Chương 2: Fan cuồng
Đây là lần đầu tiên Từ Nam Phương xuất hiện ở nơi này, tất cả những gì nàng còn nhớ được hoàn toàn giới hạn trong làn ánh sáng kỳ dị kia. Nàng chỉ nhớ rõ khối sao sa trong tay mình vào giờ Hợi bỗng nhiên phát ra quầng sáng quái dị, đó không chỉ là một quầng sáng, Từ Nam Phương chỉ cảm thấy toàn thân mình bị bủa vây bởi một thứ chất lỏng kỳ dị nào đó, thậm chí toàn bộ máu trong người đều chảy theo vòng xoáy của luồng lưu khí ấy, cả người nàng tê dại, không thể nhúc nhích.
Từ Nam Phương vốn dĩ đã dự liệu được mảnh thiên thạch sẽ sinh ra biến hóa dị thường nhưng tuyệt đối không ngờ rằng mình lại đưa tới tương lai gần bốn trăm năm sau.
Nàng dần dần lấy lại ý thức từ trong mớ ký ức hỗn độn, dần dần cảm nhận được cơ thể mình vẫn còn tri giác, nàng mở mắt. Cảm thấy dưới thân mình có một cái gì đó mềm mềm, hóa ra là một người đàn ông! Mặc dù rằng gã trai đó cực kỳ điển trai.
Đám nhân viên ba chân bốn cẳng chạy tới, luống cuống kéo người phụ nữ nằm trên Thượng Quân Trừng dậy. Phóng viên đứng bên ngoài thi nhau chụp ảnh, một người của đài truyền hình nào đó khó khăn lắm mới tìm thấy được một chiếc micro, vội vàng ngó vào gương chỉnh sửa lại mái tóc, rồi nhìn thẳng về phía máy quay gấp gáp nói với giọng Hồng Kông: “Vừa rồi tại trường quay đột nhiên nổi một trận gió to, lợi dụng lúc ấy, một người fan cuồng của Danny đã lẻn vào bên trong phim trường, diễn cảnh “Bá vương ngạnh thượng cung, đẩy ngã Thượng Quân Trừng của chúng ta xuống đất, còn có ý đồ cưỡng hôn. Qúy vị có thể thấy cảnh tượng đằng sau tôi lúc này, nhân viên đoàn phim vừa lôi cô gái fan cuồng kia dậy, tuy nhiên cô ta không hề có ý định rời khỏi đây. Tuy rằng hiện tại chúng tôi đứng khá xa hiện trường, không nghe rõ họ đang nói gì nhưng hoàn toàn có thể thấy bộ dáng của cô gái kia rất kiên quyết, còn cả Thượng Quân Trừng của chúng ta thì đang có vẻ vô cùng tức giận…”.
(*Bá vương ngạnh thượng cung: Dùng sức mạnh để cưỡng ép).
Đạo diễn và phó đạo diễn vội vàng chạy tới, gắt ầm lên: “Cái đám kịch vụ các người đều ăn hại hết à? Người ở đâu tùy tiện vào phim trường thế này!”.
Trợ lý Jim cẩn thận phủi phủi đất cát sau lưng áo Thượng Quân Trừng, lo lắng hỏi: “Danny, không sao chứ? Trời ạ, sao người ở đây lại lỗ mãng, vô học như thế chứ?”.
Thượng Quân Trừng có vẻ rất phẫn nộ, có lẽ vì bị Từ Nam Phương đè đau quá, anh cau mày, nhưng lại quay sang Jim tức giận nói: “Tôi không sao, anh đừng có coi tôi như là lão già bảy mươi vậy”.
Từ Nam Phương giãy giụa kịch liệt, nàng bị những người ăn mặc kỳ lạ, hành vi thô lỗ giữ lại, liền lớn tiêng s quát: “Các ngươi làm cái gì thế hả? Hỗn xược! Ngươi là ai?”.
Nàng nhìn chằm chằm vào bộ “long bào” trên người Thượng Quân Trừng, chiếc áo màu vàng thêu hình rồng ở giữa. Màu sắc này, hoa văn này chỉ Hoàng đế mới có thể sử dụng. Hắn là ai? Là Hoàng đế nước nào? Đây là đâu? Từ Nam Phương hoàn toàn không biết gì hết, nàng chỉ thấy rất đau đầu.
Jim thấy cô ta nhìn chằm chằm Thượng Quân Trừng thì gắt: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin là chúng tôi báo cảnh sát không? Gây lọan như vậy, có phải cô có ý định mưu hại Quân Trừng không hả? Quân Trừng có fan như cô đúng là xui xẻo”.
“Thôi thôi, đuổi cô ta ra ngoài là được rồi”, Thượng Quân Trừng nhắm mắt lại, quay đầu chuẩn bị rời đi.
“Thôi á, Danny, anh không biết chuyện này nghiêm trọng thế nào đâu!”, Jim nhìn đám phóng viên bên ngoài, đã có mấy người đang định lao vào. Anh ta giậm chân: “Danny, cậu có thấy đám phóng viên kia không hả? Báo chí ngày mai nhất định sẽ có tin tức lá cải, chưa biết chừng còn có tin cậu bị fan cuồng cướp mất nụ hôn đầu đấy. Trời ạ, Danny, bộ phim này cậu không có cảnh hôn, cậu được fan nữ sùng bái như thế, nếu tin tức này lộ ra ngoài nhất định sẽ bất lợi cho cậu đó!”.
Jim vô cùng lo lắng, không thèm lảm nhảm với Thượng Quân Trừng nữa mà chạy thẳng tới chỗ phóng viên. Nhưng anh ta có xua đuổi thế nào cũng không chặn được tin đồn mà còn khiến cho đám phóng viên càng thêm hăng hái.
“Chúng ta có thể thấy cô fan nữ kia đã chăm chút trang phục thế nào. Trên người cô ta mặc đồ cổ trang, có thể cô ta cũng như những fan nữ khác có mặt tại đây, đều là vì bộ phim của Thượng Quân Trừng. Tuy nhiên cô gái này đã dùng cách thức hơi cực đoan một chút, trực tiếp xông vào cướp nụ hôn đầu của Thượng Quân Trừng. Haizzzz… Tiểu Vũ tôi cũng như các bạn, cảm thấy trái tim rất đau đớn, các fan có mặt tại phim trường lúc này đều tỏ ra vô cùng phẫn nộ”.
Âm lượng giọng nói của cô phóng viên kia tăn lên đến mấy chục đề-xi-ben: “Hiện tại, trợ lý của Thượng Quân Trừng đã ra bên ngoài đuổi phóng viên rồi, nhìn bộ dạng này của anh ta rõ ràng là rất không hy vọng chuyện này được phơi bày ngoài ánh sáng! A! Fan nữ cuồng nhiệt kia đang giằng co với người của đoàn làm phim. Cô ấy hình như đang níu lấy Thượng Quân Trừng? Trời ơi, có vẻ như chuyện càng lúc càng phức tạp, toàn bộ đoàn phim đều hỗn loạn. Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn khúc gì? Hay là… cô gái kia căn bản không phải fan… Các bạn đang theo dõi bản tin trực tiếp từ trường quay Thiên hạ thiếu niên. Tôi là Tiểu Vũ của đài truyền hình XX…”.
Từ Nam Phương túm lấy “long bào” của Thượng Quân Trừng. Vừa rồi nàng lớn tiếng quát nhưng không ai dừng tay, nàng khua khoắng chân tay, vừa vặn tóm được vạt áo Thượng Quân Trừng: “Rốt cuộc ngươi là ai? Đây là đâu?. Từ Nam Phương chợt nhớ tới viên sao sa kia, chẳng lẽ nó là chiếc chìa khóa huyền bí, đưa nàng tới một quốc gia khác?.
Thế nhưng khi nàng vừa mới dứt lời, Thượng Quân Trừng đã mất kiên nhẫn giằng lại vạt áo bị nàng tóm, hai người cùng co kéo, chỉ nghe một tiếng “soạt”, long bào rách một mảng!
“Thần kinh à?”. Thượng Quân Trừng bực bội, dữ tợn trừng mắt lườm Từ Nam Phương rồi quay đầu bỏ đi.
Từ Nam Phương ngơ ngẩn nhìn chung quanh, ánh mắt chạm tới Dương Ngọc Hòan đang bị trói trên đài cao, lại thấy dưới đài chất đầy rơm củi, chợt hiểu ra mình bị người khác bắt cóc đưa ra bên ngoài, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Các ngươi, các ngươi muốn thiêu chết ta? Các ngươi là ai? Là người của Hoàng hậu đúng không? Tất cả đều là quỷ kế của bà ta đúng không?”.
Từ Nam Phương nhớ lại luồng ánh sáng chói mắt phát ra từ khối đá, tâm trạng nàng rối loạn, thậm chí không còn khả năng suy xét, chỉ có thể nghĩ rằng tất cả đều là âm mưu của Hoàng hậu, cái gì mà ánh sáng đỏ chứ! Chẳng qua là bà ta dùng thủ thuật che mắt nọi người, cố ý để nàng biến mất trước mặt Hoàng thượng rồi đưa nàng tới một nơi bí mật khác để hành hình.
Đột nhiên bị khối sao sa đưa đi vượt thời gian, đầu óc Từ Nam Phương bị “chập mạch” tạm thời, nàng mù mờ nhìn đám người lạ lùng hoàn toàn không giống thần dân của Đại Minh này. Cảm thấy đầu mình nóng bừng bừng, Từ Nam Phương chỉ kịp hô lên hai câu rồi ngất lịm: “Hoàng thượng, ta muốn gặp Hoàng thượng…”.
“Cái quái gì thế này?”, người kéo Từ Nam Phương ra ngoài sững sờ khi thấy nàng đột nhiên hôn mê bất tỉnh, anh ta nhìn về phía phó đạo diễn.
Hai vị đạo diễn chạy tới, tỉ mỉ quan sát cô gái ăn mặc kỳ lạ này, đầu tóc cô ta rồi bù, trên mặt còn dính đất cát do vừa này bị Thượng Quân Trừng đẩy ngã, mũ Kim Bộ Diêu trên đầu nghiêng nghiêng vẹo vẹo sắp rơi ra.
Về câu nói cô ta thốt lên trước lúc ngất, phó đạo diễn chỉ còn biết dở khóc dở cười. Ông ta bĩu môi nói với đạo diễn đang liếc nhìn Thượng Quân Trừng ở mái nhà tranh: “Haizzz… Thật đúng là dạng người nào cũng có, ở đây thật sự có người cho rằng chỉ cần mặc cổ trang là có thể làm bạn diễn với thần tượng! Cô gái này còn nghĩ rằng mình là Dương quý phi”.
Đạo diễn hung hăng nhìn phó đạo diễn: “Vui gớm nhỏ? Có cái gì mà vui ở đây? Tôi nói cho các anh biết, nếu không phải vì khoản tiền đó thì tôi thà tìm hai diễn viên mới đóng còn hơn! Làm cái gì cũng không được yên!”.
Nói xong, đạo diễn quẳng tập kịch bản trong tay đi: “Hôm nay dừng ở đây! Không quay nữa!”.
Đạo diễn vừa rời khỏi, hai nhân viên đang đỡ Từ Nam Phương đành hướng ánh mắt về phía phó đạo diễn: “Cô gái này hôn mê, làm sao giờ?”.
“Làm sao? Mấy cậu là đầu heo à mà còn hỏi tôi. Người điên thì phải đưa tới bệnh viện tâm thần chứ sao nữa!”.
“Nhưng … ở đây không có viện tâm thần!”, hai người nói với vẻ đáng thương.
“Không có thì quẳng cô ta ra ngoài!”, phó đạo diễn gằn giọng nói.
Ông ta vừa dứt lời, lập tức bị cái ì đó nằng nặng rơi trúng đầu. Ông ta choáng váng cúi xuống nhìn, thì ra là một chai nước khoáng, chính là do vị đạo diễn kia ném tới.
Đạo diễn vừa bỏ đi đã lập tức quay về, nổi cơn điên với phó đạo diễn: “Anh cho rằng ở đây chưa đủ loạn hả? Không thấy cô ta ngất rồi sao? Bên ngoài bao nhiêu người thế này, anh vứt cô ta đi là muốn gọi cảnh sát tới hỏi thăm đoàn phim hay sao hả?”. Ông ta chán nản chẳng buồn nói thêm với phó đạo diễn nữa, trực tiếp phất tay với hai nhân viên kia, “Nhanh nhanh đưa cô ta tới bệnh viện gần nhất đi”.
Buổi tối, trong một nhàn nghỉ nhỏ ở Sơn Tây, Thượng Quân Trừng đang ngồi trong phòng đập muỗi thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên khiến anh bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ. Thượng Quân Trừng uể oải đi ra mở cửa để trợ lý Jim vào phòng.
Sắc mặt Jim tái nhợt, trong tay cầm một xấp giấy, giận dữ nói với Thượng Quân Trừng: “Hỏng rồi! Hỏng rồi! Danny, tôi đã bảo rồi mà, cậu lên mạng chưa?”.
Thượng Quân Trừng cười nhạt: “Anh biết rồi còn cố ý hỏi à? Ở đây làm sao mà lên mạng được.”.
Jim ném xấp giấy lên giường: “Công ty vừa gửi fax tới, cậu xem tin tức này đều do mấy kênh truyền hình và trang web nhỏ tiết lộ ra, nếu như đài truyền hình chính thức cũng nói về những chuyện này thì nhất định cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy! Cậu xem xem, những dòng tin này đều nói về chuyện hôm nay! Thật là càng nói càng thái quá!”.
“Trời! Cậu dọc cái này mà xem, cái gì mà Hoa dạng nam khó giữ nụ hôn đầu, bị fan cuồng cưỡng hôn! Ôi mẹ ơi, còn có cả ảnh chụp, lần này có muốn giải thích cũng không xong rồi.”
(*Hoa dạng nam: Những chàng trai có ngoại hình đẹp như hoa).
“Cái này còn kinh khủng hơn: Yêu đến phát điên, lại còn có cái tít: Fan cuồng trang bị đầy đủ xuất trận đánh gục thần tượng. Còn có cái này, Tháng đầu tiên khởi quay gặp phiền phức không ngừng, đoàn phim “Thiên hạ thiếu niên” suy nghĩ tới việc đổi diễn viên. My god! Sự việc này quá nghiêm trọng rồi, tôi nghe nói đúng là có người liên hệ tới đoàn phim hỏi có thể đổi vai diễn Đường Minh Hoàng của cậu không. Danny, cậu nói xem, chuyện này có phải là rất tệ không?”.
“Tôi thấy thế cũng chẳng có gì tệ hại cả”, Thượng Quân Trừng không một chút hoang mang, “Dù sao thì tôi cũng không muốn diễn cái ông Đường Minh Hoàng ấy. Ai thích thì cho người ta diễn đi”.
“Này, cậu nói cái quái gì thế?”, Jim nge vậy có chút mất hứng, “Cậu có biết công ty mất bao nhiêu tiền để cậu có được vai diễn này không? Cậu không muốn đóng nữa thì cũng đừng hy vọng công ty sẽ nâng đỡ cậu nữa”.
Thượng Quân Trừng lườm Jim một cái: “Tôi chỉ muốn sáng tác, muốn hát. Ngay cả ghi-ta anh cũng không cho tôi mang theo, tôi đâu còn hứng thú nữa? Anh đi mà nói với bọn họ, nâng thì nâng không nâng thì thôi”, nói xong, anh đứng phất dậy, sắc mặt lạnh lùng đến mức có thể khiến Jim đông cứng thành băng.
“Danny, thôi được rồi, cậu tức giận cái gì chứ? Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi.” Jim vó vẻ bất lực nói, “Trên đời này nào ai có thể hoàn toàn sống dựa vào sở thích? Dù cậu có tài đi nữa, nếu không nghe theo yêu cầu của công ty thì cũng sẽ chìm nghỉm mà thôi”.
Thượng Quân Trừng không phải kẻ ngốc, nhưng do tính cứng đầu nên vẫn cố chấp nói: “Bộ phim này phải quay trong hai tháng sau? Đều có ở đây? Muốn đi máy bay trước tiên cũng phải ngồi xe hơi bốn tiếng, tôi không thể vì bộ phim này mà bỏ hết tất cả những công việc khác được”.
“Tháng sau tôi còn có buổi biểu diễn, không cần luyện thanh ư?”.
“Danny, chuyện này cậu yên tâm, tôi vừa bàn bạc với đoàn phim rồi, ngày mai sau khi quay bổ sung mấy cảnh hôm nay, chúng ta sẽ đổi nơi khác, không ở đây nữa, về studio quay, đỡ banạ rộn.”Jim thấy khẩu khí của Thượng Quân Trừng đã bớt căng thẳng nên cũng thở phảo nhẹ nhõm, “Nhưng mà, mai còn một việc nữa…”. Sắc mặt Jim biến đổi, đây mới là vấn đề quan trọng anh ta muốn nói khi đến nơi này.
Jim lấy một tờ giấy trong tập kia ra: “Cậu nhìn đây, bài báo này tung tin thái quá: Bạn gái cũ tìm tới phim trường làm loạn, vì muốn che đậy mà đánh ngất cô gái si tình”.
Jim vừa đọc tiêu đề vừa nhìn vào mắt Thượng Quân Trừng.
“Thế này là thế nào?”, Thượng Quân Trừng kinh ngạc.
Jim khịt mũi nói: “Thế tức là sao? Còn phải nói nữa à, nhất định là công ty Mika giở trò. Bọn họ tunừg có mâu thuẫn với chúng ta, bây giờ thấy cậu nổi tiếng như thế nên bọn họ đố kỵ, mua chuộc cánh phóng viên kia để viết bài này. Họ nói cái gì mà trước khi cậu chính thức biểu diễn đã từng có bạn gái, nổi tiếng rồi liền đá cô ta, kết quả là bây giờ cô gái ấy đuổi theo tới tận phim trường làm loạn. Lúc cô ta hôn mê, rất nhiều phóng viên có mặt đã cho rằng có uẩn khúc, thế nên sự việc mới thành ra thế này, tin đồn lan truyền đi đều bị tam sao thất bản hết. Dù sao thì người ta có nói dối cũng không bị sét đánh”.
“Loại tin đồn này việc gì phải để tâm, đâu phải lần đầu tiên tôi dính vào chứ.”
“Đúng là người trong sạch thì vẫn cứ trong sạch, chuyện này không cần giải thích, nhưng mà sợ nhất là thông tin này bị các tờ báo chiều đăng lại. Cậu nên nhớ là chúng ta còn phải bán vé tour lưu diễn của cậu nữa, công ty cũng không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến việc đóng phim của cậu. Hơn nữa, hôm nay có rất nhiều phóng viên chứng kiến cảnh cô gái kia ngất xỉu, còn thấy cậu và cô ta giằng co một lúc, chuyện này nếu cậu phớt lờ không giải thích cũng không tốt. Dù sao thì chúng ta cũng chưa đứng vững chân ở Đại lục.”
“Jim, rốt cuộc là anh đứng về phía ai? Anh biết rõ là tôi phiền phức nhất…”, Thượng Quân Trừng còn chưa nói xong đã bị Jim cắt ngang: “Tôi đương nhiên đứng về phía cậu, tôi theo cậu từ Ý tới Hàn Quốc, từ Hàn Quốc tới Hồng Kông, bây giờ lại cùng cậu tới Đại lục, sao cậu có thể nói như thế chứ? Danny, tôi đã thương lượng với công ty rồi, ngày mai quay xong mấy cảnh chúng ta sẽ tới bệnh viện trong thị trấn thăm cô gái kia một chút. Đến lúc ấy thông báo cho cánh phóng viên tới, cậu sẽ tiếp nhận phỏng vấn của họ. Cậu nghĩ mà xem, cô gái kia gây nhiều phiền toái cho cậu như vậy, cậu không những không để bụng mà còn tới hỏi thằm, chuyện này chẳng phải sẽ từ xấu biến thành tốt ư?”. Jim hiểu rõ tính tình Thượng Quân Trừng, nên tận lực khuyên bảo.
Sợ Thượng Quân Trừng đổi ý, anh ta vội vỗ vỗ cánh tay Thượng Quân Trừng rồi đứng dậy đi ra ngoài:
“Ờ, cứ thế nhé, cậu chỉ cần làm theo những gì tôi vừa nói là Ok”.
***
Bệnh viện thị trấn Sơn Tây chỉ là một tòa nhà hai tầng, phòng ốc cũ nát, lớp sơn trên hành lang bong tróc từng mảng như đã được sơn quét từ bảy tám năm trước rồi. Lối đi nhỏ hẹp chật ních người, không phải bệnh nhân, mà là phóng viên!
Đám phóng viên đang ra sức chen lấn, những người tới từ các tờ báo và đài truyền hình lớn, đều giành được chỗ bên ngoài cửa phòng bệnh, dáng vẻ háo hức nóng lòng chờ đợi nhân vật chính của ngày hôm nay xuất hiện.
Cô gái nằm trên giường bệnh nhắm nghiền hai mắt, son phấn trên mặt chỗ hồng chỗ trắng nhòe nhoẹt, có lẽ lúc lau đi đất cát đã làm nhòe đi. Món đồ trang sức đội trên đầu cô ta đặt trên chiếc giường bẩn khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất buồn cười, giống như một món đồ chơi kỳ lạ của trẻ con. Không ai chú ý đến cô ta, trong mắt mọi người, cô ta là bệnh nhâm tâm thần.
Diễn viên chính cuối cùng lên sân khấu, Thượng Quân Trừng và trợ ký Jim đi đến trong vòng vây bảo vệ của mấy nhân viên đoàn phim. Ánh đèn flash nhấp nháy liên tục khiến bác sĩ và y tá của bệnh viên đều ngồi một góc giơ tay lên che mắt. Từ Nam Phương nằm trên giường cũng chớp mắt nhìn nhưng sau đó quen rồi lại nhắm nghiền.
Jim khách sáo cười với đám phóng viên: “Quân Trừng vừa từ phim trường tới đây. Mọi người cũng biết là hôm qua có một fac của Quân Trừng ngất xỉu ở phim trường, tuy cách cư xử của cô gái này thật khó mà chấp nhận được nhưng Quân Trừng của chúng ta sẽ không để bụng, dù công việc rất bận rộn nhưng anh vẫn bớt thời gian tới thăm fan hâm mộ của mình. Anh rất quan tâm tới người hâm mộ của mình…”.
Trong lúc Jim nói chuyện với đám phóng viên, Thượng Quân Trừng đặt bó hoa trong tay xuống đầu giường của Từ Nam Phương, anh nhìn một lúc rồi đặt tay lên trán cô, cố tỏ vẻ quan tâm mà ngay cả bản thân mình cũng thấy buồn nôn.
Jim giả vờ hỏi: “Sao rồi, tôi đã bảo không có vấn đề gì rồi mà, cậu cứ yên tâm đi”. Rồi anh ta quay đầu nói với phóng viên, “Lúc đang quay phim, Quân Trừng còn không quên bảo tôi gọi điện tới bệnh viện hỏi thăm tình hình cô gái này, nhờ bác sĩ y tá ở đây quan tâm tới cô ấy. Quân Trừng hôm nay bốn giờ sáng đã phải dậy, đến bây giờ còn chưa đượp chợp mắt”.
“Danny, anh quan tâm cô ta như thế có phải quan hệ giữa hai người không đơn thuần chỉ là thần tượng và fan? Tôi nghe nói, cô ta là bạn gái cũ của anh, có đúng thế không?”, phóng viên vẫn luôn đi thẳng vào vấn đề. Bọn họ đợi lâu như thế cũng chỉ vì muốn đào bới tin tức mà thôi.
“Đương nhiên không phải, chúng tôi…”, Jim còn chưa nói xong đã bị một phóng viên khác đích thân thẳng thừng cắt ngang, “Chúng tôi muốn nghe Danny đích thân trả lời”.
Jim đành ngậm miệng, làm mát lòng phóng viên đôi khi đem lại rất nhiều phiền phức, may mà hôm nay Thượng Quân Trừng cũng tỏ ra phối hợp. Anh ta lên tiếng rành mạch: “Đây là lần đầu tiên tôi tới Đại lục, trước khi đi hát tôi sống ở Ý, chẵng nhẽ mọi người nghĩ rằng cô ấy đuổi theo tôi từ Ý tới tận đây?”.
Câu trả lời của Thượng Quân Trừng khiến một vài người bật cười. Cô gái nằm trên giường bệnh kia ăn mặc khiến người ta vừa nhìn đã biết thần kinh không bình thường. Fan cuồng như thế có rất nhiều, nhưng phóng viên thì lúc nào cũng tìm trăm phương ngàn kế để làm lớn chuyện.
“Tôi có chớ có một câu nói như thế này, người thông minh không tin vào những tin đồn. Tôi nói không sai đấy chứ!”.
Thượng Quân Trừng chỉ nói đến thế rồi dừng lại, Jim rất hài lòng tiếp lời: “Đúng thế, chúng tôi đã xác minh được cô gái này thần kinh có vấn đề. Những thông tin vô căn cứ trước đây đều là phỉ báng, công ty chúng tôi hoàn toàn có quyền nhưng tạm thời vẫn chưa truy cứu trách nhiệm của những người tung tin đồn đó”.
“Nhưng tôi nghe nói tại phim trường cô gái này còn giằng co với người của đoàn phim, nếu không có vấn đề gì uẩn khúc thì tại sao các anh lại không cho người ta chụp ảnh tại phim trường?”, vẫn có phóng viên không chịu từ bỏ, kiên trì tới cùng.
“À!”, Jim chột dạ liếc nhìn Thượng Quân Trừng, anh ta biết rõ chuyện này thật ra là lỗi của mình, “Là thế này, chúng tôi cũng chỉ vì lo lắng cho cô gái này, không muốn để người nhà cô ấy biết được những tin tức không hay. Dù sao đối với họ mà nói, con gái mình có bệnh cũng không phải chuyện vui vẻ gì, nếu như đăng lên báo, nhất định sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống gia đình họ…”.
Vấn đề này Jim đã sớm nghĩ cách đối phó, một vài phóng viên rất biết chọn thời cơ mà bổ sung: “Hóa ra là một hiểu lầm, may mà Danny đã làm sáng tỏ, nói rõ mọi chuyện cho người hâm mộ được biết”.
“Đúng vậy, Quân Trừng là người rất có trách nhiệm, cậu ấy căn dặn tôi nhất định phải liên lạc với người nhà của cô gái này, đưa cô ấy về nhà, nhưng thấy trên bảo trên người cô ta không có giấy tờ gì cả nên nhắc lại tôi liên lạc với cảnh sát địa phương, chờ sau khi cô ấy tỉnh lại, sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện tâm thần trước”. Jim tỏ ra rất có trách nhiệm, “Chúng tôi đã liên hệ xong xuôi rồi”.
Nói xong, anh ta dùng tay khẽ chọc vào người Thượng Quân Trừng, Thượng Quân Trừng đành phải tiếp tục nói tiếp: “Đúng thế, chúng tôi sắp rời khỏi Sơn Tây, nhưng trước khi đi chúng tôi sẽ nhờ cảnh sát thu xếp ổn thỏa cho cô gái này. Trước hết sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện tâm thần điều trị, sau đó sẽ đăng báo tìm người nhà cho cô ấy. Chúng tôi cũng rất hy vọng quý vị phối hợp, không đăng ảnh chụp của cô ấy lên tạp chí giải trí”.