Chương 51: Không muốn chịu trách nhiệm

Hai người ngồi trong suối nước nóng một lúc, đợi đến khi phản ứng của Giang Dã không còn quá rõ ràng mới rời khỏi suối nước nóng.

“Sao anh lúc nào cũng như vậy thế? Lần nào cũng khiến em xấu hổ.” Tống Chi khoanh tay đi bên cạnh Giang Dã, vuốt mái tóc đen ướt đẫm nước của anh.

“Lần này làm xằng làm bậy trước mặt người khác.” Tống Chi bĩu môi mắng Giang Dã, “Còn…Còn để Nhạc Nịnh nhìn thấy!”

Giang Dã im lặng không nói gì, đúng đặc miêu tả hai khuôn mặt trên giường và dưới giường.

“Anh làm em xấu hổ.” Tống Chi dừng lại, xoay người, ngửa đầu nhìn Giang Dã, “Anh không định bồi thường cho em sao?”

Cái bóng hạ xuống, Tống Chi đứng trong bóng tối, ánh sáng len lỏi, Giang Dã cúi đầu nhìn cô.

Lúc này, đôi mắt sắc bén của anh nhuộm một lớp sương mù, anh cười nói: “Em muốn thế nào?”

Tống Chi nhướng mày đầy đắc ý.

Câu trả lời của anh không nằm ngoài dự đoán của cô, cô đã đoán được trước, từ nhỏ Giang Dã đã như vậy rồi.

Tống Chi hếch cằm lên, đôi mắt xoay tròn, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.

Một lúc sau, cô nhướng mày, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Giang Dã, nói ra yêu cầu của mình: “Mua cho em một que kem được không?”

“Không được.” Giang Dã gần như không cần suy nghĩ mà nói ra từ này.

Sắc mặt của Tống Chi lập tức thay đổi, đôi tay buông thõng hai bên siết chặt thành nắm đấm, nói: “Vì sao!”

“Quá lạnh.”

Tống Chi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Giang Dã, tức đến sôi máu.

Tốt lắm Giang Dã, anh trả lời hay lắm.

Cô nghiến răng nghiến lợi, hai mắt tràn ngập lửa giận, như thể người trước mặt có thâm cừu đại hận gì với cô.

“Bảo anh làm cái này cái kia đều được mà chẳng lẽ ăn một que kem cũng không được sao?!” Giọng điệu của cô cất cao gấp mấy lần, giận dỗi nói, “Anh không muốn chịu trách nhiệm thì cứ nói thẳng, đừng giả mù mưa sa!”

Trên đường rải rác mấy người tụ tập nói chuyện, giọng nói của Tống Chi lại to, thu hút mọi người nhìn về phía đó.

Câu nói của Tống Chi khiến Giang Dã sửng sốt, ánh mắt của những người qua đường đồng loạt chuyển từ Tống Chi đang nổi giận sang anh.

Từng đôi mắt giống như con dao sắc bén đâm vào ngực Giang Dã, mỗi một ánh mắt đều mắng anh khốn nạn, không biết xấu hổ.

Giang Dã cau mày, vội vàng đuổi theo Tống Chi: “Chi Chi, em đợi đã, anh có thể giải thích.”

Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Tống Chi đột nhiên dừng lại, Giang Dã suýt đâm vào cô.

Cô xoay người, không vui nhìn Giang Dã: “Vậy anh giải thích đi.”

Giang Dã vội vàng dừng chân, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh nắm lấy bàn tay của Tống Chi, bao bọc trong lòng bàn tay mình.

Khoảnh khắc tay bị anh nắm, tiếng cành cây gãy cách đó không xa truyền tới.

Sự chú ý của hai người lập tức bị thu hút.

Tống Chi nhìn về phía đó, dưới ánh đèn lờ mờ, hai người vẫn triền miên, một cảnh tượng quen thuộc chợt ùa về.

Cô thầm nghĩ, nơi đó là địa điểm thích hợp để lén lút sao? Sao nhiều người ra đó vậy?

Vì đã trải nghiệm bùng nổ về Nam Gia, nội tâm của Tống Chi bốc cháy hừng hực.

Một chút khó chịu với Giang Dã bị ném ra sau đầu, cô chỉ bận tâm xem đôi uyên ương nào đánh trận trong nước.

Đèn l*иg hai bên đường bị gió thổi bay, một ít ánh sáng và bóng tối cũng tán loạn.

Tống Chi mở to hai mắt nhìn về phía hai người kia.

Cô gái bị chàng trai đẩy vào tường, hai tay bị đè lêи đỉиɦ đầu.

Cô gái bị mắc kẹt trong lòng ngực chàng trai, đón nhận nụ hôn không một lời báo trước.

Nhìn hai người, Tống Chi nảy sinh nghi ngờ, rõ ràng không ai nhìn thấy bộ dạng của hai người nhưng cô cứ cảm thấy quen thuộc đến lạ.

Trong đầu hiện lên rất nhiều người, nhưng Tống Chi vắt hết óc cũng không nghĩ ra mình từng gặp hai người này ở đâu.

Gió đêm nổi lên, thổi bay góc áo.

Đôi mắt hơi nheo lại của Tống Chi từ từ mở to khi khoảng cách giữa hai người kia càng ngày càng xa, miệng cũng từ từ há tớ bởi cảnh tượng trước mặt.

Đáy lòng giống như có một cơn sóng hỗn loạn nổi lên, một tiếng sóng thầm lặng ập tới, đập vào trái tim cô.

Sao có thể là Cận Duật Minh và Nhạc Nịnh?!

Cô vừa đυ.ng phát ra tiếng thì Giang Dã đứng bên cạnh đột ngột ôm cô vào lòng, che kín mít.

Ngay sau đó một giọng nói lạnh lùng như vực sâu dưới đáy thẳm vàng lên trên đỉnh đầu cô.

“Chuẩn bị sẵn sàng tâm sự chưa? Anh…” Giang Dã dừng lại, sau đó nói từng chữ một, “Em, tốt, của, tớ.”