Chương 107: Sau khi cưới (3)

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Lưu tỷ quay ra phàn nàn với đồng nghiệp cùng tổ: “Tiểu Kỷ mới tới kia đúng là quá kiêu ngạo, giới thiệu cho người có nhà có xe mà còn chướng mắt. Chỉ là người ngoại tỉnh,

không

biết có hộ khẩu ở đây

không

mà còn kén cá chọn canh!”

Lời này bị Tôn Mộng Như cùng phòng nghe thấy, cười lạnh: “Chị Lưu à, chị lại giới thiệu cho người ta Tạ Đỉnh, bốn mươi tuổi bụng bia, ly dị còn mang theo con đấy à?”

Thù giữa Tôn Mộng Như và chị Lưu này kết từ hơn

một

năm trước. Khi đó, Tôn Mộng Như mới hai mươi bảy tuổi, là

một



gái

hào hoa phong nhã, muốn năng lực có năng lực, muốn tướng mạo có tướng mạo, cũng vì hơi lớn tuổi, trong lòng chị Lưu liền tính là “hạ giá”. Chị Lưu nhất quyết phải giới thiệu cho



ta

một

người đàn ông bốn mươi

đã

li dị, chính là người Tôn Mộng Như

nói

đến, Tạ Đỉnh bụng bia còn mang con riêng.

Tôn Mộng Như chửi chị ta ngay tại chỗ.

Hai người kết thù từ đó.

Chị Lưu cứng cổ

nói: “Sao tôi lại thiếu mắt nhìn thế chứ? Tiểu Kỷ mới bao nhiêu tuổi, vừa tốt nghiệp, trong veo như nước, tôi giới thiệu cho người còn chưa tới ba mươi đấy! Điều kiện tốt!”

Tôn Mộng Như cười lạnh: “Giới thiệu cho



bé vừa mới tốt nghiệp

một

người gần ba mươi, đúng là rất có mắt nhìn.”

Đồng nghiệp kia đứng bên ba phải, đúng lúc thấy Kỷ An Ninh vừa nãy bị phái

đi

lấy tài liệu,

đang

ôm

một

chồng tài liệu vừa in xong trở lại, hai người mới chịu im lặng, lặng lẽ làm việc.

Tan làm, tất cả mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời

đi.

Kỷ An Ninh dọn dẹp mặt bàn.

Chị Lưu sấn tới hỏi: “Tiểu Kỷ, em

đang

trọ ở đâu?”

Kỷ An Ninh tạm hoãn

một

chút,

nói: “Em ở phía Bắc, chỗ Bắc Sa.”

Chị Lưu hỏi tiếp: “Em

đi

tàu điện ngầm à?”

Kỷ An Ninh

nói: “Chồng em tới đón.”

Đầu năm nay, nam nữ trẻ tuổi

nói

chuyện

yêu

đương đều gọi nhau là vợ chồng.

Chị Lưu rất

không

vui

nói: “Hóa ra em có bạn trai rồi.”

Kỷ An Ninh: “...”

Ra trường, đúng là vào xã hội

sẽ

gặp những người

không

tưởng được, quái gở.

Kỷ An Ninh cùng mấy đồng nghiệp

đi

thang máy xuống lầu,



ở trong thang máy nhận điện thoại của Văn Dụ: “Vợ ơi, đường hơi kẹt, em đợi

anh

thêm mấy phút.”

Ra khỏi văn phòng,



dừng lại ở cửa ra vào,

nói

tạm biệt với đồng nghiệp.

“không

đi

à?” Đồng nghiệp hỏi.

“Chồng em

nói

đang

kẹt xe, bảo em đợi

một

lúc.” Kỷ An Ninh

nói.

Mấy đồng nghiệp

nói

tạm biệt với

cô, rồi đường ai nấy

đi.

Tròng mắt chị Lưu đảo quanh, kéo

một

nữ đồng nghiệp khác

nói: “đi, mời



đi

uống sữa chua.”

Kéo đối phương đến quán tạp hóa bên đường, mua hai chai sữa chua, đứng ở ven đường uống,

không

đi.

Đồng nghiệp này có quan hệ tốt với chị ta, nhìn ra điểm kỳ lạ, hỏi chị ta: “Làm gì thế?”

Chị Lưu bĩu môi

nói: “Kỷ An Ninh kia, tôi có lòng tốt giới thiệu đứa em họ của chồng cho, có nhà có xe,



ta còn chướng mắt. Tôi muốn xem thử bạn trai



ta kiếm là dạng gì?”

Đồng nghiệp

nói: “cô

xem



ta xinh đẹp thế kia, chắc chắn ánh mắt rất cao.”

Chị Lưu

nói: “Xinh đẹp

thì

cũng chỉ là người ngoại tỉnh.” Chị ta cảm thấy dân bản địa mới ưu việt hơn.

trên

phổ nhân duyên của chị ta,



gái

xinh đẹp giống Kỷ An Ninh mà ở nơi khác, nếu như thông minh,

sẽ

tìm

một

người bản địa có hộ khẩu trong tỉnh. Nhưng

không

loại trừ mấy



gái

ngốc nghếch, ngu ngơ

đi

theo trai nghèo,

không

nhà

không

hộ khẩu giống mình, hai người cũng nhau chịu khổ dốc sức làm.

Chị Lưu cảm thấy cảm thấy Kỷ An Ninh

không

biết chỗ tốt kia là kiểu người sau.

Chị ta suy nghĩ, đợi chút nữa nếu trông thấy

một

cậu trai nghèo bước từ

trên

xe buýt xuống, chị ta nhất định phải tìm thời gian để chỉ điểm



bé ngốc này.

đang

suy nghĩ, đồng nghiệp bỗng lấy cùi chỏ húc chị ta: “Mau nhìn mau nhìn! Wow!”

Chị Lưu quay sang nhìn, là

một

chiếc xe thể thao đứng cách trạm xe buýt khoảng mấy mét.



không

biết là hãng xe gì, nhưng dòng xe này quá phong cách, vừa nhìn liền biết đây là xe sang. Có người thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp lén.

Nhưng chị Lưu chỉ nhìn hai cái,

đã

không

hứng thú, quay đầu

đi. Chị

đã

già đời, lớn hơn tuổi đồng nghiệp cả

một

đoạn, trong đầu đều là củi gạo dầu muối tương dấm trà, ngữ văn toán học

anh

ngữ tiểu thăng sơ, đối với mấy thứ nằm ngoài cuộc sống mình,

không

hứng thú.

Cũng đâu phải là



gái

nhỏ, còn cả ngày ảo tưởng cái này cái kia.

Lực chú ý của chị ta vẫn đặt

trên

người Kỷ An Ninh. Chị ta thấy Kỷ An Ninh đứng

trên

bậc thang văn phòng, bỗng nhiên

trên

mặt

hiện

lên tươi cười sáng rỡ, nhanh chóng

đi

xuống.

Ánh mắt chị Lưu chuyển

một

cái, quả nhiên có xe buýt vào trạm, cửa xe mở ra, có mấy người

đi

xuống nhìn trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi. Đâu là bạn trai Kỷ An Ninh nhỉ?

Đồng nghiệp liên tục huých tay chị Lưu: “Mau nhìn mau nhìn mau nhìn!”

Cửa xe thể thao màu đen nhấc lên,

một

người đàn ông dáng cao chân dài bước xuống xe, thu hút bao nhiêu ánh nhìn.

Âu phục phẳng phiu, áo sơ mi trắng, áo chẽn màu đen phẳng có hình. Chân dài bước xuống xe, đứng đó, khí thế cứ tự nhiên mà khuếch tán.

Mỗi

một

tế bào

trên

người đàn ông này như

đang

nói

cho người khác biết “Tôi khác mấy người”.

“hắn,

hắn

là minh tinh điện ảnh à? Sao tôi

không

có ấn tượng nhỉ?” Đồng nghiệp trợn mắt há mồm. Mặc dù lúc nhìn thấy cái xe kia,

đã

tự động ảo tưởng trong đầu rằng ngồi trong chiếc xe đó là

một

người đàn ông

anh

tuấn,

không

ngờ cửa xe mở ra,

hiện

thực cách siêu xa ảo tưởng.

Cho dù là chị Lưu là

một

phụ nữ trung niên ngâm mình trong củi gạo dầu muối, cũng bị thu hút, quên mất việc chú ý tới Kỷ An Ninh.

Chị ta nhìn chằm chằm vào thanh niên khí thế mạnh mẽ lại đẹp trai

đang

đứng cạnh xe.

Theo sát là Kỷ An Ninh tạm thời bị quên lãng, nhào vào ngực của

anh.

anh

một

phát đón được

cô, cứ ôm rịt lấy, hai người đều nở nụ cười thân mật ngọt chết người.

Người đàn ông trẻ tuổi còn cúi đầu hôn Kỷ An Ninh

một

cái, mới buông



ra.

không

biết

anh

nhấn chỗ nào, bên cửa xe kia cũng được nâng lên, tay

anh

để phía

trên, cẩn thận che chở cho Kỷ An Ninh ngồi vào trong xe, mới đóng cửa xe lại.

Tới tận khi chiếc siêu xe đen ấy ầm ầm biến mất, chị Lưu vẫn còn ngơ ngác há miệng...

Giống như

đang

nằm mơ vậy.

Người đàn ông như vậy, xe như vậy, cuộc sống như thế, sao có thể... Xuất

hiện

trong

hiện

thực tràn ngập khói lửa này chứ?

“Sao rồi?” Văn Dụ hỏi, “Có quen

không?”

Kỷ An Ninh

nói: “Cũng được, học được

không

ít. Trải nghiệm thực tế khác xa sách giáo khoa.”

Văn Dụ

nói: “Đương nhiên rồi. Học ở đại học chỉ là kiến thức cơ sở, thực tế thế nào phải từ từ tìm hiểu.”

“Nhưng mà, ấn tượng sâu nhất

không

phải là công việc của bản thân.” Kỷ An Ninh

nói, “Văn phòng đúng là rất phức tạp, chia làm mấy bên.”

Làm vợ của Văn Dụ, Kỷ An Ninh cũng

không

muốn ở nhà làm nội trợ,



rất lo lắng nếu cứ sống vô ưu vô lo

không

mục tiêu,

sẽ

đánh mất bản thân.



đề nghị được

đi

làm việc, cả bố chồng lẫn chồng đều đồng ý.

Văn Dụ định xếp



vào tổng bộ của tập đoàn, cho



một

chức vị nhàn tản, có mặt mũi lại

không

mệt, quan trọng nhất là



có thể dồn tâm tư vào làm việc.

Bố chồng còn khoa trương hơn,

nói

nếu



có hứng với cái gì,

sẽ

mở cho



một

công ty để



chơi. Lỗ tiền cũng chả sao.

Nghe đúng là rất có sức hấp dẫn. Cũng may Kỷ An Ninh có độ tự chủ cao, biết mình đáng bao nhiêu cân lượng, xin

đi

cơ sở để rèn luyện, học tập.

Nếu



muốn lên cao hơn, bọn họ có thể cho



chức vụ như Chủ tịch danh dự quỹ phúc lợi công ích của tập đoàn, hoặc cho



tiền, biến



thành nhà đầu tư, rót tiền vào lĩnh vực mình thích,



vui là được.



muốn

đi

tới thực địa, bọn họ cũng cho



cơ hội, để



chuyển tới cơ sở,

đi

một

vòng tới từng công ty, từng bộ phận, học tập kiến thức. Sau này chính thức chuyển tới công ty, làm

một

số việc thực tế.

Tóm lại là tùy

cô.

“Chính trị văn phòng đều như thế. Cơ sở vẫn còn đơn giản, có chút ngáng chân thôi. Càng lên cao càng nhiều người có đầu óc. Sao, sợ rồi?” Văn Dụ hỏi.

Kỷ An Ninh cười

nói: “Cũng

không

có. Chắc do

không

liên quan đến lợi ích, em chỉ đứng ngoài cuộc xem thôi, nhìn cũng thấy thú vị, mới nghĩ tới vài thứ. Ngược lại là sinh viên mới nhận chức khóa này, em thấy bọn họ rất khó xử. Muốn cố gắng làm việc, lại bị mấy việc này làm ảnh hưởng.”

“Cựu thần trong công ty nhiều,

không

tránh được việc kéo bè kết phái.” Văn Dụ

nói, “Lúc bố giao lại cho

anh



nói, để cho

anh

ra tay chỉnh lại. Vừa hay mượn hai chúng ta giao tiếp, đem

một

nhóm lão già ỷ thế kia đá

đi. Đám người này

đi, người phía dưới cũng im theo. Bọn họ chính là căn nguyên.”

anh

lại hỏi Kỷ An Ninh: “Khi nào

thì

em chuyển đến tổng bộ?”

Kỷ An Ninh lại muốn ở lại học thêm nhiều

một

chút.

Văn Dụ phiền muộn, phàn nàn: “Phòng làm việc

anh

đã

chuẩn bị tốt cho em rồi, cùng

một

tầng với

anh, như thế mỗi ngày đều có thể gặp nhau, khi nào em tới đây.”

Còn

nói

thêm: “Phòng xép bên trong văn phòng em là phòng trẻ em, chúng ta có thể mang theo Quân Quân tới công ty.”

Công việc như này, ban ngày cũng có vợ con trái ôm phải ấp, đẹp làm sao!

Kỷ An Ninh liếc mắt: “Bố chịu để

anh

đưa Quân Quân tới công ty à?”

Văn Dụ: “...”

Chắc là...không

chịu đâu nhỉ?

Hai người nhanh chóng về nhà, dì giúp việc cười tủm tỉm mở cửa: “Về rồi à.”

Văn Dụ hỏi: “Bố cháu đâu rồi?”

Dì giúp việc

nói: “Còn

đi

đâu chứ,

đang

ở phòng vui chơi.”

Văn Dụ và Kỷ An Ninh về phòng thay quần áo trước, dắt tay nhau đến phòng vui chơi.

Cửa khép hờ, hình như còn nghe được tiếng Văn Quốc An

đang

nhỏ

giọng cổ vũ: “Cố lên! Quân Quân

thật

tuyệt! Thêm chút nữa! Sắp tới rồi!”

Văn Dụ và Kỷ An Ninh quay sang nhìn nhau, lặng lẽ đẩy cửa ra xem. Văn Quốc An

đang

chổng mông lên, hai tay đẩy ra, chống bàn chân của Quân Quân, ra sức hỗ trợ bé bò về phía trước.

Quân Quân

đã

bảy, tám tháng tuổi, bắt đầu học bò. Nhưng nếu đằng sau

không

có chỗ mượn lực, bé mà hơi dùng sức,

sẽ

bò tụt về đằng sau. Cho nên Văn Quốc An phải đỡ cho bé ở đằng sau.

“Cố lên! Cháu làm được mà!”

“Còn thiếu

một

chút nữa!”

“Quân Quân siêu tuyệt!”

Mặt đất bị lau cả mảng lớn, phía trước cách khoảng nửa mét có đặt

một

món đồ chơi rực rỡ

đang

phát ra

âm

thanh.

âm

thanh đó hấp dẫn Quân Quân, dụ bé cố gắng bò tới phía trước.

Văn Dụ và Kỷ An Ninh nhìn Quân Quân dưới

sự

khích lệ

không

ngừng của Văn Quốc An,

anh

dũng bò về phía trước...hẳn hai mươi cm.

Nước miếng trượt theo

một

đường.

Vậy mà Văn Quốc An còn cảm thấy cháu

gái

mình siêu giỏi!

Chị trông trẻ bị cưỡng chế,

không

cho phép quấy rầy thời gian đẹp đẽ của hai ông cháu, ngồi xếp bằng ngay bên cạnh mà nhìn.

Văn Dụ/Kỷ An Ninh: “...” Hình ảnh này cũng rất đẹp đấy.

Cái mông Văn Quốc An vểnh cao cao, Văn Dụ lo cho cái eo ông,

đi

vào

nói: “Bố, ăn cơm thôi.”

Lúc đó,

anh

làm chuyển

sự

chú ý của Quân Quân. Tiểu nha đầu quay đầu nhìn lại, thấy bố với mẹ, lập tức mắt sáng rực lên, miệng kêu y y nha nha, đòi bế.

Văn Dụ

đi

tới, cúi người,

một

tay ôm Quân Quân lên, nâng hai cái, rồi giao cho Kỷ An Ninh, vội

đi

tới đỡ Văn Quốc An, lão đầu tử vẫn

đang

vểnh

trên

mặt đất kia kìa.

Văn Quốc An và Quân Quân vất vả cố gắng cả buổi, còn thiếu hai mươi ba mươi cm nữa là thắng lợi, lại bị Văn Dụ

một

phát cắt đứt.

Văn Quốc An

không

vui, vô cùng

không

vui.

Nhưng Kỷ An Ninh tươi cười dịu dàng, gọi ông: “Bố ơi, ăn cơm thôi.”

Lửa giận

không

được trút lên con dâu, chỉ đành lẩm bẩm, nhìn Văn Dụ đủ kiểu

không

vừa mắt.

Buổi tối

đi

ngủ, Văn Dụ nhìn chằm chằm trần nhà, hai mắt đăm đăm.

Kỷ An Ninh thấy lạ mới chọc

anh

một

cái: “Sao thế?”

Văn Dụ rơi vào bi thương: “anh

thất sủng rồi.”

Kỷ An Ninh: “...”

Văn Dụ bi thống

nói: “Người bố

anh

yêu

nhất

không

còn là

anh

nữa!” (đọc tý tưởng cung đấu)

Kỷ An Ninh cười vỗ

anh

một

cái: “đi

tranh giành tình cảm với con

gái,

anh

hay nhỉ!”

Văn Dụ lẩm bẩm trở mình, ôm lấy Kỷ An Ninh: “anh

mặc kệ, dù sao giờ chỉ có mình em mới an ủi được

anh.”

Lại ăn vạ như chú chó.

Kỷ An Ninh bất lực, hỏi: “anh

muốn an ủi thế nào?”

Văn Dụ

nói: “anh

mới mua món kia...”

Kỷ An Ninh nhắm mắt: “Món kia

không

được!”

Mấy cái khác

thì

thôi

đi, món đó đúng là quá xấu hổ!

Văn Dụ cắn lỗ tai



nói: “Mặc

đi

mà. Cái đuôi lông xù... Rất

thật...”

“Em xem

anh

ở trong nhà đáng thương biết bao nhiêu.”

anh

nhẹ

thổi hơi vào tai Kỷ An Ninh, “Ông nội

yêu

cháu

gái, con

gái

yêu

mẹ,

anh

yêu

vợ mình, bố và con

gái. Em xem xem xem, chỉ có

anh

không

có ai

yêu...”

anh

vừa

nói,

một

bên đầu ngón tay vừa vẽ vòng tròn nơi mẫn cảm của

cô.

Mặc dù

đã

làm bố, công phu trêu chọc của tiểu Văn tổng chưa từng gác lại, kỹ nghệ thậm chí càng thêm tinh tiến.

Kỷ An Ninh bị

anh

ăn

không

còn mảnh vụn, cuối cùng vẫn bị

anh

dụ mặc vào.

Cái đuôi lông xù

không

chỉ đơn giản là trang trí, mỗi lần quét qua đều tạo kí©h thí©ɧ mãnh liệt.

“Bảo bối~” Văn Dụ gặm Kỷ An Ninh,

nói, “Sinh con xong, của em lớn hơn rất nhiều...”

Kỷ An Ninh

đang

bày ra tư thế xấu hổ, hưởng thụ cực hạn kɧoáı ©ảʍ, chỉ có thể vỡ vụn dưới thân

anh.