Chương 3: Bị cậu ấy ch!ch chắc sướиɠ lắm.

Sau khi học xong tiết cuối cùng vào buổi chiều thứ sau, Giang Nhiên uyển chuyển từ chối lời mời buổi tối đi hát karaoke của bạn học, trốn ở thư viện một lúc rồi mới rời đi.

Nhưng hắn không về ký túc xá, mà đạp xe đạp đến tiểu khu nhỏ bên ngoài trường học, sau khi quẹo qua hai con hẻm, hắn dừng lại ở một căn chung cư mini 5 tầng.

Đây là căn nhà hắn thuê từ hồi xưa, sợ mình hay chơi game khuya mà ảnh hưởng đến bạn cùng phòng nghỉ ngơi.

Những căn nhà bên cạnh cũng đều là của người dân sống ở đây, Tuy rằng điều kiện nhà ở giống nhau, nhưng do gần trường đại học, có rất nhiều sinh viên muốn ở bên ngoài hoặc mấy đôi tình nhân muốn thuê nhà sống với nhau nên người nhiều mà phòng thì ít. Tìm mãi cũng chỉ có căn nhà một phòng khách hai phòng ngủ này, tuy rằng phải cùng người lạ thuê cung, nhưng hắn vẫn ở đây 2 năm rồi.

Giang Nhiên còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Úc Tinh, dì chủ nhà dẫn hắn đi xem phòng ngủ đang trống, xem cả phòng bếp, ban công, nhà vệ sinh, miệng luôn mồm nói với hắn rằng đây là căn nhà trước đây họ xây để ở, đồ dùng đã đầy đủ hết rồi, chỉ cần mang quần áo vào là ở được.

Úc Tinh mở cửa ra nhìn thấy một người xa lạ là hắn, mặt không có chút biến hóa nào, như thể hắn không tồn tại. Chỉ khi cậu nhìn dì chủ nhà mới có chút độ ấm, vui vẻ gật đầu chào hỏi bà.

Lạnh lùng. Đây là ấn tượng đầu tiên của Úc Tinh đối với hắn.

Tháng thuê nhà đầu tiên, hai người nói với nhau không quá 10 câu. Giang Nhiên hóng hớt được từ dì chủ nhà rằng Úc Tinh với hắn bằng tuổi nhau, cậu còn nhỏ hơn hắn hai tháng lận. Cậu đã thuê nhà ở đây hơn 4 năm rồi, bây giờ đang làm ở một công ty quảng cáo trong thành phố.

Giang Nhiên vô cùng tò mò về người bạn cùng phòng này, rất muốn phá lớp vỏ băng lãnh của cậu nên bình thường hay chủ động chào hỏi, hỏi han mấy câu. Nhưng đối phương chỉ trả lời hắn bằng mấy câu có lên như “Ừ” “Được” “Tốt” “Không cần” “Không ăn” “Cảm ơn” “Biết rồi”…

Mỗi câu không vượt quá 3 từ.

Dần dần, Giang Nhiên cũng nhận ra là đối phương không muốn đến gần hắn, nên vô cùng thức thời mà duy trì trạng thái nước sông không phạm nước giếng giữa hai người.

Không thể không nói, loại trạng thái này làm hắn cảm thấy khá ổn so với việc ở ký túc xá trong trường đại học.

Sinh hoạt đơn điệu của hai người cứ thế duy trì được hai năm. Khi hắn lên đến năm ba, hắn cũng biết được từ chỗ dì chủ nhà rằng Úc Tinh cũng được thăng chức.

Giang Nhiên cứ nghĩ sinh hoạt bình dị này sẽ duy trì cho đến khi hắn tốt nghiệp đại học. Cho đến hai tuần trước, thời tiết nóng bức, hắn mới chơi xong một trận bóng ở trường về nhà. Sau khi về nhà, hắn vô cùng sảng khoái mà đi tắm nước lạnh, tắm xong mới nhận ra mình quên không lấy quần áo.

Lúc đó đã 6 giờ chiều rồi, Úc Tinh vẫn chưa tan làm. Thế nên hắn mạnh dạn không mặc gì, nghênh ngang bước ra khỏi phòng tắm. Không những thế, vì vừa tắm nước lạnh rất sảng khoái xong mà hắn vô cùng thích chí, vừa đi còn vừa nhảy nhót tạo dáng, tung tẩy lắc mông hết bên này đến bên kia.

Ngay giây tiếp theo, cạch cạch một tiếng, cửa nhà bị mở ra. Hắn vẫn còn đang trong tư thế quỳ xuống, hai tay dang rộng ra đối diện cánh của, Úc Tinh bước vào liền nhìn thấy hắn như đang cởi chuồng mà chào đón mình.

Hắn có thể cảm nhận được đôi mắt vô cảm của Úc Tinh trợn to lên, vô cùng khϊếp sợ không dám tin mà nhìn hắn. Ánh mắt cứng đờ di chuyển từ mặt hắn xuống cơ bụng sáu múi, rồi xuống dần con cúc cu đang vô cùng hưng phấn mà ngẩng đầu lên của hắn…

Cảm giác mát mẻ trên người Giang Nhiên nhanh chóng được thay thế bằng cảm giác nóng bừng vì ngại, đôi tay nhanh chóng thu lại che đi cậu em của mình, miệng hết đóng lại mở xem nên giải thích như nào để cậu không hiểu nhầm mình là tên biếи ŧɦái. Thì cậu đã không quan tâm mà đem cửa đóng rầm lại.

Hắn chỉ có thể vội vàng chạy về phòng mặc quần áo, chờ đến khi hắn ra ngoài, Úc Tinh cũng đã về phòng, cửa phòng khóa chặt, cả đêm đều không ra ngoài.

Khi hắn nằm trên giường cảm thấy sống không còn gì nuối tiếc nữa, thì trong đầu hắn vang lên một âm thanh máy móc.

[Tích… liên kết thành công…]

Sua đó một đoạn văn ngắn hiện lên trong đầu hắn.

[Ngày 13 tháng 9 năm 202x]

[Dáng người Giang Nhiên thật đẹp, dươиɠ ѵậŧ cũng to, thật muốn bị hắn cᏂị©Ꮒ nha! Chắc chắn sẽ rất sướиɠ!]

Cho dù đã 2 tuần trôi qua, nhưng đến bây giờ, Giang Nhiên vẫn không quên được sự khϊếp sợ của mình lúc đó.

Hắn còn cho rằng mình thật sự đã trở thành một tên biếи ŧɦái, tự ảo tưởng ra chuyện bạn cùng phòng nhìn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình rồi muốn làʍ t̠ìиɦ với mình…

Nhưng sau đó, mấy ngày liền đều có đoạn văn ngắn chui vào đầu hắn khiến hắn không thể không xem lại chuyện này.

Bởi vì những dòng chữ đó còn đi kèm những việc linh tinh ở công ty người kia, ví dụ như đồng nghiệp nào lười biếng làm hại cả phòng phải tăng ca, cấp trên không đáng tin chán chẳng buồn nói, khách hàng toàn yêu cầu mấy cái đâu đâu làm mình tức chết…

Những chuyện này không thể là tự hắn nghĩ ra được.

Hắn cũng biết Úc Tinh có thói quen viết nhật ký, mà những chữ viết hiện lên trong đầu hắn giống chữ cậu như đúc.

Mà Giang Nhiên cũng đi kiểm tra hết cái bệnh viện này đến bệnh viện nọ, đầu nhận được kết quả là đầu óc hắn hoàn toàn bình thường.

Rốt cuộc hắn mới thực sự xác nhận được, hắn thực sự bị trói buộc với sổ nhật ký của Úc Tinh.