Chương 9: Mẹ nó, cậu đang nói ai?!

Tống Chi tắm xong, đang khoanh chân ngồi trên giường nói chuyện với Nhạc Nịnh thì tiếng gõ cửa vang lên.

Cô xoay người lại, nhìn thấy Giang Dã khoang chân dựa vào khung cửa, nói: “Ra ngoài ăn cơm.”

Cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Tống Chi đặt điện thoại xuống, ngoan ngoãn gật đầu, kẹp mái tóc ẩm ướt, xuống giường đi theo sau Giang Dã ra ngoài ăn cơm.

Giang Niệm vẫn đang xử lý việc ở công ty, Hứa Bình đi công tác Hồng Kông, ở nhà chỉ có hai đứa nhỏ.

Trên bàn ăn, bát của Tống Chi bị Giang Dã chất cao, hai người ăn ý không đề cập đến chuyện buổi chiều.

Khi sắp ăn no, Giang Dã chú ý tới cảm xúc của Tống Chi, cẩn thận hỏi: “Dì Hứa lại ở nhà chú Lê à?”

Tống Chi ăn miếng cơm cuối cùng, nhìn Giang Dã, gật đầu: “Đúng vậy, lần nào mẹ cũng ở đó.”

Ba năm sau cái chết của cha cô Tống Minh, Hứa Bình gặp Lê Khanh Dương trong một cuộc họp, bởi vì công việc nên hai người liên lạc với nhau nhiều hơn, dần dần nảy sinh tình cảm.

Hứa Bình từng hỏi ý kiến của Tống Chi, Tống Chi không có cảm giác gì, cô cho rằng có người ở bên cạnh mẹ là chuyện tốt, dù sao thì mẹ một mình chăm sóc cô mấy năm cũng rất vất vả.

Ăn cơm xong, Tống Chi tự giác giao việc rửa bát cho Giang Dã, còn mình thì chui vào thư phòng.

Giang Dã dọn dẹp rất nhanh, lau khô bàn rồi về phòng, Tống Chi đang ngồi ở bàn học, tập trung nhìn máy tính.

“Lần này sao lại chăm chỉ thế?” Giang Dã đi vào, đang định nhìn màn hình máy tính thì ‘bộp’ một tiếng, Tống Chi đóng máy tính lại.

Lực mạnh đến mức khiến chiếc bàn rung cả lên.

Tống Chi xoay người, cảnh giác nhìn Giang Dã, Giang Dã bị cô nhìn đến mức nổi da gà: “Em nhìn anh chằm chằm như vậy làm gì?”

Tim Tống Chi đập thình thịch, cô nuốt nước miếng để làm dịu cổ họng khô khốc: “Không…Không có gì…”

“Em làm chuyện gì xấu hổ sao?” Giang Dã nhìn màn hình máy tính, lại nhìn Tống Chi: “Sợ anh nhìn thấy như vậy à?”

Tống Chi giả vờ bình tĩnh, cô đứng dậy ôm cánh tay của Giang Dã, chớp mắt, cái miệng nhỏ ngọt ngào nói: “Đâu có, người ta chỉ không biết làm bài tập, muốn kiểm tra đáp án thôi mà~”

Lời nói của cô khiến Giang Dã nổi da gà, anh nhanh chóng rút tay rồi, ngồi xuống ghế, hỏi câu nào.

Tống Chi thấy Giang Dã không chú ý tới chuyện vừa rồi thì mới thả lỏng, cô giơ tay, tùy tiện chỉ vào một câu: “Chính là nó~”. Sau đó lại thay đổi vị trí: “Người ta cũng không biết làm câu này~”

Trong phòng rõ ràng không bật điều hòa nhưng Giang Dã lại cảm thấy hơi lạnh, nhìn đầu ngón tay hồng hào nhảy múa trên mặt giấy, Giang Dã quay đầu nhìn chằm chằm Tống Chi.

Giang Dã không hề giữ thể diện cho Tống Chi, cúi mặt nói: “Dù em nói “biết” cũng là không biết.”

Tống Chi: “…”

**

Tống Chi bị Giang Dã ấn ở bàn học cả cuối tuần, ngay cả thời gian nói chuyện với Nhạc Nịnh cũng bị kiểm soát, đương nhiên Nhạc Nịnh cũng không khá hơn là bao.

Chị em hoạn nạn vừa gặp nhau đã ôm nhau khóc, mắng mỏ hai người còn lại hơn một tiếng đồng hồ cũng không thể giải tỏa sự phẫn nộ trong lòng.

“Thật là áp bức, đúng là không có nhân tính!” Tống Chi uống một hớp Coca trong tay Nhạc Nịnh, đồ uống có ga khiến lưỡi tê, chảy xuống ngực, hơi lạnh thấm vào tim và lá lách, thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhạc Nịnh vuốt chiếc điện thoại, gật đầu, giọng nói tràn đầy oán hận và bất đắc dĩ: “Tớ cũng vậy, nhưng cậu có muốn đi xem thành tích của học sinh giỏi không?”

Lớp tự nhiên 11-5 có một nhóm chat, tin tức nào cũng gửi vào đó, Nhạc Nịnh vuốt màn hình điện thoại, đọc tin nhắn trò chuyện.

“Cậu xem cái gì vậy?” Tống Chi có chút khó hiểu, “Đứng nhất không phải anh trai cậu thì là Giang Dã, có cần phải xem không?”

Nghĩ cũng không cần phải xem bảng xếp hạng, xem cũng chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi.

Ngón tay của Nhạc Nịnh lướt càng lúc càng chậm, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là sốc, cô ấy lắc mạnh cánh tay của Tống Chi: “Lần này cả hai người bọn họ không ai đứng hạng nhất!”

Tống Chi bị câu nói làm cho bối rối, “Hả?” Còn chưa kịp nói gì đã bị Nhạc Nịnh kéo chạy như điên.

“Chúng ta đi xem đi, tớ muốn xem kẻ nào chiếm ngai vàng!”

Khi hai người thở hồng học chạy đến chỗ bảng tin, xung quanh đã đầy người, Tống Chi kéo Nhạc Nịnh chen vào khoảng trống ở hàng đầu.

Tên của Giang Dã và Cận Duật Minh liếc một cái liền có thể nhìn thấy —— hai người họ luôn đứng thứ nhất hoặc thứ hai.

Nhưng lần này, giống như lời Nhạc Nịnh nói, không ai trong số bọn họ đứng nhất cả, mà là học sinh của lớp 11-4— Chu Kỳ Nhượng.

Tống Chi nhìn điểm số các môn của Chu Kỳ Nhượng, mỗi môn ngang bằng với Giang Dã, nhưng lần này điểm môn vật lý cao hơn Giang Dã 10 điểm.

Phải biết rằng thành tích của Giang Dã thuộc loại tốt nhất trường, gần như không có bất kỳ đối thủ nào ngoại trừ Cận Duật Minh.

“Đề vật lý lần này không dễ sao?; Một học sinh đứng bên cạnh nhỏ giọng thảo luận, “Giáo viên của chúng ta nói cuối cùng Giang Dã cũng không được điểm tối đa.”

“Đúng vậy…Chu Kỳ Nhượng này hiện tại giỏi như vậy sao?’

“Tớ không biết.”

Từ trước đến nay Bắc Hoài luôn ưu tiên học tập, khai giảng năm nay cũng không ngoại lệ, đề thi về kiến thức lớp 11, nội dung cũng không hề đơn giản.

Đột nhiên, giữa những tiếng xì xào, một giọng nam lớn đột ngột vang lên: “Kỳ Nhượng, lần này kiêu ngạo nha, thi đứng hạng nhất!”

“Tớ đã nói công sức của Kỳ Nhượng không uổng phí mà, leo từ hạng 10 lên hạng 1.”

Tống Chi xoay người nhìn về phía đám người, chỉ thấy một chàng trai đeo kính đứng giữa đám nam sinh đằng sau, cậu ta mặc đồng phục Bắc Hoài, tay đỡ kính nhìn vào phiếu điểm.

Các nam sinh xung quanh vẫn đang bàn tán: “Giang Dã kia không giỏi như tớ nghĩ, năm lớp 10 còn được tuyên truyền là học rất giỏi, giành được nhiều giải thưởng, còn người kia nữa, cái gì mà Cận Duật Minh, chẳng phải hai người bọn họ đều không bằng Kỳ Nhượng của chúng ta sao.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Tống Chi đột ngột thay đổi, cơn giận dữ ngày càng rực cháy trong mắt, cơn tức giận kim nén cuối tuần lúc này đã hoàn toàn được giải phóng.

Tống Chi đập mạnh chiếc cặp sách đeo sau lưng về phía người đang nói chuyện, người nọ còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đẩy đám đông sang một bên, đá người đó; “Mẹ nó, cậu đang nói ai?!”

Nhạc Nịnh đứng bên cạnh cũng không hề nhượng bộ, đá một cước theo Tống Chi; “Nếu không nói được lời tử tế thì để tôi khâu miệng cậu lại!”