Chương 45: Lưu manh!

“Kẻ phụ lòng” đã phải trải qua hậu quả khi phụ lòng chân thành của người khác suốt cả đêm, điều này cũng khiến “kẻ phụ lòng” nào đó ngủ suốt chặng đường trên xe buýt, đến nơi mới tỉnh dậy.

“Em đã nói không muốn nữa rồi, sao anh không nghe?” Tống Chi xoa cái cổ đau nhức, dựa vào vai Giang Dã, mệt đến nỗi không mở nổi mắt.

Giống như bị ép khô sau 300 hiệp đại chiến vậy.

Nhưng sự thật chính là như thế.

Tống Chi buồn ngủ đến mức không mở được mắt, thậm chí còn không có sức nói chuyện.

Giang Dã xoa huyệt thái dương của Tống Chi, nhìn hai người phía trước không có ý định quay đầu, anh vội vàng cúi đầu hôn lên giữa hai hàng lông mày của cô, nhỏ giọng nói: “Ai bảo em phụ tấm chân tình của anh? Lần sau còn làm như vậy nữa anh sẽ mạnh hơn.”

Nghe được lời này, Tống Chi lập tức rời khỏi người anh, đôi mắt sáng ngời nhìn anh chằm chằm, ngàn lời nói hóa thành khϊếp sợ trong đôi mắt: “Anh lén đọc tiểu thuyết của em?”

Cô viết câu này trong truyện không chỉ một lần, Giang Dã còn nói đúng từng từ từng chữ, ngay cả giọng điệu cũng rất giống.

Giang Dã cứng đờ một lúc, sau đó biểu cảm trở nên hài hước, anh kéo áo khóa áo khoác, giấu cằm vào cổ áo, đôi mắt sâu thẳm nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại đang cười.

“Anh đọc thì sao?” Giang Dã thừa nhận, giống như đây là một chuyện bình thường.

Mặc dù Tống Chi khó có thể nói ra nhưng da mặt anh dày thật đấy.

Anh đặt một tay lên ghế, chậm rãi đến gần Tống Chi, nhìn đôi má hồng đào, khóe môi cong lên, trơ tráo nói: “Em yêu, em không nhận ra tư thế tối hôm qua rất quen thuộc với em sao?”

Những cảnh tượng vỡ vụn tối hôm qua hiện lên trong tâm trí.

Đứng thẳng, cắm vào từ phía sau, bị đυ. áp vào tường, nâng một chân lên, thậm chí còn…

Thậm chí còn…Bắt cô đứng, liếʍ tiểu huyệt của cô, sau đó bắt cô đứng dùng ngón tay cắm…

Trái tim của Tống Chi đập thình thịch, toàn thân như bị cuốn vào chảo nóng, ánh mắt đột nhiên trở nên hoảng loạn.

Đây…Đây không phải là tư thế mà cô viết sao?

Hơi thở của Tống Chi trở nên rối loạn, các ngón tay không ngừng run rẩy.

Giang Dã nhìn chằm chằm đôi mắt bối rối đó, anh nắm lấy cánh tay của Tống Chi, đang định mở miệng nói.

“Bốp” một tiếng, một bạt tay vững chắc tát lên mặt anh.

Không hề chuẩn bị trước, anh quay mặt sang một bên khi bị tát, ngay sau đó một cơn đau rớt ập tới, mang theo chút tê dại.

“Lưu manh!” Tống Chi tức giận trừng mắt mắng anh.

Kết quả của sự bực tức này chính là Tống Chi không thèm để ý đến anh cho đến khi vào phòng nghỉ ngơi.

“Các cậu lại làm sao thế? Tớ thấy cậu tát Giang Dã ở trên xe.” Nhạc Nịnh đυ.ng vào vai cô, “Chuyện giường chiếu không hòa hợp à?”

Không hợp? Là quá hợp mới đúng!

“Sao cậu lại thích nghe chuyện riêng tư của người khác thế?” Tống Chi đẩy Nhạc Nịnh ra khỏi phòng, “Đi ăn cơm thôi, tối nay còn phải ngâm suối nước nóng.”

“Này này này, cậu đừng đẩy tớ, tớ đoán đúng rồi nên mới không cho hỏi đúng gì, đúng là bá đạo mà.” Nhạc Nịnh oán trách.

“Bá đạo, tớ bá đạo đó, thì sao?”

Tống Chi đi cùng Nhạc Nịnh tới nhà ăn, vừa vào cửa liền nhìn thấy Giang Dã và Cận Duật Minh ngồi trong góc.

Hai người vui vẻ đi tới, không để ý đến người bên cạnh nên vô tình đâm vào nhau.

“A!” Nhạc Nịnh kêu lên, cô lùi lại mấy bước, chân đứng không vững nên ngã sang một bên.

“Nhạc Nịnh!”

“Nịnh Nịnh!”

Tống Chi và Cận Duật Minh đồng thời kêu lên.

Tống Chi giơ tay với lấy nhưng bị trượt, Cận Duật Minh đột nhiên đứng dậy, ngay cả bàn ăn cũng phát ra tiếng động lớn, nhưng chung quy vẫn chậm một bước.

Nhạc Nịnh nhắm chặt mắt lại, nhưng cơn đau trong tiềm thức không hề ập đến mà ngược lại đâm vào một vật thể mềm mại, trong nháy mắt hương gỗ bao phủ cô ấy.

Cô ấy mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đào hoa.

Lông mi dài cong lên che đi vẻ hoảng hốt trong mắt, sống mũi cao khiến toàn bộ đường nét trên khuôn mặt trở nên nhiều chiều, đôi môi mỏng mím lại, khóe miệng thẳng tắp.

Cánh tay ôm cô ấy cứng đờ, mặc quần áo màu đen từ đầu đến chân, cảm giác xa lạ dần lan rộng.

Bóng đen đổ lên người cô ấy, ánh đèn trên mái nhà chiếu một lớp sáng phía sau.

Người nọ có vẻ căng thẳng, giọng nói lạnh lòng có vài phần cẩn thận, chớp mắt hỏi: “Không sao chứ?”