"Tất nhiên chuyện này có tỷ lệ cực thấp, sát thủ cao giai cơ bản đều là người có sức mạnh cực mạnh."
"Thì ra là vậy. Thế phía trên Kim bài?"
"Đại lão thầy lang của ta ơi, ngài đây cũng làm khó ta quá rồi, bây giờ ta mới là Thiết bài, nào biết được phía trên Kim bài có chuyện gì..." Từ Lão Tam trợn trắng mắt.
Phong Ấn bị một câu này chặn cứng họng, chỉ cảm thấy đối phương nói hay cũng nói có đạo lý, trong lúc tức thời không biết phải phản bác lại như thế nào.
"Có điều võ giả cũng không có phẩm cấp gì hết, cái được gọi là Cửu phẩm thiên lộ; cũng chỉ là cách nói được đại đa số người tiếp nhận thôi."
"Cửu phẩm thì dưới Tiên thiên, từ nhất phẩm lên tới cửu phẩm, cửu phẩm là cấp cao nhất. Đại khái chính là Hậu thiên đỉnh, cao nhất là nửa bước Tiên thiên, gần kề đột phá rồi, nhưng đột phá được hay không, chưa biết là ngày tháng năm nào."
Nói những lời này, Từ Lão Tam bỗng lên cót tinh thần: "Nói cụ thể ra thì, bây giờ ta chính là Hậu thiên Thất phẩm, qua một khoảng thời gian nữa, có thể bước vào Cửu phẩm rồi, nửa bước Tiên thiên, chỉ cần đột phá lên được Tiên thì... thế thì trâu bò rồi."
"À... Thôi đừng nói ngươi trâu hay ngươi bò nữa, đầu tiên nói đến phẩm cấp này trước đã."
"Trèo lên cao hơn thì ngược lại với Cửu phẩm, tất cả võ giả trên Thiên tiên, không phải từ Nhất phẩm lên Cửu phẩm nữa, mà thấp nhất chính là Cửu phẩm, sau đó là Bát phẩm Thất phẩm, cao nhất là Nhất phẩm."
Phong Ấn hơi lác não rồi: "Ngươi nói làm ta rối hết lên rồi. Người nào bảo là ngược lại thế?"
"Có người bảo, hừ hừ... Võ giả Cửu phẩm sau này chính là phẩm cấp của dân đen khắp giang hồ, Đỉnh thiên rồi cũng là nửa bước vào Tiên thiên... không thể tính gộp vào được cho nên mới có thể tuỳ tay chia ra, nhưng một khi đã bước lên trên Tiên thiên rồi, lúc đó siêu phàm thoát tục, trong lúc vô hình có thân phận địa vị, giống như quan lão gia vậy, cho nên mới có các cấp của chức quan, từ Cửu phẩm lên Nhất phẩm, Nhất phẩm là cao nhất..."
"Còn phải chú trọng đến... cái mà, Thiên địa nhân, sao lại có thể lấy chính phản chính được?"
"Bước vào Nhân cấp, chính là siêu thoát lên một tầng cao khác, cụ thể là siêu thoát khỏi cái quái gì, đẳng cấp này rất cao, ta cũng không thể nói rõ được, nhưng chính là nghịch chuyển một lần nữa, lại từ nhất phẩm leo lên cửu phẩm...."
"Cấp Địa cấp lại trở ngược, từ Cửu phẩm đến Nhất phẩm, tăng từ lớn đến nhỏ cứ thế làm lên."
"Lên đến cái nấc Thiên chi cao hơn hẳn một tầng rồi, một lần nữa đảo ngược, từ Nhất phẩm tăng đến Cửu phẩm, cứ lặp đi lặp lại như vậy, thế không phải chính phản chính à?"
"Mà bước được đến Thiên cấp, thì chính là tầng thần tiên trong mắt người thường rồi... Có người nói toàn bộ đại lục này cũng không được mấy mống, từng người một đều vô cùng thần bí."
Từ Lão Tam cảm thấy mình đúng là bác học đa tài, nhắc tới trình độ phân chia của võ giả, giảng đạo lý rõ ràng nhịp nhàng ăn khớp, không sai chút nào.
Trên thực tế đến hắn cũng không ngờ được, thứ tất cả võ giả khắp đại lục này đều biết, tên thầy lang lòng lang dạ sói này lại không biết chút nào cả.
Thiếu kiến thức gì mà thiếu nhiều thế!
Đúng là một tên hai lúa chính hiệu.
Từ Lão Tam cúi đầu suy nghĩ, rất cẩn thận phóng một ánh mắt rất là khách sáo về phía Phong Ấn.
Phong Ấn đang trầm tư không nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ lại một trận rít gào lên.
"Tình trạng cụ thể thì sao?" Phong Ấn hỏi.
"Ờ thì..." Từ Lão Tam đơ người.
Ta cũng chỉ biết những cái này thôi...
Về phần thâm sâu hơn... Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?
Đừng có tin tưởng ta thế chứ?
"Không biết, thật sự không biết nữa rồi!"
"Không biết? Ngươi biết nhiều cấp như thế rồi, sao mấy chuyện bên trong phẩm cấp ngươi lại không biết?"
"Ta còn biết Quan cửu phẩm là quan to... Nhưng ta đây không biết cách để làm quan mà."
Từ Lão Tam oan uổng hét lên: "Ai biết được làm quan thì mỗi ngày phải làm chuyện gì? Là mỗi ngày đều lấy tiểu thϊếp hay cách nuôi thêm một phòng nhì nữa... Cuối cùng là tham ô như nào để không bị bắt được, nhận hối lộ sao không bị phát hiện, trở thành quan cửu phẩm rồi có được đến thanh lâu tìm cô nương, nhìn lén quả phụ tắm hay không ta cũng không biết được... Cái này ai mà biết chứ?"
Từ Lão Tam ra vẻ vô tội nói: "Mấy chuyện cao thâm gì đó... Tự quan lão gia nghiên cứu đi nha...."
Phong Ấn trố mắt mà nhìn.
Cách lý giải của ngài đây về mấy quan lão gia, đúng thật là... trăm đường lắm ngách, vô cùng độc đáo!
...
Cùng lúc đó, đột nhiên sắc mặt Phong Ấn hơi đổi một chút, ở ngực, không gì báo trước đột nhiên nóng bừng lên.
Đây là sau khi hắn chuyển kiếp tới đây, phát hiện đeo một vòng cổ mắc một thanh đao nhỏ cùn bất thường, Phong Ấn đã thử nghiên cứu cái món trang sức nhỏ này, nhưng cho dù có thử như thế nào, thậm chí dùng lửa đốt búa đập, đốt thì không cháy đập thì không nát, đã thử đủ cách rồi, nhưng đến chẳng thay đổi một chút nào hết.