Chương 52: Những cô gái xinh đẹp không thể chịu uất ức

Bị người bạn thân nhất của mình phát hiện quan hệ cấm kỵ của mình là cảm giác gì?

Tống Chi nhìn Nhạc Nịnh thấp thỏm ngồi ở mép giường, chà xát ngón tay mình.

Là cảm giác gì?

Giống như hàng ngàn con bướm bay trong thung lũng, bầu trời trong xanh như gương bỗng bị xáo trộn bởi những gam màu sặc sỡ. Cánh bướm run rẩy giống như núi cao bị nứt, dòng sông theo thượng lưu ào ạt lao tới, đột nhiên nuốt chửng trái tim.

Sau đó giống như trùng độc ăn mòn xương, thấm vào cơ thể.

Ngoài sốc ra còn cảm thấy đau lòng.

Là yêu nhau hay uy hϊếp, ép buộc?

Tống Chi nhìn bóng người gầy gò lặng lẽ ngồi ở mép giường, trái tim bỗng run lên.

“Nịnh Nịnh…”

“Chi Chi……”

Hai người đồng thời ngẩng đầu, đồng thời lên tiếng.

Nhạc Nịnh mím môi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tĩnh lặng nhưng bên dưới là mạch nước ngầm mãnh liệt, làm xáo trộn thế giới.

Tống Chi cuộn tròn ngón tay, tim đập thình thịch, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô ấy, cô biết Nhạc Nịnh đang lo lắng chuyện gì.

Nhạc Nịnh còn chưa kịp nói gì thì Tống Chi đã đứng dậy đi đến bên cạnh Nhạc Nịnh, giơ tay đặt lên vai Nhạc Nịnh, cụp mắt nhìn cô ấy.

Đèn ngủ nhỏ đầu giường toả ra ánh sáng yếu ớt, có lẽ ánh đèn quá nóng nên có mấy con côn trùng bay xung quanh bóng đèn.

Nhạc Nịnh bị ánh sáng và bóng tối bao phủ, lông tơ nhỏ xíu nửa bên mặt bị ánh đèn chiếu rõ ràng.

Run rẩy.

Hàng mi như lông quạ run rẩy không ngừng cắt mắt cô ấy thành những mảnh nhỏ, khiến người ta không nắm bắt được cảm xúc hiện tại của cô ấy.

Nhưng Tống Chi lại nhìn thấy nỗi sợ hãi, hoảng hốt trong mắt cô ấy.

Chóp mũi của Tống Chi đột nhiên chua xót, cổ họng nghẹn cứng, một lúc sau mới kìm nén được cảm xúc, giọng run run, nói: "Nịnh Nịnh.”

Cô vẫn gọi tên cô ấy.

Nhạc Nịnh cắn môi, ngẩng đầu nhìn Tống Chi, đôi tay đặt trên đùi run rẩy. Bị bạn thân bắt gặp chuyện đó, Nhạc Nịnh cảm thấy bản thân không có chỗ dung thân.

Cô ấy nhìn vào đôi mắt của Tống Chi, ánh mắt thẳng thắn đến mức cô ấy không biết phải làm gì. Cô ấy lau mồ hôi ở lòng bàn tay, rồi lại cúi đầu không dám nhìn cô.

Lúc này cô ấy giống như tù nhân nằm trên bàn, chỉ chờ lệnh của thẩm phán trước khi bị kết án tử hình, tội ác mà cô ấy phạm phải đủ để bị đầy xuống tầng địa ngục thứ 18.

Bàn tay đặt trên vai cô ấy khẽ run, hơi thở của người trước mặt dao động, Nhạc Nịnh chận rãi nhắm mắt lại, chờ đợi Tống Chi.

Bóng người ở hàng hiên thay đổi hết lần này đến lần khác, lâu đến mức Nhạc Nịnh cảm thấy ánh đèn ngủ tối hơn.

“Cậu nói cho tớ…” Giọng mũi của Tống Chi nặng hơn, từng chữ đều bị bóp nghẹt.

Nhạc Nịnh chậm rãi nhắm mắt lại, trái tim cô ấy như muốn nổ tung…Thời gian trôi qua quá lâu.

Tống Chi dừng lại một lúc rồi nói: “Có phải Cận Duật Minh ép cậu không?”

Nhạc Nịnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tống Chi.

Mí mắt của Tống Chi che khuất nửa đôi mắt, giọt nước trong suốt treo trên mi mắt, miệng hơi hé mở, tiếp tục nói.

“Nếu cậu ấy dám làm như vậy, tớ sẽ bảo Giang Dã đánh chết cậu ấy mới thôi.”

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay, nhưng Nhạc Nịnh lại cảm thấy giọt nước mắt đó nặng ngàn cân. Rõ ràng rất lạnh nhưng lại đốt cháy lòng ngực cô ấy, cả trái tim cô ấy như bị dung nham nhuộm đỏ.

Những giọt nước mắt trong suốt trong khoé mắt cuối cùng cũng không kìm được nữa, chúng lăn xuống dưới.

Nhạc Nịnh đột nhiên nắm góc áo của Tống Chi, cổ họng đau rát, cô ấy gục đầu vào l*иg ngực của Tống Chi, bật khóc.

Đột nhiên, căn phòng bị tiếng khóc nức nở thay thế.

Dần dần, những con côn trùng dưới ánh đèn bị ngọn đèn đốt cháy, chúng không còn mù quáng bám lấy ánh sáng nữa, vì thế nghỉ ngơi một lúc rồi quay trở về màn đêm.

Tâm hồn vỡ nát của thiếu nữa được cảnh xuân lấp đầy, từ đó hoa đâm chồi nảy lộc, mặt đất tràn ngập mùa xuân.

Tay phải của Tống Chi vòng qua đầu Nhạc Nịnh. Cô khịt mũi, khàn giọng nói: “Nịnh Nịnh, đừng để bản thân chịu uất ức, chúng ta không đáng chịu uất ức.”

Những cô gái xinh đẹp, tốt bụng không thể chịu uất ức.

Nhạc Nịnh không trả lời, chỉ ôm chặt eo của Tống Chi.

Khi Nhạc Nịnh dựa vào vai Tống Chi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì tiếng gõ cửa vang lên. Cô cúi đầu nhìn Nhạc Nịnh, sau đó đứng dậy nhìn.

Mở cửa phòng ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Cận Duật Minh, sau đó nhìn thấy Giang Dã đứng bên cạnh.

Khoé miệng của Cận Duật Minh trầy xước rõ ràng, toàn thân như sắp chết.

Sắc mặt của Tống Chi lạng lùng, không kiên nhẫn cho lắm.

Ánh mắt liếc nhìn vết trầy xước của anh ấy, tâm trạng mới khá hơn đôi chút.

“Nhạc Nịnh ngủ rồi, có chuyện gì thì để ngày mai nói.” Giọng điệu của Tống Chi cực kỳ không tốt, nếu không phải nhìn thấy Giang Dã đứng bên ngoài, chắc chắn cánh cửa này sẽ đập vào mặt Cận Duật Minh.

Cận Duật Minh mím môi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hai chúng tớ…”

Tống Chi không vui nói: “Hai người các câu sẽ yêu nhau đến già, con cháu đầy đàn, có thể không?”

Giang Dã, người đứng bên cạnh trước sau không nói câu nào nhìn dáng vẻ hùng hổ của Tống Chi, khoé miệng chậm rãi cong lên.

Trước khi Nhạc Nịnh thú nhận mọi chuyện với cô, cô nhìn thấy Cận Duật Minh liền nói cáu, không đợi anh ấy trả lời đã đóng cửa, từ chối tiếp khách.

“Không có gì để nói thì đừng nói. Chú rể câm đáng yêu hơn nhiều.”