Chương 106: Sau khi cưới (2)

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Có tiền đúng là có thể giải quyết được nhiều chuyện.

Ví dụ như ở bệnh viên công vì thiếu giường mà phải ngủ ngoài hành lang, bác sĩ gây mê

không

tới được nên phải chịu đau đớn khi sinh đẻ, đều có thể dùng tiền để giải quyết.

Vì chuyện con dâu sinh con, mười tháng trước Văn Quốc An

đã

đi

mua bệnh viện tư nhân này.

Trong khi sinh con, Kỷ An Ninh cũng

không

chịu khổ quá nhiều.

Chỉ là vẫn rất mệt mỏi, lúc được đẩy ra, Văn Dụ thấy mặt mũi



trắng bệch, cái trán ướt đẫm, tóc dán lên da.

anh

đau lòng cầm tay



nói: “Em vất vả rồi.”

Văn Quốc An là bố chồng,

không

tốt hơn mấy, cách mấy bước

nói: “Ninh Ninh, con cứ nghỉ ngơi

thật

tốt, cái gì cũng đừng lo.”

Kỷ An Ninh “Vâng”

một

tiếng, biết có bọn họ

thì

mình

không

cần lo lắng, nhắm mắt lại, lập tức ngủ sâu.

Tỉnh lại

đã

thấy Văn Dụ ngồi

trên

ghế sofa cạnh giường, ôm

một

bọc

nhỏ

như que diêm, cười ngây ngô.

Kỷ An Ninh nhìn

một

lúc, Văn Dụ vẫn cứ cười ngây ngô,

không

nhận ra



đã

tỉnh. Tới tận khi



gọi

một

tiếng,

anh

mới khẩn trương: “Em tỉnh rồi?”

Lớn tiếng gọi y tá đến.

một

đám y tá rầm rầm chạy tới, vây quanh Kỷ An Ninh.

Giúp



chải tóc, lau sạch người, thay bộ đồ mồ hôi ướt đẫm

đi

ngủ lúc nãy... Rất nhanh,



đã

sạch

sẽ

chỉnh tề.

không

phải vô duyên vô cớ mà



tỉnh, là bản năng làm mẹ khiến



tỉnh, nên cho bú rồi.

Dưới

sự

chỉ đạo của y tá,



nhận con

gái

từ trong ngực Văn Dụ. Con

gái

làn da hồng hồng, nhăn nhúm lại

một

chỗ.

Kỷ An Ninh sinh xong có nhìn bé vài lần, lúc này lại nhìn kỹ, luôn cảm thấy hình như

không

giống lúc nãy lắm.

“Con giống

anh

à?”



hỏi Văn Dụ.

“Giống em.” Văn Dụ vui vẻ

nói, “Lớn lên chắc chắn

sẽ



một



gái

xinh đẹp, để cho

một

đám tiểu tử thối chạy theo đằng sau.”

Kỷ An Ninh vén áo cho con

gái

bú, tiền sản được điều trị rất tốt, bé con hít hít, nhanh chóng ra sữa. Bé con uống

một

ngụm lớn, thậm chí còn phát ra tiếng mυ"ŧ chùm chụp.

Đúng là

âm

thanh của

một

sinh mệnh mạnh mẽ.

Hình ảnh cho con bú này làm Văn Dụ hoảng hốt, lúc nãy cứ như

đang

mơ, lúc này mới

thật

sự

có cảm giác “Mình làm bố rồi”.

Kỷ An Ninh hỏi: “Bố đâu rồi?”

“Bố mừng như điên.” Văn Dụ

nói, “đang

phát hồng bao. Gặp ai cũng khoe ‘Tôi làm ông rồi’.”

Kỷ An Ninh bật cười

nói: “anh

đi

xem thử

đi.”



sợ Văn Quốc An cảm xúc quá kích động.

Văn Dụ

đi

ra ngoài, quả đúng là Văn Quốc An

đang

thao thao bất tuyệt với viện trưởng, biểu đạt tâm trạng vui sướиɠ khi được lên chức ông. Viện trưỏng cười cứng cả mặt, gật đầu đều đều.

Vì để

không

ồn đến phòng ngủ Kỷ An Ninh, bọn họ thậm chí còn

không

ở trong phòng khách mà

đi

ra ngoài hành lang

nói

chuyện.

không

biết viện trưởng

đã

ở đây hầu chuyện bao lâu rồi, dù sao mặt cũng đơ cứng cả rồi.

Văn Dụ

đi

tới, giải cứu viện trưởng đứng tê cứng cả chân kia.

Văn Quốc An

nói: “Sao con lại ra đây, mau vào chăm Ninh Ninh

đi.”

Văn Dụ

nói: “Vợ con tỉnh rồi,

đang

cho con bú.”

Văn Quốc An đại hỉ, ông cũng

không

tiện vào, nên chỉ huy dì giúp việc với Nguyệt tẩu

đi

vào chăm sóc Kỷ An Ninh. Lại hỏi trợ lý bên cạnh: “Hồng bao phát hết rồi chứ?”

Trợ lý cũng bất lực, xác nhận lại lần nữa: “Phát rồi, ai cũng có.”

Lão đầu tử này vào trạng thái phát điên rồi.

Văn Dụ phát uy: “Bố đừng ở đây nữa, bố mau về nhà nghỉ

đi!”

Văn Quốc An bất mãn: “Ta còn muốn nhìn cháu

gái

nữa!”

“Mai rồi nhìn!” Văn Dụ

nói, “Bố cứ nghỉ ngơi tốt

đi,

không

nghỉ ngơi tốt

không

cho bố nhìn! Đừng nghĩ con

không

dám!”

Văn Quốc An bị

anh

đe dọa, ấm ức về nhà.

Ngày hôm sau ông mang theo luật sư tới thăm Kỷ An Ninh, vung tay

một

cái lại rầm rầm chuyển cho Kỷ An Ninh

một

đống tài sản.

Kỷ An Ninh đỡ trán: “Bố, bố đừng như vậy nữa.”

“Ổn mà, ổn mà.” Văn Quốc An ôm cháu

gái, cười híp mắt

nói, “Phụ nữ sinh con là

đi

qua quỷ môn quan, con vất vả rồi.”

nói

xong liền liếc mắt ra hiệu với trợ lý.

Trợ lý biết ý liền lấy ra

một

tờ giấy đưa cho Kỷ An Ninh: “Đây là những cái tên mà chủ tịch Văn

đã

chọn, mời



nhìn thử.”

Văn Dụ và Kỷ An Ninh càng thêm bó tay.

Đứa bé là của bố mẹ, nên do bố mẹ đặt tên. Văn Quốc An lại lén lút muốn đổi lấy quyền đặt tên.

Kỷ An Ninh lại che trán: “Bố, bố lấy là được.”

“Ai nha, con

đã

nói

như vậy...” Văn Quốc An hớn ha hớn hở còn giả bộ khách sáo.

Cuối cùng Văn Quốc An chọn tên Xu Quân.

Xu, xinh đẹp. Quân, mỹ ngọc.

Văn Xu Quân.

Đứa bé này từ lúc sinh ra

đã

định sẵn được người nhà thương

yêu

chở che

một

đời.

Kỷ An Ninh ở trong bệnh viện nhà mình cho tới khi đầy tháng

thì

về nhà, thân thể trẻ trung này khôi phục siêu tốt,

một

chút cũng

không

giống người

đã

từng sinh con, mà giống với thiếu nữ chưa rời sân trường.

Mạnh Hân Vũ tới thăm

cô, cũng

nói: “Nhìn dáng vẻ này của cậu, ai dám tin cậu vừa sinh con xong chứ.”

Lại hỏi



định làm gì sau này.

Kỷ An Ninh

nói: “Định cho bé bú khoảng tám đến mười tháng, sau đó tớ

đi

tìm vài việc để làm, tớ

nói



với Văn Dụ rồi, tớ

không

muốn ở nhà làm bà nội trợ.”

Mạnh Hân Vũ đồng tình với suy nghĩ của

cô.



nàng thấy hơi lo lắng: “Bố chồng cậu đồng ý

không?”

Trong mấy tiểu thuyết, phim truyền hình về giới nhà giàu,

không

phải bố mẹ chồng đều vênh váo tự đắc

nói

với con dâu là: “cô

cũng đâu thiếu tiền, ra ngoài làm cái gì, cứ ở nhà chăm con cho tốt là được.” các kiểu à.

Kỷ An Ninh khó đỡ: “Nhà tớ

không

phải kiểu đấy.”

Thực tế, tới tháng mười dứt sữa cho con, lúc Kỷ An Ninh thể

hiện

muốn

đi

làm, Văn Quốc An còn đồng ý cả hai tay: “Con cứ yên tâm, trong nhà c ó bố rồi.”

Văn Quốc An giờ

đã

là trạng thái nửa về hưu. Chuyện lớn

nhỏ



trên

mặt làm ăn đều giao cho Văn Dụ, ông chỉ cần ở sau lưng Văn Dụ mạnh như thác đổ chỉ điểm, vững như thái sơn ngồi trấn là được.

Cũng

không

có việc gì lớn đáng để ông tự mình ra mặt, giờ ông có cháu

gái

là đủ rồi.

Văn Dụ xin ông: “Bố đừng điên cuồng khoe con bé trong nhóm bạn nữa được

không? Hại con bị đánh theo.”

Văn Dụ là người trẻ tuổi nhất trong nhóm bạn, lại kết hôn sớm nhất,

đã

đủ làm người ta thấy ghét. Vậy mà

anh

lại con sinh con sớm như thế!

Càng đáng sợ hơn là, Văn Quốc An biến thành tên cuồng cháu

gái, mỗi ngày đều khoe. Khiến cho các ông bố bà mẹ của đám bạn đều hâm mộ, ai cũng muốn được ôm cháu, quay ra bắt đầu thúc cưới bức hôn các kiểu.

Đám Lý Hách tức ói máu, hôm qua tụ họp, cả đám liên thủ nhấn Văn Dụ

trên

ghế sofa, muốn “Dạy dỗ

anh

một

chút”.

Văn Dụ dù có

một

thân công phu mạnh mẽ, cũng đuối lý, đành mặc bọn họ tẩn cho

một

trận.

Tất cả là do Văn Quốc An.

Văn Quốc An cười lạnh: “Ta khoe cháu

gái

thì

làm sao? Ai dám đánh rắm, bảo

hắn

tới tìm ta.”

Ông vừa dậm chân

một

cái, cả giới kinh doanh liền chấn động, ai mà dám

nói

trược mặt ông chứ.

không

những

không

thể, ông còn muốn nhóm bạn bè phải khen.

Quân Quân nhà ông đáng

yêu

như thế, có người dám

không

khen? Văn Quốc An đều ghi vào sổ hết.

Lão đầu tử này từ khi Văn Xu Quân sinh, liền thức tỉnh thuộc tính nô ɭệ của cháu

gái, hết đường cứu chữa.

“Con để ý bọn họ làm gì, có chuyện này, con xem thử

đi.” Văn Quốc An vừa dỗ dành Văn Xu Quân, vừa ném cho Văn Dụ và Kỷ An Ninh

một

tập tài liệu.

Kỷ An Ninh

đi

tới nhìn thoáng qua, là liên quan đến đất đai.

Văn Dụ nhìn

một

chút,

nói: “Mới giành được mảnh này ạ? Rất tốt. Bố định khai phát thế nào?”

Văn Quốc An vui mừng khấp khởi

nói: “Cho Quân Quân làm đồ cưới.”

Đầu tuần mua được món đồ cổ giá

trên

trời, cũng đắc ý

nói: “Cho Quân Quân làm đồ cưới.”

Trước đó nữa, đột nhiên có

một

hôm

không

thấy người đâu, cả nhà từ

trên

xuống dưới tìm khắp nhà lớn, cuối cùng phát

hiện

ông

đang

ở trong nhà kho dưới đất, chổng mông kiểm kê mấy châu báu gia truyền kia: “Ta

đang

xem có cái nào thích hợp làm đồ cưới cho Quân Quân

không.”

Văn Dụ/ Kỷ An Ninh: “...”

không

được, lão đầu tử này điên rồi!

Tới tháng mười

một, phòng thị trường của

một

công ty nào đó dưới cờ Văn gia, có

một

nhân viên mới nhận chức.



gái

nhỏ

tóc dài xõa vai, sóng mắt như nước, làn da chạm là vỡ, vừa mới tốt nghiệp năm nay.



vừa nhận chức,

đã

làm cho bao nhiên nam đồng nghiệp chưa lập gia đình chú ý.

Nhóm nữ đồng nghiệp tuổi trung niên cũng rất chú ý tới

cô, trong nhất thời, số người làm mai mối muốn bạo rạp.

“Này, tiểu Kỷ, em

không

phải người ở đây đúng

không?”

một

đại tỷ cùng phòng hỏi.

“không

phải.” Kỷ An Ninh trả lời, “Em là người ở thành phố Du.”

“Thành phố Du à, cũng

không

thể sánh bằng ở đây được, em ở lại đây làm việc mới tốt.” Đại tỷ bla bla tán gẫu

một

tràng về tiền cảnh phát triển nơi đây. Cuối cùng

nói

với Kỷ An Ninh: “Chị

nói

này, em ở lại đây, sau này tìm bạn trai, phải tìm người có nhà. Đàn ông mà

không

có nhà là

không

được,

không

có nhà

thì

đừng kết hôn, kết cái gì chứ.”

Có nam đồng nghiệp

không

nghe nổi nữa, phản bác: “Chị Lưu

không

định cho nam đồng bào bọn em đường sống à. Giá nhà ở tỉnh này nếu

không

có bố mẹ giúp đỡ, người trẻ tuổi chỉ dựa vào chính mình, ai mà mua được nhà nổi. Cho dù trả được tiền vay cũng

không

trả nổi tiền đặt cọc.”

Chị Lưu

nói: “Vậy

thì

có thể làm gì bây giờ? Trách tôi chắc? Chỉ trách kỹ thuật đầu thai của cậu thôi. Cậu nhìn mấy người kỹ thuật đầu thai tốt

đi, bố mẹ cho tiền đặt cọc, người ta có nhà luôn, tốt biết bao nhiêu.”

Quay qua lén

nói

với Kỷ An Ninh: “Cậu em họ của chồng chị chính là người như vậy, bố mẹ cho tiền đặt cọc, nó chỉ cần trả nợ là được. Năm nay nó mới hai tám, cũng

không

lệch tuổi em mấy, có nhà rồi. Chị giới thiệu cho em nhé?”

Kỷ An Ninh vừa mới tốt nghiệp, vừa vặn hai mươi hai, vô cùng khó hiểu tại sao chị này lại muốn giới thiệu cho mình

một

người đàn ông gần ba mươi.



chỉ có thể

nói

cho chị ấy: “Chị Lưu, em kết hôn rồi.”

Chị Lưu vỗ



một

cái: “nói

mò, em vừa tốt nghiệp cơ mà.”

“thật.” Kỷ An Ninh

nói: “Con em cũng sinh rồi.”

Làn da



trơn nhẵn như trứng gà bóc, eo

nhỏ

như liễu, lại há miệng

nói

“Con cũng sinh rồi”, đúng là chả có tí sức thuyết phục nào.

Chị Lưu

không

vui: “Em

không

vui

thì

thôi,

nói

dối làm gì. Chị cũng là có ý tốt mới giới thiệu cho em. Em là người ngoại tỉnh, ở tỉnh này rất khó tìm đối tượng có biết

không? Em xem Tôn Mộng Như phòng mình

đi, ánh mắt cao đấy, ai cũng chướng mắt,

một

kéo hai kéo, bao nhiêu nhỉ, cũng hai bảy hai tám rồi, đến giờ còn chưa có người

yêu. Chị

nói

em này, em đừng học theo



ta, tìm người được được thôi, đừng nhìn cao vậy, chọn ba lấy bốn.”

nói

xong, thân thể uốn éo, giẫm giày cao gót bỏ

đi.