Chương 17

Nhưng Hứa Thiện Ý nhanh chóng nhớ ra đây là bên ngoài, cô vội vàng lấy tay vỗ mặt, để bản thân bình tĩnh lại.

Sau khi bình tĩnh rồi, cô lại không nhịn được nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết.

Hứa Thiện Ý rất hiểu cho nữ chính nguyên tác, trong tiểu thuyết cô xem, sự thật là cha mẹ nam chính Lục Tử Hạo đã không cẩn thận lái xe đâm chết cha mẹ Bạch Tú Nhi, tuy sau đó họ đã bồi thường rất nhiều cho nhà họ Bạch, sau khi Bạch Tú Nhi được nhà chú nhận nuôi thì cũng không quá tệ, thế nhưng, cô ta vẫn rất hận cả nhà Lục Tử Hạo.

Mà ban đầu ngay khi vừa lên cấp 3, Lục Tử Hạo không biết cha mẹ mình là người đã đâm chết cha mẹ Bạch Tú Nhi, anh ta thích hoa khôi Bạch Tú Nhi, từ đó về sau vẫn luôn say mê cô.

Sau đó, Lục Tử Hạo điên cuồng theo đuổi Bạch Tú Nhi, nhưng ngay từ đầu Bạch Tú Nhi cực kỳ hận anh ta, căn bản cô ta không thích Lục Tử Hạo, ngược lại còn thích Chu Cận. Đáng tiếc là trong tiểu thuyết có nói rằng Chu Cận không thích cô ta, sau này khiến Bạch Tú Nhi nản lòng từ bỏ, dưới tình huống thất vọng này, cô ta giả vờ đồng ý ở bên Lục Tử Hạo, muốn chờ đến khi Lục Tử Hạo hoàn toàn yêu đắm cô ta thì sẽ trả thù Lục Tử Hạo và người nhà anh ta.

Nhưng Bạch Tú Nhi không ngờ, sau đó cô ta lại thật sự yêu Lục Tử Hạo. Nhưng ngay từ đầu Lục Tử Hạo đã biết cô ta chỉ lợi dụng để tính kế anh ta, cho dù Lục Tử Hạo yêu cô ta nhưng vẫn tức giận, sau đó hai người ngược tới ngược lui, mãi đến sau này mới về bên nhau.

,

Hứa Thiện Ý nhớ lại tình tiết mọi chuyện trong bản gốc một lần nữa, đợi đến khi cô khôi phục lại tinh thần thì mới phát hiện Bạch Tú Nhi và Lục Tử Hạo trong rừng cây đã biến mất.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Chẳng qua, nghĩ đến sự việc sau này của hai người cũng sẽ không dính dáng gì đến mình, vừa nãy bọn họ nhắc đến tên cô, cũng không phải muốn ức hϊếp cô, Hứa Thiện Ý gạt chuyện này sang một bên, xoay người đi về hướng lớp học.

Vừa đi, cô vừa suy nghĩ.

Bạch Tú Nhi và Lục Tử Hạo đều nhìn ra Chu Cận thích cô.

Vậy những bạn học khác trong lớp thì sao?

Vậy sau này chính cô phải đối mặt với Chu Cận thế nào đây?

Cô biết rõ, Vương Đình vì Chu Cận mà muốn đánh chết cô đã đi rồi, sau này cô không cần sợ bị đánh chết nữa, cô có thể qua lại với Chu Cận mà không cần sợ hãi.

Nhưng dù là vậy, cô vẫn cảm thấy mình chỉ ngưỡng mộ vẻ đẹp trai và thân sĩ của Chu Cận.

Trong lòng cô, hình như không phải thích anh.

Vậy nếu không thích anh thì nhất định phải từ chối anh, không thể hại người khác vẫn luôn nỗ lực mà không nhận lại được gì.

Hơn nữa, bây giờ cha mẹ cô hy vọng cô có thể thi đậu đại học, hoàn toàn không cho phép cô yêu đương, nếu não cô co giật mà đồng ý ở bên Chu Cận thì cha mẹ sẽ đánh chết cô.

Nghĩ vậy, đợi đến khi Hứa Thiện Ý trở lại lớp học.

Cô phát hiện Chu Cận đã đến rồi, hơn nữa còn đang ngồi đó nói chuyện với bạn, không hiểu sao trong lòng cô lại căng thẳng.

Cô ngây người một lát, mới chậm rãi đi về phía chỗ ngồi.

Lúc này Chu Cận đang nói chuyện với hai nam sinh, lần trước Hứa Thiện Ý cũng đã gặp qua hai người này nhưng cô không biết tên của họ.

Giờ phút này nam sinh mập mạp tên Lục Viên, vẻ mặt cậu ấy sốt sắng: “A Cận, chuyện lần trước thật sự khá nghiêm trọng, tôi và Nhất Phàm đã đi khuyên A Dương nhưng cậu ta không nghe, chỉ đành kêu cậu đích thân đến khuyên cậu ta.”

Nhất Phàm mà Lục Viên nói đến, là thiếu niên gầy gầy cao cao ngồi bên cạnh, cậu ấy tên là Tần Nhất Phàm. Cậu ấy và Chu Cận, Lục Viên không phải là bạn cùng lớp, lớp cậu ấy ở bên cạnh, nhưng lại có quan hệ thân thiết với Chu Cận và Lục Viên. Lúc này, cậu ấy cũng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bánh Trôi nói đúng đấy, cái tên Uông Dương đó chỉ nghe lời cậu, lần này cậu không đến nói vài câu với cậu ta, thì tôi e rằng cậu ta sắp đoạn tuyệt quan hệ với gia đình luôn rồi.”

Chu Cận im lặng, không nói chuyện nhưng sắc mặt không tốt lắm.

Uông Dương mà bọn họ nhắc đến là người nhỏ hơn họ một tuổi, là thiếu niên đeo kính thích chơi game và là bạn tốt của họ, tên đầy đủ là Trần Uông Dương.

Lần này, vì cha mẹ Trần Uông Dương phát hiện cậu ấy cả ngày cứ mải mê chơi game, nên tịch thu điện thoại và đập hư máy tính của cậu ấy, cậu ấy cãi nhau với gia đình rồi bỏ nhà đi, mấy hôm nay không đến trường, cũng không về nhà, cho nên Lục Viên và Tần Nhất Phàm rất lo cho cậu ấy. Nhưng khi bọn họ đến tìm Trần Uông Dương thì cậu ấy lại không chịu nghe lời bọn họ, nên họ chỉ đành đến tìm Chu Cận.

Sau khi Chu Cận im lặng vài giây, anh ngẩng đầu lên đang định lên tiếng thì nhìn thấy cô vợ tương lai của mình đi tới.

Anh lập tức xua tay với hai người bạn tốt bên cạnh mình: “Tôi sẽ tìm cậu ta sau, các cậu tránh ra đi!”

Nghe vậy, Lục Viên và Tần Nhất Phàm cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng Lục Viên nhìn theo ánh mắt của Chu Cận, sau khi phát hiện Hứa Thiện Ý đang tới đây, cậu ấy lập tức hiểu ra, lộ ra nụ cười đầy vẻ sâu xa, kéo Tần Nhất Phàm đi ra ngoài: “Chúng tôi đi trước đây, không quấy rầy cậu và bạn học Hứa.”

Chu Cận không để ý đến hai người họ, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Thiện Ý.

Lục Viên và Tần Nhất Phàm thấy Chu Cận như vậy thì đều cho rằng việc này cực kỳ hiếm có, cũng rất thú vị, lúc hai người đi qua trước mặt Hứa Thiện Ý thì còn chào hỏi cô: “Bạn học Hứa, chào buổi sáng.”

Hứa Thiện Ý vẫn nhớ rõ bọn họ, tuy cô không biết tên nhưng cô biết họ là bạn bè của Chu Cận, lần trước lúc ăn cơm ở căn tin, bọn họ cũng đối xử với cô rất tốt.

Vì thế, cô nở một nụ cười với Lục Viên và Tần Nhất Phàm: “Chào buổi sáng.”

Nụ cười của Lục Viên càng tươi hơn, cậu ấy mở miệng định nói vài câu với Hứa Thiện Ý, nhưng cậu ấy nhanh chóng cảm nhận được một ánh mắt khó chịu đang dõi theo cậu một cách căm phẫn.

Lục Viên quay lại nhìn, Chu Cận vừa nãy còn đang ngắm nhìn Hứa Thiện Ý thì giờ phút này lại dùng ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm cậu ấy.

Lục Viên sợ hãi, không kịp nhiều lời, kéo tay Tần Nhất Phàm chạy thẳng ra ngoài.

Đúng là đáng sợ, quả thật đàn ông ăn dấm chua chính là ma quỷ!

Hứa Thiện Ý không rõ vì sao đột nhiên hai người Lục Viên lại chạy vụt ra ngoài giống như nhìn thấy quỷ, nhưng sắp đến giờ học nên cô cũng đi tới ghế ngồi.

Chu Cận thấy cô đi tới, anh đứng lên, để cô ngồi vào ghế, mọi người xung quanh đều tò mò lén nhìn trộm bọn họ.

Hứa Thiện Ý không quen với hành động của Chu Cận, lại càng không quen bị mọi người nhìn chằm chằm, cô nhanh chóng ngồi xuống ghế, lấy sách ra giả vờ đọc sách để bình tĩnh lại.

Chu Cận thấy cô đọc sách ngữ văn, anh vươn tay giật sách ngữ văn của cô, sau đó đổi sang một quyển toán học đặt trước mặt cô.

Trong lòng Hứa Thiện Ý cảm thấy khó hiểu, nhưng trên mặt lại vờ như bình tĩnh, quay đầu hỏi anh: “Cậu muốn làm gì?”

“Sáng nay không có tiết ngữ văn, tiết toán thì khá nhiều, tôi phụ đạo cho cậu.” Sắc mặt Chu Cận vô cùng tự nhiên, nghiêm túc, không giống như nói dối.

Hứa Thiện Ý nhớ ra Chu Cận là người đạt hạng nhất toàn trường, hơn nữa lần trước anh phụ đạo cho cô, quả thật rất có ích, cô thật sự không muốn từ chối cơ hội này, lập tức gật đầu: “Vậy làm phiền cậu, cảm ơn.”

Chu Cận không nhịn được xoa nhẹ tóc cô: “Không cần khách sáo với tôi.”

Hứa Thiện Ý hơi né tránh, dù sao không gian ở đây cũng hẹp, cô ngồi giữa vách tường và Chu Cận, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Chu Cận cũng không để bụng hành động nhỏ này của cô, sau khi xoa tóc cô, anh bắt đầu nghiêm túc phụ đạo cho Hứa Thiện Ý.

Hai người họ đều không nhận ra, mọi hành động nhỏ của họ đều bị những bạn học thích hóng chuyện trong lớp nhìn thấy.

Vì thế, trong lớp bắt đầu có người bàn tán sôi nổi, tất cả mọi người đều nói rằng chắc chắn Chu Cận và Hứa Thiện Ý đang yêu nhau.

Nhưng trước mắt việc này vẫn chưa được chứng thật, hơn nữa Chu Cận không phải người dễ chọc, cho nên việc này chỉ lan truyền trong lớp, phát tán trong trường chứ không ai dám nói đến trước mặt giáo viên và chủ nhiệm.

,

Buổi chiều sau khi tan học, vì Chu Cận phải đi gặp bạn nên không thể giống trước đó mặt dày mày dạn đi theo sau Hứa Thiện Ý.

Lúc anh rời đi còn dặn dò cô: “Về nhà nhớ chú ý an toàn, nếu gặp nguy hiểm phải gọi điện cho tôi.”

Lần trước lúc anh phụ đạo cho cô, ngoài việc thêm wechat của cô, anh còn kêu Hứa Thiện Ý lưu số điện thoại của anh.

Không hiểu sao Hứa Thiện Ý lại gật đầu, sau đó nhìn Chu Cận và đám Lục Viên bọn họ cùng rời đi. Hôm nay anh không lái mô tô mà lái một chiếc ô tô màu đen rất khiêm tốn.

Trên đường Hứa Thiện Ý về nhà, cô đi cùng Tiêu Tiểu Đào, sau khi hai người lên xe buýt, Tiêu Tiểu Đào thấy Hứa Thiện Ý có chút trầm lặng, cô ấy nhớ đến tin đồn đã nghe được hôm nay, không nhịn được hỏi Hứa Thiện Ý: “Tiểu Thiện, cậu đang yêu đương với đại ca Chu sao?”

Lúc này vừa hay Hứa Thiện Ý đang suy nghĩ đến chuyện của Chu Cận, cô nghĩ rằng, dường như Chu Cận đối xử với cô tốt hơn người khác rất nhiều, cho nên, anh thật sự đang theo đuổi cô sao?

Nhưng hiện tại cô hoàn toàn không muốn yêu đương.

Cô muốn đậu vào đại học tốt, hơn nữa dường như trong lòng cô cũng không rõ thích là thế nào, càng không biết mình có thích anh không, cô nên nói với Chu Cận thế nào đây?

Cô không muốn chiếm tiện nghi của anh một cách vô ích như vậy, không muốn anh cứ lãng phí sức lực vì cô, vậy xem ra, cô phải tìm một cơ hội để nói rõ ràng với anh.

Sau khi nghe được câu hỏi của Tiêu Tiểu Đào, Hứa Thiện Ý hơi kinh ngạc, cô vội lắc đầu giải thích: “Không, đâu có, tôi và cậu ấy không có yêu nhau, sao cậu lại hỏi vậy?”

Vẻ mặt Tiêu Tiểu Đào kinh ngạc: “Cậu chưa nghe nói gì sao? Bây giờ không chỉ lớp chúng ta mà trong trường có rất nhiều người đều đồn rằng đại ca Chu thích cậu, hai người luôn ở cạnh nhau, mọi người không đoán hai người là người yêu thì có thể đoán là gì đây?”

Hứa Thiện Ý luống cuống: “Nhưng tôi và cậu ta trong sáng minh bạch, nếu chuyện này rơi vào tai giáo viên thì sẽ rơi vào tai cha mẹ tôi đó, e là tôi sẽ bị đánh gãy chân mất.”

Tiêu Tiểu Đào không ngờ Hứa Thiện Ý lại nói cô và Chu Cận là trong sáng minh bạch, thật ra trước khi hỏi câu vừa rồi, cô ấy cũng tưởng Chu Cận và Hứa Thiện Ý đã về bên nhau. Dù sao trong trường, ai cũng nói rằng, Chu Cận ưu tú, giỏi giang như vậy, còn đẹp trai, gia thế lại thần bí. Thiếu niên như vậy, quả thật khiến các cô gái đều phải chết mê, nhưng anh lại chưa bao giờ có mặt nào gần gũi với các nữ sinh.

Hứa Thiện Ý, là một ngoại lệ mà tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, Chu Cận đối xử rất tốt với Hứa Thiện Ý, ngay cả người mù cũng nhìn ra được.

Dáng vẻ hoàn toàn không muốn che giấu kia của Chu Cận, mặc kệ xung quanh là ai, anh đều quang minh chính đại dùng ánh mắt thâm tình và tràn ngập sự chiếm hữu ngắm nhìn Hứa Thiện Ý.

Tiêu Tiểu Đào lại lén lút quan sát Hứa Thiện Ý, phát hiện Hứa Thiện Ý đang thật sự sợ hãi, cô ấy cũng cảm thấy rất khó hiểu.

Cô ấy nghĩ rằng, việc này, tất cả mọi người đều biết rõ, duy chỉ có mình Hứa Thiện Ý vẫn không nhận ra. Có lẽ không phải vì chậm hiểu, mà là vì cô không thích Chu Cận chăng.

Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Tiểu Đào lại không thể bình tĩnh được.

Nếu ngay cả Chu Cận mà Hứa Thiện Ý cũng không thích, vậy cô sẽ thích nam sinh như thế nào chứ?

,

Bởi vì trong lòng vẫn luôn lo rằng cha mẹ sẽ biết tin đồn đang lan truyền trong trường, sau khi Hứa Thiện Ý chào tạm biệt Tiêu Tiểu Đào thì cả người cô vô cùng căng thẳng.

Sau khi đến trạm xe buýt, cô xuống xe, đi vào con đường nhỏ trong tiểu khu, có chút thất thần.

Đến khi về tới nhà, cô đang chuẩn bị mở cửa đi vào thì cánh cửa lại được mở ra từ bên trong, hơn nữa bên trong còn có một thiếu niên nho nhã cao to khoẻ khoắn. Vẻ ngoài của anh ta cũng điển trai, thậm chí còn có chút vẻ đẹp nữ tính, nhưng vóc dáng lại cực kỳ đô con, may là anh ta rất cao nên thoạt nhìn vẫn rất đẹp mắt.