Chương 25: Văn Dật dọa sợ ngươi sao

Quả nhiên, cách chào hỏi cũng giống Quách Duệ biểu ca y như đúc.

Bích Hảo lại lui nửa bước, ho nhẹ một tiếng.

Tiểu Lam tự nhiên biết di nương kiêng dè điều gì, chủ động nói với bạch y: “Là Lâm di nương. Ngài là vị nào?" "

“A,” vị bạch y kia cao hứng mà thở dài một hơi, chắp tay nói, “Lâm di nương, có lễ, không bằng đoán xem, ta có thể tùy ý tiến vào Lệ Viên này, ta sẽ là ai đâu?”

Kỳ quái, vị bạch y lời nói tuy không xuôi tai, nhưng lại tuấn mỹ dị thường, môi hồng răng trắng, thanh tú văn nhã, một đôi mắt hồ ly thích cười trong mắt trong suốt tỏa ánh sáng, giơ tay nhấc chân gian lại không mất đi phong thái tao nhã.

Đây rốt cuộc là ai?

Bích Hảo nghĩ nghĩ, chợt, ngạc nhiên nói: “Ngài là, văn tiểu nhị gia!”

Văn Dật kinh ngạc, “Di, sao ngươi có thể đoán trúng?”

“Thế tử gia đã từng nhắc đến ngài với thϊếp thân.”

Văn Dật, từ nhỏ cùng lớn lên với Lý Mạc, tương lai Ung vương khởi binh bức vua thoái vị, Văn gia cũng góp sức không ít.

Bất quá, Bích Hảo xem ra, vị nhị tiểu công tử này chẳng qua chỉ là một chiếc gối thêu hoa, không có năng lực gì.

Đôi mắt hắn tỏa sáng như thấy bảo vật, du tẩu trên người nàng một hồi, dùng quạt xếp chỉ vào xiêm y nàng nói: “Tiểu nương tử, một thân váy áo này của ngươi là chất liệu gì vậy?”

“Ti dệt.”

Văn Dật lại chỉ quạt xếp vào cổ tay nàng, “Cái này thì sao, là loại trang sức gì vậy?”

“Vòng leng keng.”

“Nhất định mỗi tay phải đeo bốn cái sao, có dụng ý gì?”

Bích Hảo: “...... Không có.”

Vì sao một đại nam nhân lại cảm thấy hứng thú với trang sức trên người nàng như vậy?

Hắn liên tiếp lại hỏi mấy câu, cuối cùng, rũ mắt chỉ xuống giày của nàng: “Giày của nữ tử trẻ tuổi đều có thêu hoa văn như này sao?"

“......”

Bích Hảo thật sự muốn giơ giày lên, cho hắn nhìn xem có hoa văn hay không, sau đó nhấc chân cũng in một chút hoa văn lên mặt hắn!

Người này quả thực còn phiền phức hơn cả nàng!

Bích Hảo cố giữ bình tĩnh, tự nhủ không nên gây chuyện cho Lý Mạc, nàng không muốn trả lời hắn ta nữa, liền dùng cây quạt chắn trước mặt, ngây thơ mà cười.

Không, là cười có lệ.

Nào biết thằng nhãi này nhìn thấy vậy thì ngây ngốc, giống như vào tiên cảnh, trên mặt không biết là kinh diễm hay là không thể tưởng tượng được, khẽ nhếch miệng, ngơ ngẩn mà nhìn nàng, sau một lúc lâu, khoa trương nói: “Hảo, hảo mỹ......”

Tiểu Lam khụ hai tiếng, nhắc nhở vị đại nhân trước mặt này đừng không biết đúng mực.

Bích Hảo trong lòng hừ nhẹ một chút, định trốn đi, thằng nhãi này lại nắm cây quạt sấn lại, ngượng ngùng nói: “Tiểu nương tử, đây là như thế nào làm được?”

“Cái gì?”

“Chính là động tác cười vừa rồi của ngươi, là như thế nào làm được?”

“Cười như ta vừa rồi?”

Vừa nói xong, liền thấy Lý Mạc trở về, Bích Hảo thấy bóng dáng của hắn, đã chạy đến, “Gia đã trở lại!”

Tiểu nương tử chạy khiến vạt áo phiêu phiêu, mùi hương thoang thoảng, Văn Dật không ngờ lại xem ngây người, không khỏi “Oa” một tiếng, “Mỹ nhân chính là mỹ nhân, ngay cả chạy cũng đẹp như vậy.”

“Gia!” Bích Hảo nhào hướng tới Lý Mạc, ôm lấy cánh tay hắn cười ngọt ngào.

Lý Mạc thuận thế nắm tay nàng, sải bước đi lên phía trước, nói với Văn Dật: “Ngươi nói trong trà lâu có kẻ thù của ngươi nên không đi lên, ở dưới lầu uống trà chờ ta, cuối cùng lại tự trốn đi mất."

Văn Dật ho nhẹ một tiếng, lảnh lót nói: “Ta, đến đây xem cảnh sắc trước. Còn ngươi nữa, ngươi mua ít đồ mà lâu như vậy, ta đã chờ ở đây hơn nửa ngày."

Bích Hảo không biết hai người ước định cái gì, giật nhẹ tay áo Lý Mạc hỏi: “Không phải gia đáp ứng trở về uống rượu với ta sao?”

Lý Mạc nói: “Đúng vậy, vừa rồi ta đến trà lâu mua đồ ăn về cho ngươi, hắn cũng đi cùng ta —— đây là nhị thiếu gia của văn Quốc công phủ, làm chấp chính ở Đại Lý Tự, là bằng hữu của ta."

Nghe vậy, Văn Dật đoan trang mà hơi khom người, hồi đáp bằng một nụ cười ôn tồn lễ độ.

Phảng phất vừa rồi cái người đuổi theo tiểu nương tử hỏi thăm từ đầu hỏi đến chân không phải là hắn vậy.

Bích Hảo nhìn hắn, nội tâm phức tạp, không biết hình dung hắn là cầm thú, hay là lưu manh. Nhưng nàng có thể khẳng định một điều là, tiểu công tử Văn Dật này có chút sợ Lý Mạc.

Nếu sau này có thể áp chế hắn làm chút việc nhỏ...

Bích Hảo hơi uốn gối hồi hành lễ.

Nàng càng có thể giả vờ.

Nha hoàn bày đồ ăn Lý Mạc mua về cùng một vài món từ nhà bếp lên bàn, ba người cùng ngồi ăn.

Dùng bữa tất nhiên muốn uống rượu, Bích Hảo tửu lượng không tốt, chỉ là nếm một cái miệng nhỏ. Theo lễ chế, nữ tử dùng cơm trước mặt ngoại nhân cần phải che miệng, nàng liền một tay che phía trước chén rượu nhấp nhấp một ngụm, vừa ngẩng lên, đã thấy đôi mắt đối diện sáng lên lấp lánh.

Bích Hảo làm bộ hoảng sợ, sặc khụ vài cái.

Lý Mạc buông chén rượu, nhìn về phía nàng, “Sao vậy?”

“Gia, rượu cay, thϊếp hơi khó chịu, muốn trở về phòng nghỉ ngơi.” Bích Hảo nhăn lại mày, ôn nhu nói.

“Có cần phải xem đại phu hay không?”

“Không có việc gì, chỉ là ăn không vô, thϊếp về Noãn Hương Ổ trước, thỉnh gia tiếp tục.” Bích Hảo đứng lên, giống như bị kinh sợ mà lui ra.

Văn Dật thấy thế “Ai” “Ai” hai tiếng, “Ngươi còn chưa ăn mà.”

Thấy tiểu nương tử mất hứng mà về, Lý Mạc sắc mặt ám ám, quy hết tội trạng là do Văn Dật gây ra. Lý Mạc uống một chén rượu, đặt chiếc ly “Cạch" một tiếng xuống bàn, hắn thấp giọng nói: “Vừa rồi lúc đến ngươi nói gì với nàng?”

Văn Dật đang cầm đũa gắp một miếng bánh dày đường đỏ, trố mắt nói: “Chưa nói cái gì a, nàng cũng không quen biết ta. Sau lại ta hỏi xiêm y của nàng làm từ vải gì.”

“Hỏi nàng chuyện này để làm gì?” ánh mắt Lý Mạc trở nên sắc bén.

Văn Dật giương mắt lên đã thấy người đối diện đang dùng vẻ mặt "Ngươi làm tức phụ ta sợ hãi" nhìn mình, hắn lập tức bật dậy sang một ghế khác, "Ây ây, còn uống rượu nữa hay không? Ta thật sự không nói gì với nàng, không tin ngươi đi hỏi nàng!"

“Ngươi làm nàng sợ, lần sau đừng tới.”

“Ta......”

Ta oan uổng a!

......

Ban đêm, Lý Mạc đích thân đến Noãn Hương Ổ trấn an tiểu nương tử: “Có phải ngươi bị dọa sợ? Văn Dật hắn ta cũng không phải người xấu, về sau không cần phải để ý đến hắn."

Bích Hảo che lại ngực, kiều suyễn thở phì phò nói: “Chính là, chính là hắn nhìn ta từ đầu đến chân rồi hỏi một lượt, ngay cả nội y màu trắng hay hồng cũng muốn biết.”

Lý Mạc mày kiếm giương lên, “Cái gì ——”

Tác giả có chuyện nói:

Văn Dật cùng Bích Hảo hỗ động có điểm quái, nhưng đây là có nguyên nhân.

Văn Dật đâu cũng tuyệt đối không phải sắc lang, đạo lý ở nơi nào? —— có nguyên nhân.

ps: Thứ nhất nguyên nhân là Văn Dật trong nhà có cái mới từ nông thôn đến đồ nhà quê ( uông đến đến ), hắn còn không biết như thế nào cải tạo a ha ha...... Tiếng cười càng thêm điên cuồng.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀