Chương 18

Thiếu niên nhìn thấy cô, lập tức lộ ra hàm răng trắng tinh: “Em họ Tiểu Thiện, cuối cùng em cũng tan học rồi.”

Nghe vậy, Hứa Thiện Ý phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn.

Vừa thấy người nọ thì cô hơi sửng sốt.

Cô không biết người này.

Nhưng đối phương gọi cô là em họ Tiểu Thiện, còn cười tươi như vậy, cũng không có ác ý, cho nên đây là họ hàng của nguyên chủ, có lẽ là anh họ.

Cô vừa nghĩ đến đây, thiếu niên đã vươn tay xoa nhẹ đầu cô: “Sao vậy? Mới mấy năm không gặp mà em đã không nhận ra anh họ là anh rồi sao? Anh là anh họ Tân Hồng của em đây.”

Lục Tân Hồng, anh họ của nguyên chủ, trong đầu Hứa Thiện Ý nhanh chóng hiện lên vài hình ảnh, là ký ức của nguyên chủ và anh họ cùng chơi đùa khi còn bé, anh họ này chỉ lớn hơn cô nửa tuổi.

Tuy Hứa Thiện Ý cảm thấy đối phương xa lạ, nhưng vẫn nở nụ cười: “Chào anh họ, chỉ là em nhất thời không ngờ anh sẽ đến.”

Lục Tân Hồng nghe vậy thì càng cười to hơn, anh ta lập tức giải thích.

Rất nhanh, Hứa Thiện Ý mới biết được anh đang sống chung với dì dượng, mục đích lần này anh họ đến nhà cô, là vì anh ta sắp chuyển đến trường cô, chẳng qua thành tích của anh họ rất tốt, anh từng học nhảy cấp, tuy anh ta chỉ lớn hơn Hứa Thiện Ý nửa tuổi nhưng lại học trên Hứa Thiện Ý một lớp.

Mà dì cô cũng thuê nhà gần đây, nên hôm nay mới kêu anh họ đến nhà cô.

Sau khi Hứa Thiện Ý vào cửa, quả nhiên cô thấy cha đang nấu cơm trong bếp, còn dượng thì phụ bếp, mẹ cô và dì thì đang nói chuyện với nhau.

Cô chào hỏi người lớn, dù sao cũng không phải thân thích thật sự nên sau đó cô có chút xấu hổ khi đối diện với sự nhiệt tình của dì, vì thế nói nhỏ với mẹ rằng cô vẫn còn đau bụng, rồi về phòng trước.

Sau cơm tối, dì dượng dẫn theo anh họ quay về căn nhà gần đây họ đã thuê.

Trước khi rời đi, anh họ Lục Tân Hồng còn khẽ cười xoa nhẹ đầu cô: “Tiểu Thiện, ngày mai gặp nhau ở trường nhé, anh là học sinh mới chuyển đến, em vào trường trước anh, anh không hiểu gì thì có thể hỏi em không?”

Hứa Thiện Ý cười đáp lại: “Ừm, anh Tân Hồng có chuyện gì thì cứ hỏi em, nếu biết em nhất định sẽ nói với anh.”

“Con bé thật ngoan, chỉ là trầm tính hơn so với trước kia, không còn ầm ĩ như trước nữa.” Dì cô cười vỗ nhẹ lên bắp tay của Hứa Thiện Ý.

Mẹ Hứa cũng cười: “Gần đây con bé hiểu chuyện cũng khiến tụi em yên tâm hơn một chút, hiểu chuyện cũng tốt mà.”

“Phải.” Dì liên tục gật đầu, bà ấy nhớ đến hình ảnh của nguyên chủ trước kia luôn thích làm ầm ĩ.

Sau vài phút nói chuyện thì mẹ Hứa và cha Hứa tiễn dì dượng và anh họ rời đi, quan trọng là sau khi tiễn họ xong, mẹ Hứa muốn đến quảng trường khiêu vũ nên cha Hứa đi theo làm vệ sĩ cho mẹ.

Sau đó, trong nhà chỉ còn lại Hứa Thiện Ý.

Hứa Thiện Ý tắm rửa xong xuôi, uống thuốc mẹ đã sắc cho cô, là thuốc bắc mà Chu Cận đã mua ở tiệm của dì anh.

Cực kỳ đắng, cứ nghĩ đến chuyện uống hết chén thuốc này sẽ không đau bụng nữa thì Hứa Thiện Ý lập tức hết thấy đắng.

Cô uống một hơi hết sạch, rồi đánh răng lên giường nằm ngẩn người.

Sau đó đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, cô xoay người cầm lấy, biểu cảm cứng đờ.

Là tin nhắn wechat của Chu Cận gửi đến.

Cô có chút do dự.

Nhưng nhớ đến chuyện Tiêu Tiểu Đào nói hôm nay, Hứa Thiện Ý cảm thấy rằng đây là cơ hội để nói chuyện với Chu Cận mà không phải đối mặt với anh, cô liền mở wechat.

Thế nhưng, tin nhắn Chu Cận gửi cho cô: Ngủ ngon, ngày mai gặp lại.

Chỉ có mấy chữ này, cô hoàn toàn không biết phải nhắc đến chuyện kia thế nào, hôm nay khi cô nghe được tin tức đó, thì càng ngại hỏi anh có phải anh thích cô không, sau đó mặt dày mày dạn từ chối anh.

Hứa Thiện Ý rơi vào đường cùng, đành trả lời anh một tin ngủ ngon, rồi tắt điện thoại.

Bỏ đi, đợi mai hẵng nói.

,

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng Hứa Thiện Ý đang định rời nhà đến trường thì mẹ Hứa vội vàng đưa cho cô hai hộp thức ăn: “Thiện Thiện, con chờ một chút, đây là bánh ngọt mẹ làm cho con và anh họ, mẹ sợ anh họ con ngày đầu đến trường không quen ăn thức ăn trong đó, hôm qua nó nói bánh này rất ngon, con đem cho thằng bé một hộp nhé.”

Đồ ăn mẹ Hứa làm rất ngon, nếu là bánh ngọt thì càng lợi hại hơn, Hứa Thiện Ý cũng rất thích ăn bánh ngọt mẹ Hứa làm, nhưng ăn nhiều sẽ bị béo phì nên bình thường cô ăn rất ít.

Chẳng qua, bây giờ cô không thể từ chối nên mỉm cười nhận lấy bánh ngọt, vui vẻ ra khỏi cửa.

Sau khi ngồi trên xe buýt, cô mới lấy phần của mình ra ăn, sau đó gặp Tiêu Tiểu Đào thì chia cho cô ấy.

Tiêu Tiểu Đào hưng phấn ăn bánh ngọt, hai mắt sáng lên: “Ăn ngon quá, Tiểu Thiện, chẳng phải dì ấy nên mở một tiệm bánh sao?”

Hứa Thiện Ý bật cười, bày ra vẻ mặt hớn hở: “Mình sẽ chuyển lời khen của cậu đến mẹ mình.”

,

Sau khi tới trường, Hứa Thiện Ý nói muốn đưa bánh ngọt cho anh họ nên kêu Tiêu Tiểu Đào về lớp trước, sau đó một mình cô đi tới văn phòng giáo viên.

Bình thường đối với học sinh mới, nếu là lần đầu tiên đến trường thì sẽ được chủ nhiệm dẫn đến văn phòng giáo viên để làm quen với chủ nhiệm lớp.

Trước hôm khai giảng mấy ngày, Hứa Thiện Ý cũng từng như vậy, sau đó tới ngày khai giảng cô mới một mình đi đến lớp.

Lúc này, trong trường đã có rất đông người.

Có nhiều người quen biết với Chu Cận, nên cũng gián tiếp nhận ra Hứa Thiện Ý, dù sao trước kia Chu Cận đã hai lần quang minh chính đại ở cạnh Hứa Thiện Ý trong căn tin trường, còn tức giận vì cô.

Dọc theo đường đi, có rất nhiều người lén quan sát Hứa Thiện Ý, nhưng không ai dám lớn tiếng nói gì.

Rất nhanh, Hứa Thiện Ý đã đến cửa văn phòng giáo viên, nhưng cô vẫn chưa tiến vào, chỉ đứng bên ngoài hành lang.

Hiện tại còn hơn nửa tiếng nữa mới tới giờ vào lớp, cô có thể chờ thêm một chút nữa.

Vài phút sau.

Cửa phòng được giáo viên mở ra, Lục Tân Hồng và chủ nhiệm lớp của anh ta cùng nhau bước ra.

Sau khi nhìn thấy em họ bên ngoài, Lục Tân Hồng nói gì đó với chủ nhiệm để cô ấy đi trước, còn anh ta thì nhanh chóng đi tới phía sau Hứa Thiện Ý, đưa tay xoa nhẹ mái tóc đen dài mềm mại của cô: “Tiểu Thiện?”

Hứa Thiện Ý hoảng hốt, sau khi xoay người phát hiện đó là Lục Tân Hồng, cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lấy ra một hộp bánh ngọt trong balo, đưa cho anh: “Đây là mẹ em làm, bà ấy nói sợ anh không quen ăn đồ ở căn tin nên kêu em mang đến cho anh ăn.”

Lục Tân Hồng nghe vậy thì cực kỳ kinh ngạc, cũng vô cùng hưng phấn, anh ta nhanh chóng nhận lấy bánh ngọt: “Vất vả cho dì nhỏ rồi, lát nữa anh sẽ gửi tin nhắn cảm ơn dì. Không được, hình như sắp đến sinh nhật dì ấy rồi, đến lúc đó anh sẽ tặng dì một món quà thật tuyệt.”

Hứa Thiện Ý không nhịn được bật cười: “Vậy lúc về em sẽ nói với mẹ, đến lúc đó anh đừng có quên tặng quà đó nhé.”

Lục Tân Hồng lập tức đưa tay lên trời thề, dáng vẻ nghiêm túc: “Anh thề, nếu anh quên, thì sau này anh sẽ không được ăn bánh ngọt của dì nhỏ nữa.”

Nói xong anh ta bật cười.

Hứa Thiện Ý cũng không nhịn được mà cười đến nỗi khom người.

Bọn họ ở đây cười nói vui vẻ, nhưng không biết rằng, đã có người lén chụp ảnh họ.

,

Sau vài phút nói chuyện với anh họ, Hứa Thiện Ý dần không biết phải nói gì nữa, bởi vì bình thường cô thật sự rất lầm lì, không phải là người biết tìm chủ đề để nói.

Vừa hay anh họ cũng phải đi làm quen trường lớp mới và bạn học mới, nên bọn họ tách nhau ra.

Nhưng trước lúc đi, anh họ hỏi cô có biết gần trường có chợ đêm không, nghe nói trong đó có rất nhiều đồ ăn ngon, nên hôm nay muốn cô dẫn anh ta đi xem thử.

Lục Tân Hồng là người cực kỳ thích ăn hàng, nhờ những hình ảnh hiện lên trong đầu mà Hứa Thiện Ý mới biết chuyện này, cho nên cô cũng không từ chối, tuy cô chưa từng chợ đêm gần trường bao giờ.

Sau khi hẹn anh họ cùng đến chợ đêm tan học, thì Hứa Thiện Ý trở về lớp của mình.

Nhưng dọc theo đường đi, cô phát hiện ngày càng có nhiều người lén nhìn và đánh giá cô.

Hơn nữa trong mắt những người này, đa số đều lộ ra vẻ e ngại và tò mò, nhưng lúc này, có rất nhiều ánh mắt, dường như là vô cùng tức giận và khó chịu.

Hứa Thiện Ý cảm thấy kỳ quái, cô cũng chẳng làm gì, tại sao những người này nhìn cô với ánh mắt tức giận và khó chịu chứ?

Cô lười quản, cũng không có tâm tư để ý đến, tiếp tục đi trên đường của mình.

Chẳng qua, khi sắp đến trước lớp học, cô nhận được một tin nhắn, là Chu Cận gửi wechat đến.

Còn hơn mười phút nữa là vào tiết, phát hiện Chu Cận vẫn chưa đến, cô nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, mở wechat ra xem.

Chu Cận: 【Hôm nay tôi xin nghỉ, đừng nhớ tôi qua, ngày mai gặp lại!】

Sau khi Hứa Thiện Ý xem xong tin nhắn, mặt cô đỏ lên, lập tức thoát khỏi giao diện wechat, cất điện thoại vào túi.

Gì mà đừng nhớ anh quá?

Cô còn chẳng thèm nhớ anh đâu!

Lẽ nào anh quá tự luyến sao?

Hơn nữa, quan hệ giữa bọn họ có thân thiết vậy không? Anh xin nghỉ thì cứ xin nghỉ đi, thông báo với cô làm gì?

Tim Hứa Thiện Ý bị làm xáo trộn trong nháy mắt.

Nhưng quả thật cả buổi sáng Chu Cận cũng không xuất hiện, anh thật sự xin nghỉ phép.

Thỉnh thoảng Hứa Thiện Ý sẽ thất thần, không nhịn được nghĩ rằng, chẳng lẽ anh xin nghỉ phép vì bị bệnh sao?

Nhưng trong chốc lát, cô lại cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình, cô không được nghĩ tới nữa, Hứa Thiện Ý lấy sách ra, buộc bản thân phải nhìn sách.

Cả một buổi sáng, chớp mắt một cái đã nhanh chóng trôi qua.

Lúc ăn cơm trưa, Hứa Thiện Ý nghĩ rằng anh họ mới đến, hơn nữa cũng đúng lúc Lục Tân Hồng bảo cô dẫn anh ta đi ăn, Hứa Thiện Ý lập tức đồng ý.

Sau đó, cô và Tiêu Tiểu Đào cùng đi ăn cơm với Lục Tân Hồng.

Trong lúc đó, Lục Tân Hồng nói chuyện với cô rất nhiều, cô cũng rất kiên nhẫn trả lời anh ta, đôi lúc còn bị vài câu nói đùa của anh họ chọc cười.

Sau khi Tiêu Tiểu Đào ăn bánh ngọt mà Hứa Thiện Ý mang lên xe buýt lúc sáng, cô ấy biết Lục Tân Hồng là anh họ của Hứa Thiện Ý, cho nên cô ấy thấy Lục Tân Hồng không chỉ đẹp trai, mà còn cực kỳ thú vị, ánh mắt nhìn anh ta cũng hoàn toàn khác.

Ba người vui vẻ ăn xong cơm trưa, vui vẻ rời khỏi căn tin, nhưng bọn họ không nhận ra rằng, đã có người chụp ảnh họ.

,

Buổi chiều sau khi tan học, Tiêu Tiểu Đào biết Hứa Thiện Ý và Lục Tân Hồng muốn đi chợ đêm, cô ấy cũng muốn đi, vì thế hành trình đi chợ đêm đã biến thành ba người.

Hứa Thiện Ý càng thích ba người đi cùng nhau, bởi vì những lúc cô không biết nên nói gì, cô phát hiện Tiêu Tiểu Đào và anh họ cô lại cực kỳ dễ nói chuyện, cô chỉ cần đi theo bên cạnh cười cười gật đầu là được.

Chợ đêm ở đây có rất nhiều người, cũng có rất nhiều món ăn.

Ba người Hứa Thiện Ý vừa vào chợ đêm chưa đi được mấy bước mà trong tay đã mấy loại thức ăn.

Họ tìm chỗ trống để ngồi xuống, chuẩn bị ăn xong rồi đi tiếp.

Nhưng điều Hứa Thiện Ý không ngờ nhất chính là, trong một quán ăn bên cạnh cô cách đó không xa, sau khi một người phụ nữ chuốt mascara, tóc nhuộm nhiều màu quay đầu và bất ngờ nhìn thấy Hứa Thiện Ý, cô ta lập tức đen mặt.

Cô ta nhảy khỏi ghế, phun khói thuốc trong miệng, ngoắc một đám đàn ông và phụ nữ thoạt nhìn không dễ đối phó trong quán, tức giận nói: “Tao đã thấy con dĩ hại tao bị đuổi rồi, nếu hôm nay không bắt nó trả giá thì tao không còn là Vương Đình!”

Người phụ nữ tức giận chạy ra trước quán ăn, phía sau cô ta là một đám nam nữ giương nanh múa vuốt, tất cả đều mang theo nụ cười xấu xa.