"Ngươi..." - Bạch Khách tay run run, một nhát kiếm xuyên tâm đồ tử. Hắn kêu hự, luồng khí đen thoát ra bên ngoài, bỏ lại thân xác đổ ập trên mặt đất.
Hắn nhìn về hướng Uy Diệp, tròng đen đau đớn cầu cứu.
"Tôn...thượng..." - Dù có cố gắng, vẫn chỉ thốt ra được hai chữ tôn thượng. Khuôn miệng hắn thổ huyết đỏ lòm, đôi đồng tử long sòng sọc, nhưng hơi thở đã không còn.
Uy Diệp, lúc này, chỉ thở một tiếng bất lực, nhìn tiểu đồ tử đáng thương hóa tro biến mất.
"Bạch Khách cung chủ, chuyện này ta tạm thời xem như tai điếc mắt mù, nhưng khi chuyện Hồng Liên Khai chấm dứt, xin ngươi cẩn thận!"
Nói rồi, hắn phẩy áo, đôi đồng tử trở nên điềm tĩnh đáng sợ, bước đi qua Bạch Khách, trước những cái nhìn ngây ngốc của đám bổn phái còn lại.
...
Hoa Nguyệt điên cuồng đánh đánh chém chém những đệ tử đáng thương từ các phái đang cố gắng cầm cự.
/Keng/ - Tiếng Vân Thương Trượng bay đến va vào Thần Diêu Kiếm, khiến nó bất ngờ rơi xuống, trở về tay Hoa Nguyệt.
"Cuối cùng ngươi cũng ra rồi?" - Hoa Nguyệt như tên điên, nhếch mép, đôi mày hướng cao.
"Bổn chủ nhân nhượng không có ý chịu thua, ngươi còn dám cả gan lấn lướt đến đây?" - Uy Diệp gằng giọng, miệng nhếch cao không kém, khinh khỉnh nhìn hắn.
"Nợ cũ, thù mới, bản quân đến trả một lượt." - Hoa Nguyệt nói rồi, dơ cao kiếm, ánh mắt trở nên hừng hự hơn lao đến. Cả đám quân xung quanh cũng hô to bừng bừng khí lực xông lên.
Sát Nương, Diệt Nam, Ảnh Nữ, còn cả Linh Nữ cũng xông đến, mỗi người một tên môn chủ.
Ảnh Nữ chau mày, lòng nóng như lửa đốt.
/xẹt/ - Tiếng kiếm của Bạch Khách xược ngang mặt Ảnh Nữ, khiến chiếc mặt nạ rơi xuống.
"Ngươi, dám phản tộc?" - Bạch Khách thoáng giật mình, nhận ra nàng ta chính là cặp song sinh của trưởng công chúa Yêu Tộc.
"Là các ngươi ép ta!" - Ảnh Nữ bị lộ dung nhan đầy sẹo, khiến nàng ta ""tiến hóa lưỡng nan"", buộc phải gϊếŧ Bạch Khách.
Sát Nương hóa thành con cú tuyết, kêu to ba tiếng, kéo đến một bầy cú khác, thoáng chốc đã gϊếŧ gần phân nửa Võ Đan.
...
Trên trời cao, một đen, một trắng đánh nhau đến tơi bời.
"Ngươi ngày càng suy yếu rồi.." - Hoa Nguyệt đắc ý, màu mắt càng thêm đỏ rực. Tăng thêm lực kiếm.
"Đợi xem. " - Uy Diệp dốc toàn lực đánh đến. Hắn đọc thần chú, Vân Thương bỗng chốc trở nên phát sáng, vầng hào quang tạo thành những vòng tròn nhỏ vây quanh hắn.
"Vân Hỏa Bạo Phát." - Uy Diệp hét to, những vòng tròn tạo thành hình con rồng sáng cháy cả một trời lao đến như chớp nhoáng.
Hoa Nguyệt chỉ nhếch mép, ánh mắt như phát ra tia lửa, long lên những gân máu. Hắn như vị thần hùng dũng giữa bầu trời đen đầy những tia sét, ầm ầm giáng xuống.
Những ngọn mây như ngọn lửa đang rực cháy xanh thẳm, theo hướng ngón tay hắn, cuộn dài như dải lụa nuốt chửng vòng tròn sáng chói trên cao.
Chỉ một chốc, luồng sáng xanh đã trải dài cuộn trôi màu vàng rực rỡ. Uy Diệp, cho dù có mạnh mẽ đến đâu, thì sức lực cũng dồn hết vào đòn chí mạng vừa rồi. Trong một khắc, ánh mắt hắn lộ rõ sự yếu đuối, mơ hồ. Uy Diệp cầm chặt thương, ngã khụy xuống. Vệt máu đỏ lăn dài đọng trên khóe miệng.
"Ngươi. Mệt rồi à?!" - Ánh mắt Hoa Nguyệt càng lúc càng trở nên nguy hiểm hơn. Màu đỏ trong đáy mắt đang ngày một trở nên đói khát.
...
Ảnh Nữ không muốn khiến Bạch Khách bị thương, nàng chỉ dám tránh né không dám ra đòn. Ngược lại, Bạch Khách lại nghĩ nàng sợ liền không thủ hạ lưu tình mà mạnh tay toàn những đòn hiểm.
Bạch Khách chém một nhát vào cánh tay Ảnh Nữ, khiến nàng lùi lại, rồi nhếch mép xoay người phi thân định ám sát Hoa Nguyệt.
Hình như, Hoa Nguyệt vẫn đang mải mê định gϊếŧ chết Uy Diệp, có vẻ không chút phát hiện ra Bạch Khách.
"Ta gϊếŧ ngươi, Ma đầu." - Bạch Khách hét to, lao đến như mũi tên lửa. Ấy vậy, mũi kiếm còn chưa đυ.ng đến áo giáp của hắn đã bị nứt làm đôi. Bạch Khách bị hất văng tận tám thước, hộc máu, ôm ngực đau đớn, ngước mắt nhìn Hoa Nguyệt.
Ảnh Nữ ôm cánh tay trọng thương, ngước đôi mắt đầy tội lỗi nhìn bóng lưng Hoa Nguyệt sau những đám mây. Nếu hắn thật sự gϊếŧ Uy Diệp, thì nàng sẽ không bao giờ muốn tiếp tục cuộc sống đầy tội lỗi này nữa. Bởi lẽ, cớ sự hôm nay, tất cả đều do nàng trực tiếp gây ra.
Nàng ngước nhìn theo. Từng câu chữ hắn thốt ra. Kiếm thần cũng đã vung lên. Nàng không dám nhìn, chỉ biết nhắm mắt cắn chặt môi. Để mặc giọt lệ bất lực vương vấn trên đôi gò má gầy hao của mình.
...
"Uy Diệp, bổn quân trả ngươi nhát kiếm năm xưa!"