Chương 22: Trái tim của cô ấy vẫn luôn ở chỗ tôi

Sự xuất hiện đột ngột của Giang Niệm khiến Tống Chi không kịp trở tay, cô không kịp suy nghĩ đã đẩy Giang Dã ra, làm như mình đang giận.

Khi Giang Niệm hỏi, cô lấy cớ nói Giang Dã không chịu mua bánh kem cho cô mà mua cho người khác, vì lý do này mà Giang Niệm cho Giang Dã 500 tệ, bảo anh đưa Tống Chi đi mua, đồng thời mắng Giang Dã một trận.

Sau ngày hôm đó, Tống Chi đi theo Giang Dã, dỗ anh ba ngày anh mới chịu nói chuyện với cô.

Giang Dã nhìn Tống Chi giống như một con chó săn, anh thật sự không giận nổi, cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu, anh không hy vọng có lần sau.

Tình huống đẩy anh ra một lần nữa.

“Hôm nay ăn gì?” Nhạc Nịnh nghiêng đầu tựa vào vai Tống Chi nhìn thực đơn trong căn tin, chọn đồ ăn trưa.

Trông hai người có vẻ lạc lõng trong căn tin, mọi người đổ xô nhau mua bữa trưa, còn hai người trông như đang ăn trong một nhà hàng nghiêm túc.

“Không biết, nếu không đừng ăn ở căn tin nữa.” Tống Chi nhìn lướt qua một lần, cô không muốn ăn món nào cả, “Chúng ta đi siêu thị đi.”

Đôi mắt của Nhạc Nịnh sáng ngời, kéo Tống Chi đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại ra: “Để tớ gọi cho Cận Duật Minh, bảo họ đến siêu thị tìm chúng ta.”

Trong siêu thị có cửa hàng tiện lợi, hai người thường đến đó ăn lẩu Oden và ăn trưa khi họ không thích ăn ở căn tin.

Hai người Tống Chi đi đường tắt đến siêu thị, lá rụng bị gió thổi tung khắp mặt đất, giẫm phải phát ra tiếng “xào xạc”.

Tống Chi đang chơi vui vẻ, Nhạc Nịnh đi đằng sau nghịch điện thoại, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt, bước chân của Tống Chi dừng lại, suýt chút nữa thì vấp ngã.

“Này, cẩn thận!” Trần Gia Ngôn nắm lấy cánh tay của Tống Chi mới giúp cô không bị té ngã.

“Hô… Nguy hiểm thật.” Tống Chi được kéo về chỗ cũ, cô thở mạnh một hơi, vỗ vỗ ngực, “Cảm ơn…”.

Khi nhìn thấy rõ người đỡ mình là ai, giọng nói của cô nghẹn trong cổ họng, hơi xấu hổ.

“Là cậu.” Tống Chi ngượng ngùng cười, cô nhìn Trần Gia Ngôn, không biết phải nói gì, “Sao cậu lại ở đây?”

Sau ngày chàng trai tỏ tình với Tống Chi thì Nhạc Nịnh mới biết chàng trai này là lớp phó học tập lớp 11-5, Trần Gia Ngôn, cậu có khuôn mặt thanh tú, tính cách tốt, là một học sinh ba tốt.

Sau ngày hôm đó, Trần Gia Ngôn đến tìm Tống Chi mấy lần, nhưng mỗi lần Giang Dã đều không có mặt ở đó cho nên Giang Dã cũng không biết.

Trần Gia Ngôn đỡ gọng kính, ngượng ngùng cười: “À, tớ đến siêu thị mua mấy cuốn sách.”

Tống Chi gật đầu, không biết phải nói gì tiếp.

Trần Gia Ngôn cũng không để ý: “Cậu định đến siêu thị à? Ở đó đông lắm, có cần tớ đi cùng cậu không?”

Nhạc Nịnh đứng bên cạnh xem kịch nghe thấy lời này, đôi mắt lập tức mở to, vô cùng ngạc nhiên.

Hiện tại việc theo đuổi người khác đều vồ vập như vậy sao? Viết hết cả mục đích lên mặt rồi. Giang Dã còn hấp dẫn không? Chẳng biết sốt ruột là gì.

Lời nói của cậu khiến Tống Chi cứng họng, cô vội vàng đưa tay ra sau lưng, ra hiệu Nhạc Nịnh giải vây.

Nhưng không ngờ Nhạc Nịnh vẫn còn đắm chìm trong sự ngạc nhiên, căn bản không nhận ra động tác nhỏ của cô.

Tống Chi vắt hết óc suy nghĩ, cô còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời như thế nào mới tốt thì một âm thanh từ chối vang lên phía sau lưng: “Cô ấy không cần cậu đi cùng.”

Tống Chi xoay người lại, chỉ nhìn thấy một tay Giang Dã cầm bóng rổ, mặc đồng phục đen trắng, đang lau mồ hôi đi về phía mình.

Anh bước mấy bước tới trước mặt Tống Chi, tóc đen trên trán ướt đẫm, đôi mắt sắc bén, cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mặt, những giọt mồ hôi từ từ trượt xuống cổ, ẩn giấu trong áo đồng phục, mùi hương hormone bùng nổ.

Tống Chi nhìn dáng vẻ này của Giang Dã, cô thầm nói trong lòng: Hồ ly tinh, lại quyến rũ em.

Giang Dã cầm tay Tống Chi, đặt nó trong lòng bàn tay, mí mắt trũng xuống, trong đôi mắt đen ngoại trừ chiếm hữu còn có thù địch của cuộc đối đầu giữa giống đực: “Cô ấy không cần cậu đi cùng, cô ấy có tôi đi cùng rồi.”

Nói xong, anh không thèm để ý tới Trần Gia Ngôn, trực tiếp kéo Tống Chi đi về phía trước.

Anh còn chưa đi được mấy bước thì Trần Gia Ngôn đã gọi anh lại: “Giang Dã, buổi chiều đến vườn sen, có việc tìm cậu.”

Mấy người đi ra khỏi siêu thị, Giang Dã vỗ lưng Tống Chi: “Em về cùng Nhạc Nịnh đi.”

Tống Chi ngửa đầu nhìn anh, không rõ ý của Giang Dã: “Anh thật sự định đến gặp Trần Gia Ngôn à?” Nhìn thấy Nhạc Nịnh và Cận Duật Minh đi đằng trước không có ý định quay đầu lại, cô túm góc áo của Giang Dã, nói: “Anh đừng đi, cậu ấy không có việc gì tìm anh đâu.”

Giang Dã cúi đầu, nhướng mày nhìn Tống Chi, đột nhiên nói: “Sao nào? Muốn bảo vệ cậu ta?”

Tống Chi lập tức thay đổi sắc mặt, cô lắc nhẹ cánh tay của Giang Dã, giọng điệu vô cùng kiên định: “Không phải, chắc chắn không phải, em dù chết cũng đứng chung thuyền với anh.”

Bởi vì sợ mấy người Nhạc Nịnh nhìn thấy, biên độ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cô chỉ nắm tay Giang Dã, nhìn anh một cách đáng thương.

Kể từ khi đâm thủng tầng cửa sổ giấy kia với Giang Dã, Tống Chi làm gì Giang Dã đều tránh xa hai người đó, cô sợ hai người thấy mờ ám.

Tống Chi chưa từng nghĩ đến việc trước kia mình làm bao nhiêu chuyện quá giới hạn. Trước khi hẹn hò, hai người còn mập mờ hơn thế này.

Giang Dã cảm thấy buồn cười, anh dùng đốt ngón tay gõ lên trán cô: “Được rồi, đừng tỏ ra mình trung thành nữa, em mau về đi, anh đi một lát rồi về.”

Siêu thị cách vườn sen không xa, tầm một con đường.

Chưa đến mấy phút anh đã đi đến hồ sen, những bông sen trong ao đã tàn, chỉ còn vài cánh sen màu nâu nổi trên mặt nước và tiếng nước chảy róc rách.

Ban đầu vườn sen chỉ là một khu vườn trang trí nhưng sau này ngày càng có nhiều học sinh đến đây đọc sách, làm bài tập vào buổi sáng nên dần trở thành một nơi học tập.

Giang Dã lướt qua nhánh cây, đi vào bên trong.

Đi được vài bước, anh nhìn thấy bóng người quen thuộc, Giang Dã dừng lại tại chỗ, nhìn Trần Gia Ngôn đút một tay vào túi, giọng nói đầy thù địch: “Nói đi, cậu trước.”

Người Trần Gia Ngôn cứng đờ, cậu từ từ gấp cuốn sách trong tay lại, xoay người nhìn Giang Dã.

Toàn bộ sự dịu dàng, nho nhã, lễ độ của cậu biến mất, đồng thời trông có vẻ ngang ngược, khó thuần dưỡng.

Không ai đến gần, thông điệp được lan truyền từ một khoảng cách nhất định.

“Cạnh tranh công bằng đi Giang Dã.” Giọng điệu của Trần Gia Ngôn không tốt lắm, đi vào thẳng vấn đề, “Dựa vào bản lĩnh của mình theo đuổi cậu ấy, cậu làm vậy không thú vị.”

Giang Dã nhướng mày, lười biếng cười nói: “Điều đó có nghĩa là?”

Hai người cao xấp xỉ nhau, đều là những chàng thiếu niên trẻ, kiêu ngạo, không ai chịu thua, cũng không ai coi thường đối phương.

“Cạnh tranh công bằng, ai thua phải từ bỏ.” Trần Gia Ngôn nghiêm túc nói.

Nghe được những lời này, Giang Dã cau mày, con ngươi toả ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đối phương, ngữ khí không vội vàng, cực kỳ khách khí: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với yêu cầu này của cậu.”

Anh vẫn đứng im tại chỗ, giọng điệu càng thâm trầm hơn: “Tôi không nghĩ việc lấy một cô gái ra để cá cược là một hành vi lịch sự hay đúng mực, tôi thấy như vậy là thiếu tôn trọng con gái.”

Sau khi giải thích lý do, anh không thèm nhìn Trần Gia Ngôn, xoay người rời đi.

Chân trái vừa mới bước bước đầu tiên, Giang Dã lại thu về, anh không quay đầu, nói: “Hơn nữa cũng không cần đánh cược, trái tim của cô ấy vẫn luôn ở chỗ tôi, cậu không lấy đi được đâu.” Nói xong, anh rời khỏi vườn sen.