Chương 6: Bắt di nương lại

Chương 6 Bắt di nương lại

Mấy ma ma quản sự vừa phải bận tâm an nguy của Lâm di nương, lại vừa phải lo lắng hoa cỏ mình quản lý vô tình bị dẫm đạp, khẩn trương đến mức dậm chân đấm chân: “Ai u, Lâm di nương, ngài đừng chơi đùa nữa, trái cây vẫn còn xanh mà, không thể hái đâu!”

“Ai u ta ông trời ơi, búp măng kia mới nhú lên được tí tí như vậy, không thể rút không thể rút!”

“Các loại cá tôm rau quả này còn phải cung cấp cho vương phủ đó, ngài đừng nghịch ngợm chúng nó......”

Nhưng mà vị mỹ nhân đang chơi đùa rất vui vẻ kia nào có để ý đến lời nói của bọn họ, các ngươi có bản lĩnh thì đi mách với Thế tử đi, như thế càng giúp cô có thể hấp dẫn sự chú ý của Thế tử, vậy tại sao không chơi tiếp?

“Đâu, ở đâu có tôm? Mau lấy cho ta cái lưới, ta muốn đi vớt tôm lên làm món tôm nõn trắng trẻo cho gia ăn!” Bích Hảo hứng thú hừng hực mà xắn tà váy ướt dưới chân, vèo vèo chạy đi vớt tôm.

Ma ma quản sự phía sau: Ấn huyệt nhân trung! Ấn huyệt nhân trung!

Không quá mấy ngày, tất cả người hầu kẻ hạ trong phủ đều nhất trí cho rằng: Lâm di nương, quả nhiên là mắc bệnh không nhẹ.

Làm gì có người nào lại thay đổi tính tình nhanh đến như này? Cứ như là bị ma quỷ bám vào vậy.

Mấy ngày hôm trước vẫn một vẻ mặt ngạo mạn kiệm lời, không bước ra khỏi cửa cũng không muốn gặp ai. Vậy mà bây giờ lại như biến thành ếch xanh nhảy ót trong ao, còn ộp ộp kêu to, mỗi ngày nhảy nhót một nơi, không ai may mắn thoát khỏi.... quả thật là cô làm phiền muốn chết đi được!

Cuối cùng, các ma ma quản sự không thể nhịn nổi nữa, dắt nhau đến trước mặt Lý Mạc cáo trạng.

Ma ma quản sự lần lượt từng người tố cáo các loại “Hành vi phạm tội” của Lâm di nương, Trần Tĩnh đứng bên cạnh buồn cười mà không dám cười, sắp nghẹn đỏ cả mặt, hắn nhìn đưa mắt sang muốn nhìn xem phản ứng của Thế tử gia.

Biểu cảm của Lý Mạc vẫn nhàn nhạt, hiển nhiên là hắn không thích xử lý chuyện hậu viện. Đợi đến khi hắn viết xong tấu chương dâng hoàng thượng, xong mới ngẩng đầu nói với Trần Tĩnh: “Ngươi đến đó một chuyến đi, bảo cô an phận chút.”

Tiện đà cũng nói với các quản sự: “Nếu cô tiếp tục gây sự, các ngươi cứ bắt cô lại, nhốt vào phòng chứa củi nửa ngày mới được thả ra. Ai cũng có thể bắt nàng.”

Chuyện này......

Các quản sự nhìn nhau, lúc đầu còn cảm thấy sợ hãi, sau đó bất chợt mừng như điên. Oa, Lâm di nương từ trước đến giờ đều không được Thế tử gia yêu thích, bây giờ thì tốt rồi, có thể đi bắt cô!

Buổi chiều ngày hôm sau, quả nhiên vị Lâm di nương kiêu ngạo ương ngạch kia đã bị bắt.

Chỉ thấy bốn nữ người hầu khỏe mạnh thân thể chắc nịch mỗi người nắm một tay chân của Lâm di nương, nhấc lên khiêng cô ném bụp một cái vào phòng chứa củi.

Lúc ban đầu Lâm di nương cũng kêu la không ngừng nghỉ, nhưng bà tử canh giữ ngoài cửa lại càng đắc ý, đứng ngoài cửa phòng nói to: “Lâm di nương ơi là Lâm di nương, đây chính là ý chỉ của Thế tử gia. Ý của thế tử gia chính là ý của vương giá, ý của Vương gia chính là ý của Hoàng thượng đó, ngài ư, cũng đừng mong được ra ngoài, ngồi bên trong thoải mái đi!”

Bên trong phòng từ đó không có động tĩnh.

Bà tử dựa vào dưới mái hiên tạm nghỉ một lát, cái có cái không mà phe phẩy cái quạt, càng ngày càng buồn ngủ, dần dần thϊếp đi.

Đột nhiên trong phòng chất củi vang lên âm thanh ào ào giống có cái gì đó sụp xuống, bà tử sợ tới mức đứng bật dậy, cầm cây quạt chạy ra phía cửa kêu to nói: “Lâm di nương? Người còn muốn ra ngoài hay sao? Thế tử gia nói, nếu không nhốt đủ một canh giờ thì không được thả ngươi ra, ít nhất ngươi cũng phải bị nhốt một canh giờ nữa, hết giờ cơm chiều mới được thả ra.”

Bà tử vừa dứt lời, liền nghe thấy nhiều tiếng thở dốc kịch liệt phát ra từ trong phòng, như là sắp chết. Bà tử bỗng nhiên chấn động, lại hô to: “Lâm di nương, Lâm di nương?”

Chỉ là tiếng thở dốc bên trong càng ngày càng yếu, dần dần liền dừng lại...... Như thế này là đã chết rồi ư?

Bà tử vội vàng lấy chìa khóa mở cửa, ngay lập tức nhìn thấy Lâm di nương miệng hơi hé, nằm bất tỉnh dưới đất.

Chết rồi chết rồi, chuyện lớn rồi.

Không đến nửa canh giờ, tin dữ bắt đầu được điên cuồng lan truyền trong phủ: Lâm di nương té xỉu trong phòng chứa củi, suýt chút nữa thì mất mạng.

Người nghe bảo sao hay vậy, truyền tới truyền lui lời đồn lại biến đổi thành kiểu khác. Đến khi truyền đến Lệ Viên, lời đồn đã trở thành: Lâm di nương bị bà tử nhốt vào phòng chất củi, tra tấn tàn bạo, bị đánh đến ngất đi......

Vừa lúc Lý Mạc cưỡi ngựa trở về, thị vệ canh cửa liền bẩm báo với hắn theo phiên bản bị đánh đập vừa nghe.

Lý Mạc nhảy xuống ngựa, dẫn theo người đi đến Noãn Hương Ổ.

Tại Noãn Hương Ổ, Bích Hảo vẫn hôn mê trên giường, trên trán đắp một cái khăn tẩm nước lạnh, làn da trắng đến trong suốt, môi lại đỏ bừng, không thể nghi ngờ là phát sốt vì bị cảm nắng.

Mấy bà tử vừa thấy Thế tử gia tới, đều cảm thấy tình huống không ổn, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi xem ai sẽ ra trước mặt thế tử gia giải thích chuyện này.

“Đã mời đại phu đến khám chưa?” Lý Mạc vào nhà liền hỏi.

“Bẩm thế tử, đã cho người mời nhưng đại phu vẫn chưa đến.” Tiểu Lam nói, giương mắt ngó ngó mấy bà tử đứng ở ngoài cửa, sau đó bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Lý Mạc, “Gia, ngài phải làm chủ cho Lâm di nương a!”

☀Truyện được đăng bởi Reine☀