp nơi làm người ta tuyệt vọng, vì vậy mọi người liền nghĩ đến chuyện mời luật sư đến tham mưu hỗ trợ một chút.

"Đầu tiên, mọi người muốn tiếp tục sống ở đây là chuyện nhất định không thể." Kỳ Tham đọc xong đống giấy thông báo, hơi nghiêm túc nói với người quản lý. "Trừ phi mọi người có thể cung cấp cho chính phủ các bằng chứng chứng minh quyền sở hữu đất thì chuyện này sẽ trở nên rất đơn giản."

"Chúng tôi không có...." Mấy người quản lí trố mắt nhìn nhau, mỗi một người vì cuộc sống khổ cực mệt nhọc mà trên gò má đen sạm lộ ra rất nhiều nếp nhăn, vì một câu nói của Kỳ Tham mà nếp nhăn trên đó càng nhăn nhúm hơn.

Kỳ Tham biết bây giờ không phải lúc để an ủi, cho nên chỉ giả vờ không sao cả, rồi tiếp tục nói: "Sở dĩ vụ án này của mọi người đi qua nhiều Sở sự vụ như vậy nhưng không có nơi nào nhận là vì mọi người căn bản không chiếm được chút thuận lợi nào cả. Nhưng mà, trên phương diện khác, bên chính phủ vẫn có trách nhiệm trong việc không kịp ngăn cản kịp thời để mọi người xây nhà sinh sống ở đây."

"Cái này, Kỳ luật sư, cô xem chúng tôi nên làm gì tiếp theo bây giờ?" Người quản lý có chút hoảng loạn, ân cần muốn đẩy mâm trái cây trên bàn trà đến trước mặt cô, kết quả làm rơi quả bồ đào trên đó, hắn cúi người xuống nhặt lên nhưng lại vô ý đưa bàn tay đang cầm gói thuốc lá về phía cô.

Kỳ Tham cầm gói thuốc lá đặt xuống bàn trà, nói: "Đừng vội, cá nhân tôi cho rằng trước tiên nên cân nhắc đến chuyện kháng nghị chính phủ, nhìn xem có phải chính phủ kiên quyết không chịu nhường bước hay không.... Tôi hỏi thêm một câu, nếu như cuối cùng chính phủ đồng ý đền bù cho mọi người một ít, vậy mọi người có đồng ý nhượng bộ hay không?"

"Chính phủ sẽ đền bù cho chúng tôi sao?" Những người nãy giờ chỉ đứng bên cạnh lắng nghe nhịn không được nhao nhao lên tiếng. "Từ lúc phát thông báo xuống thì luôn có người bên chính phủ đến thúc giục chúng tôi nhanh chóng chuyển đi, bọn họ chưa từng khách khí với chúng tôi, cũng chưa từng nhắc đến chuyện đền bù."

"Kỳ luật sư thấy.... chúng tôi đại khái có thể được đền bù bao nhiêu?" Vẫn còn may người quản lý đáng tin một chút, trực tiếp hỏi ra vấn đề trọng yếu.

Kỳ Tham khó khăn chép miệng: "Tôi cũng không phải là người của chính phủ, cũng không phải cơ quan xét xử, cho nên kết quả sau cùng ra sao tôi không có cách nào dự đoán được. Tôi chỉ là muốn đưa ra tất cả khả năng có thể xảy ra cho mọi người, cũng trưng cầu ý của mọi người. Tình huống này của mọi người, nếu như bên chính phủ vẫn cứng rắn, một phân tiền cũng không cho thì đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng mà, có thể tranh thủ thì phải tranh thủ thật tốt, mọi người nói đúng không?"

Người quản lý và đám đàn ông trong thôn chụm đầu lại thảo luận một phen, bầu không khí tràn đầy tuyệt vọng. Kỳ Tham đưa giấy thông báo cho Phú Tường: "Về rồi nhớ photocopy ra vài phần, nghiên cứu thêm nội dung trên đó." Sau đó quay đầu nói với những người quản lý ở đây: "Tôi đề nghị mọi người lúc gặp người bên chính phủ không nên lấy cứng chọi cứng, tạm thời tiếp tục duy trì công việc và cuộc sống như bình thường, dựa theo tiết tấu trước kia là được, chờ tôi tìm hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện, ước chừng mất khoảng một tuần.... Sau đó tôi sẽ trở lại, có vấn đề gì thì cứ liên lạc, được không? Có thể làm được chứ?"

Người trong phòng có chút mê man không hiểu nhưng vẫn liên tục gật đầu. Phú Tường vội vàng đứng dậy đưa danh thϊếp của Kỳ Tham cho quản lý.

Sau khi lái xe rời khỏi thôn trang, sắc mặt của Kỳ Tham hơi ngưng trọng. "Phú Tường, ngay mai chúng ta chia ra hai ngả đến các đơn vị liên quan của chính phủ thành phố thu thập tư liệu."

"Đã biết!" Phú Tường đáp lời.

"Vụ án này nói phức tạp thì cũng phức tạp, nói đơn giản thì cũng rất đơn giản." Kỳ Tham nhíu mày, "Thắng kiện, là chuyện không thể nào, chuyện chúng ta có thể làm chính là tranh thủ cho bọn họ thêm nhiều tiền đền bù hơn, để hai bên có thể hòa bình giải quyết vấn đề này."

Phú Tường gật đầu nhưng lại lộ vẻ mặt khó xử, hỏi: "Bên chính phủ không phải nói đền bù là dễ dàng đền bù như vậy chứ? Huống chi thôn trang đó không có một tờ giấy chứng nhận hợp pháp nào...."

"Cố cung kinh đô năm xưa có giấy chứng nhận hợp pháp sao?" Kỳ Tham cười lạnh một tiếng hỏi. "Sao chính phủ không phá hủy mấy tòa nhà đó để xây nhà máy đi?"

Phú Tường lúng túng nói: "Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau mà học tỷ."

"Đơn giản mà nói, chỉ cần chính phủ có nhu cầu thì liền giữ lại, tháo dỡ, xây dựng, tân trang. Có giấy chứng nhận hay không chẳng qua chỉ là một câu nói của cấp trên mà thôi, có cho tiền hay không cũng không chỉ cân nhắc trên phương diện đúng sai. Em đọc tin tức trên báo chí bây giờ đi, có bao nhiêu người vì chuyện giải tỏa và đền bù mà phải bỏ mạng. Có lúc, tiền thật sự không thể an ủi tâm linh con người." Kỳ Tham lạnh nhạt nói. "Có đôi lời chắc em đã từng nghe rồi: Ổ vàng ổ bạc, không bằng cái ổ cỏ dại của mình."

Phú Tường gật đầu: "Dạ, em từng nghe rồi, thế nhưng.... Thật sự là không còn cách nào."

Kỳ Tham khẽ lắc đầu một cái, chỉ nói: "Người Trung Quốc quá nhiều, ý chí nhân dân liền như cỏ rác. Có thể chém, có thể đốt."