Chương 2

Mạnh Thành đang định phản kháng, nhưng sau đó nghĩ lại, nguyên chủ là một người phục tùng, nếu hành động bất thường, điều này sẽ báo động cho kẻ địch.

Sau đó cậu sẽ có thể sẽ mất đi cơ hội ra ngoài tối nay.

Vì vậy, cậu cố gắng hết sức giả vờ bị bắt nạt, nước mắt rưng rưng,

yếu ớt đáp: “Tôi nghe thấy rồi!”

Mạnh Tường vừa rời đi, vẻ sợ hãi trong mắt Mạnh Thành đột nhiên biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng trong phút chốc.

Khi mặc áo vào, cậu vẫn đang nghĩ về âm mưu tiếp theo.

Cảnh tiệc là một bước ngoặt quan trọng trong cuốn sách gốc.

Kể từ khi kết hôn giữa nhà Mạnh và nhà Đường, con trai cả của nhà Đường từ lâu đã muốn đến thăm vị hôn thê mà y chưa gặp mặt, nhưng Mạnh Tường và mẹ kế luôn tìm đủ lý do để từ chối con trai nhà họ Đường.

Bây giờ Mạnh Thành đã trưởng thành, đã đến tuổi lấy chồng, trưởng tử nhà Đường tổ chức đại tiệc chiêu đãi cậu, bọn họ không thể từ chối, đành phải nhận lời.

Trong bữa tiệc, Mạnh Tường đã cởi khăn che mặt của Mạnh Thành khi cậu không chú ý, sau đó đẩy cậu xuống giữa đám đông, vạch trần khuôn mặt xấu xí của cậu trước công chúng.

Rồi lại biến thành một người anh trai tốt bụng hiền lành mà bảo vệ em trai mình và giúp đỡ cậu thoát khỏi những ánh mắt soi mói xung quanh. Chàng trai háo hức đứng dậy, dùng sự xấu xí của đối phương để làm nổi bật vẻ đẹp của mình, chạm mắt với con trai cả nhà Đường.

“Hệ thống, tôi thừa kế bao nhiêu tài sản?” Mạnh Thành không có hứng thú với vị hôn phu của mình, nhưng đối với tài sản bị anh trai mình lấy đi lại rất có hứng thú.

Trước khi du hành thời gian, cậu là một cậu bé nghèo, không dám bật đèn khi đi vệ sinh vào ban đêm, ngày nào cũng giao đồ ăn mang về, dù mưa gió, kiệt sức đến mức chỉ có đủ thức ăn và quần áo để sống qua ngày.

"Bảy mươi triệu!" Hệ thống trầm giọng trả lời.

"Cái gì? Bảy mươi triệu nhân dân tệ?" Mạnh Thành sửng sốt.

"Sai, là 70 triệu đao!"

Mạnh Thành nhanh chóng thực hiện chuyển đổi tỷ giá hối đoái trong đầu, cuối cùng tính ra một con số khiến cậu kinh ngạc, cậu không khỏi cảm thấy bàng hoàng.

"Hệ thống, xin chữa lành mặt cho ta!"

Sắc mặt Mạnh Thành thả lỏng, trên mặt hiện lên một nụ cười chiến lược.

Vị hôn phu của cậu đã gửi cho cậu một bộ quần áo màu trắng ngọc trai, làm bằng sa tanh đắt tiền, được trang trí bằng những chiếc lông vũ lớn màu trắng như tuyết trên vai và ngực, rất hợp với màu da của cậu.

Mạnh Thành sau khi được xóa vết bớt thì xinh đẹp như một vị tiên trên bầu trời, đôi mắt trong sáng, không một chút tạp chất, ngay cả chính cậu cũng phải kinh ngạc.

Cậu đeo một cặp kính cóc, che gần hết khuôn mặt, đồng thời quấn một chiếc khăn gạc màu đen để che miệng và mũi.

Sau khi đi ra khỏi biệt thự, hít thở không khí trong lành, không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Ba năm sau, cậu cũng sẽ được bước ra khỏi căn gác nhỏ đó.

Lần này cậu sẽ không nhìn lại cái nơi làm cậu đau khổ này nữa.

Biệt thự Đường gia nằm trên ngọn núi Tương Sơn đắt giá, cách xa sự ồn ào và náo nhiệt của thành phố nhưng nhìn ra ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà.

Khi Mạnh Thành , Mạnh Tường và mẹ kế đến biệt thự, tiền sảnh đã chật kín rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong trang phục sang trọng.

Những vị khách đứng thành vòng tròn và thưởng thức màn trình diễn kiếm thuật của hai hiệp sĩ trong số họ.