Chương 46: Anh em yêu nhau

Nhạc Nịnh còn chưa kịp trả lời câu hỏi của chàng trai thì đã bị Cận Duật Minh ôm vào trong lòng ngực.

“Nịnh Nịnh, em có sao không?” Cận Duật Minh nhíu mày, nhìn người trong lòng ngực, sắc mặt không tốt một chút nào.

Bàn tay của Nhạc Nịnh bị anh ấy nắm chặt trong lòng bàn tay, một lớp mồ hôi mỏng thấm vào xương ngón tay của cô ấy, khiến chúng ướŧ áŧ.

Nhạc Nịnh nhìn vẻ mặt căng thẳng của Cận Duật Minh, cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Không phải em đã nói không được gọi em là Nịnh Nịnh khi ở bên ngoài sao?”

Lông mày của Cận Duật Minh nhíu chặt hơn, sao cô có thể giống như Tống Chi, lần nào cũng không bắt được trọng điểm vậy?

“Lần sau anh không gọi nữa.” Mặc dù khó chịu nhưng Cận Duật Minh vẫn nói như vậy, “Ngã ở đâu?”

Nhạc Nịnh lắc đầu, ngón tay gãi nhẹ lòng bàn tay anh ấy, nhướng mày mỉm cười.

Cô ấy còn chưa kịp nói gì thì Tống Chi đã nhìn thấy một cô gái mặc váy đỏ cách đó không xa.

“Tống Úc Hàng!” Giọng nói ngọt ngào thu hút ánh mắt của mọi người nhìn về phía cô nàng.

Mái tóc của cô gái dài như thác nước, đung đưa trong gió. Cô nàng mặc một chiếc váy màu đỏ, làn da trắng như sứ, chẳng mấy chốc đã chạy đến chỗ chàng trai, nắm lấy tay cậu.

Cô nàng ngửa đầu nhìn cậu, giọng nói hoảng hốt: “Anh sao rồi? Không sao chứ?”

Tống Úc Hàng vừa nhìn thấy cô nàng liền cởi bỏ lóp vỏ lạnh lùng bên ngoài, để lộ nội tâm mềm mại bên trong.

Cậu lắc đầu, lòng bàn tay xoa đỉnh đầu của cô gái, dịu dàng nói: “Anh không sao, em đừng lo lắng.”

Sau khi xác nhận Tống Úc Hàng không sao, Nam Gia quay người nhìn về phía Tống Chi và những người khác.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của Nam Gia, Tống Chi vô thức nín thở, lặng lẽ nhìn cô nàng.

Thật sự rất đẹp.

Cô nàng có đôi mắt cáo giống Nhạc Nịnh, nhưng dường như mang dòng máu lai, đôi mắt màu nâu hơi sáng của cô nàng được nhuộm một màu hồng ở khóe mắt, trông quyến rũ hơn cả Nhạc Nịnh.

Khuôn mặt cũng ba chiều hơn so với người khác, cực kỳ giống nhân vật hoạt hình, mày rậm, mắt to, mũi cao, khi không cười cũng khá dịu dàng, khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay, vô cùng thanh tú.

Diện mạo này không gì có thể sánh bằng.

Nam Gia ngượng ngùng cười với Nhạc Nịnh: “Xin lỗi cậu nhé.”

Nhạc Nịnh hiện tại giống hệt Tống Chi, nhìn thấy một chị gái xinh đẹp cũng mở to mắt, không nói nên lời.

Cô ấy đỏ mặt đối diện với ánh mắt của Nam Gia, một lúc lâu sau mới nhận ra mình vô lễ thế nào, vội vàng quay mặt đi, lắc đầu.

“Không sao, vốn dĩ cũng không phải lỗi của cậu ấy.”

Nhạc Nịnh vốn cho rằng chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng cô không ngờ cô gái đó lại ngửa đầu, nói với Tống Úc Hàng: “Anh xin lỗi đi, A Hàng, phải có phép tắc lịch sự.”

Tống Úc Hàng nắm lấy cánh tay của Nam Gia, xin lỗi Nhạc Nịnh: “Xin lỗi, dọa cậu sợ rồi.”

Không chỉ Nhạc Nịnh mà Tống Chi đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên.

Ôi mẹ ơi, nghe lời như vậy sao?!

Hơn nữa cũng không phải lỗi của mình, bị yêu cầu xin lỗi cũng xin lỗi sao!

Nhạc Nịnh vội vàng xua tay nói không sao.

Nam Gia vén tóc ra sau tai, lông mi tựa như cánh bướm che khuất cảnh vật trong mắt, nở nụ cười rạng rỡ.

“Tớ tên là Nam Gia, anh ấy là anh trai của tớ, tên là Tống Úc Hàng.” Nam Gia giơ ngón tay thon dài chỉ người đằng sau: “Thật sự bất cẩn quá, mọi người đừng để bụng.”

Tống Chi thầm lẩm bẩm tên chị gái xinh đẹp này, không ngừng nở nụ cười: “Không sao đâu ạ, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Tớ tên là Tống Chi, cậu cũng đến đây chơi à?’

Nam Gia gật đầu: “Ừm, đến đây giải sầu.”

Tống Chi gật đầu, bắt đầu giới thiệu mấy người xung quanh, sau đó hỏi: “Các cậu không phải người địa phương đúng không?”

Nam Gia sờ cánh tay, Tống Úc Hàng lập tức cởϊ áσ khoác khoác lên người cô nàng, cô nàng quay đầu nhìn cậu một cái rồi quay đầu nói: “Tớ là người Nam Cảng, nghe nói suối nước nóng ở đây không tệ.”

Nhìn cử chỉ của hai người trước mặt, trong lòng Tống Chi không khỏi nghi hoặc, người này giống cô và Giang Dã.

Nhưng giữa hai anh em, hành động đó bình thường đúng không?

Sau khi nói thêm mấy câu, Nam Gia khoác tay Tống Úc Hàng rời đi.

Tống Chi và Nhạc Nịnh vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng của Nam Gia.

Giang Dã nhíu mày, kéo Tống Chi vào trong lòng ngực. “Em đừng nhìn nữa, nhìn cũng không phải của em.”

Tống Chi kêu lên, loạng choạng đi theo Giang Dã đến bàn ăn, đôi tay không ngừng cào loạn, có phần phản kháng: “Ai nói em đang nhìn Tống Úc Hàng? Anh đừng nhỏ mọn thế!”

Giang Dã mặc kệ cô, liên tục đẩy cô xuống ghế mới dừng lại.

Sau một hồi ồn ào, cuối cùng bốn người cũng bắt đầu bữa ăn trưa ngày hôm nay, Tống Chi trừng mắt nhìn Giang Dã phía đối diện.

Cô hơi nheo mắt, cầm nĩa thỉnh thoảng đâm vào mì ống trên đĩa, hồi lâu mới hiểu ý của Giang Dã.

Cô dựng nĩa lên, dựa sát vào cạnh bàn, nói: “Ý của anh là dù nhìn cũng không phải em?”

Giang Dã gắp một miếng thịt gà cho Tống Chi, bất đắc dĩ trước câu hỏi của cô.

Cận Duật Minh đang gắp đồ ăn cho Nhạc Nịnh, hỏi cô ấy có muốn ăn gì không, không quan tâm đến vấn đề của Giang Dã, hiện tại trong lòng anh ấy chỉ có Nhạc Nịnh.

Không đợi Giang Dã trả lời, đầu óc của Tống Chi lóe sáng, hai mắt lập tức sáng lên, cô chọc chiếc nĩa xuống bàn, giọng nói vang vọng khắp bốn người xung quanh, giống như biết được một bí mật chấn động.

Ba người còn lại giật mình, đồng loạt nhìn về phía Tống Chi.

Tống Chi che miệng, vẻ mặt ngạc nhiên: “Ý của anh không phải là Nam Gia và Tống Úc Hàng là anh em yêu nhau chứ?”

Nói xong, Nhạc Nịnh còn chưa kịp đặt cốc nước xuống đã phun toàn bộ nước cam ra ngoài.