Bí Mật Thiếu Gia Chủ Nhà

5.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Bí Mật Thiếu Gia Chủ Nhà, câu chuyện teen của tác giả Mộc Nhi sáng tác, sẽ mang lại cho bạn một cuộc sống có nhiều bí mật của chàng thiếu gia. Các nhân vật chính trong truyện gồm Tiểu Ninh, Phong Kỳ, …
Xem Thêm

Chương 13: Tiếp tục đi học
Anh dừng xe trước cổng học viện để ngoài những ánh mắt tò mò của bao người, Phong Kỳ mở cửa ra trước lấy cặp rồi mới mở cửa cho Mộc Ninh sau. Học viện văn hóa thật không phải dạng vừa nên dù là sinh viên nhưng vẫn phải diện đồng phục tới trường, thiết kế đồng phục theo phong cách thanh lịch với chân váy xếp li, quần âu cách điệu màu nude, áo vest xám chì điểm nhấn là nơ cổ hoặc cà vạt màu xanh... Tất cả ai ai cũng mặc đồng phục thì Dịch Đại thiếu gia hết sức chịu chơi, quần jeans bó tôn đôi chân dài, tank-top và khoác da màu nâu vô cùng thời thượng, đôi boot Timberland kiểu cách, cuối cùng gương mặt điển trai bị chiếc kính mát che nửa mặt. Trang phục đơn giản nhưng anh hoàn toàn khiến cả hai cùng nổi bật, đấy là chưa kể việc BMW đắt đỏ bệ chệ trước cổng trường, Mộc Ninh gượng gạo xuống xem: "Cảm ơn, bây giờ anh về trước, tan học nhớ đón tôi."

Phong Kỳ vẫn không đáp như thể bán bơ với cô, anh cầm tay cố kéo thẳng lên phòng hội đồng.

" Phong Kỳ, anh bỏ tay ra."

Mộc Ninh mặt nhăn lại đè giọng xuống nói, Phong Kỳ liếc cô một chút xong môi nhếch " Đi điểm danh."

Và anh nói điểm danh thế sao anh còn vào lớp cô làm quái gì?

Khi mà cả hai vừa vào đến lớp như có một đợt sóng thần tràn vào tạo nên một hiệu ứng im lặng phăng phắc tất thảy đều chìm nghỉm không một tiếng động.

Mộc Ninh ngây ra quay sang Phong Kỳ, anh đang cười tỏa nắng, nụ cười từ trước tới nay gần như không sử dụng.

1s

2s

3s

...30s sau

Cả lớp cuối cùng cũng tiêu hóa được nhan sắc phi phàm của ai kia thì Phong Kỳ đã thu lại nét cười trên mặt ngay lập tức anh quẳng cặp cô lên một cái bàn gần đó cất giọng: " Gặp lại sau."

Thế là anh quay đi, đến nhanh đi cũng nhanh, mọi người lớp cô vẫn ngơ ngơ đưa mắt nhìn nhau...Đẹp trai cao lãnh thấy mồ~~~.

Ào một cái, lớp tản ra xung quanh cô, lại ào một cái tới tấp nói liến thoắng trước mặt cô

" Mộc Ninh lâu lắm mới thấy."

"Ai đấy, bồ hả?"

" Anh đẹp trai ghê, sướиɠ nhá."

" Kinh, mới vài ngày không gặp đã cua được anh đẹp trai về rồi."

Đáng lo hơn là...

" Người như cậu thì chắc là anh họ chứ gì?"

" Thật á, Mộc Ninh giới thiệu ảnh cho mình đi."

" Ừ . Cả mình, mình nữa."

Bla...bla...bla

Trong khi lũ con gái te tởn giọng nhe nhởn thì mấy thanh niên của lớp chề môi, một số tỏ ra buồn bã, thậm chí chưng cái mặt như bánh bèo nhúng nước vô cùng tội nghiệp.

Hoa khôi của lớp toàn hoa có chậu chẳng tên nào dại đạp chậu cướp hoa. Aidza...

Mộc Ninh khổ sở nhích người về chỗ yên vị một lúc thì giảng viên vừa vào lớp, cô không những bận học mà còn bận đấu tranh với những ánh mắt lia nhau tới, như nhớ ra Mộc Ninh lại trộm nhìn Liêu Mẫn.

Liêu Mẫn trông rất mơ màng, có lẽ nhỏ ấy vẫn còn nghĩ tới chuyện trước, Mộc Ninh thấy nghèn nghẹn bất giác có thứ gì đó cứ nhộn nhạo khiến cô đành quay lên màn chiếu.

...Cô vừa quay đi thì Liêu Mẫn cũng vừa quay xuống nhìn cô.

O O O

Bắt đầu nghỉ giải lao, Mộc Ninh nằm ngục xuống bàn, hiện tại Liêu Mẫn chắc vẫn hận cô nhiều lắm, có khi còn muốn vứt bỏ tình bạn này ấy chứ, cô duỗi cẳng chân vươn cánh tay, tự dưng chạm phải cái gì đó.

Mộc Ninh ngẩng mặt lên nào ngờ đυ.ng ngay khuôn mặt tươi tắn của Liêu Mẫn.

Gương mặt không phải ngẩn ngơ bất thần mà hoàn toàn rạng rỡ, nhỏ cười nói: " Lúc này còn ngồi đây nữa làm gì, dậy xuống căng- tin chút đi."

"Liêu Mẫn..." Mộc Ninh ngạc nhiên mở to mắt.

" Chứ còn sao nữa, đi, mọi chuyện qua rồi cho qua đi." Liêu Mẫn vẫn đứng đó.

" Không mơ...mình không mơ đâu a...Liêu Mẫn lại có ngày dễ bỏ qua thế sao...Liêu Mẫn nhỏ nhen nhà ta đâu rồi?"

" Tiện nhân, thôi mau lên." Liêu Mẫn cà trớn lôi Mộc Ninh dậy, cô không dậy nhưng vì hòa bình đã trở lại nên miễn cưỡng theo Liêu Mẫn.

Căng tin chật chội, sinh viên nhanh nhanh chóng chóng nạp năng lượng để đấu tranh với từng tiết học tiếp theo. Liêu Mẫn và Mộc Ninh nhàn hạ ngồi trên bàn chờ thức ăn tới.

“ Liêu mẫn, Mộc Ninh, phần của hai người đây.”

“ Anh Húc Nghiêm, sao hôm nay lại tới đây?” Liêu Mẫn hờ hững hỏi

“ Đúng rồi, chẳng phải anh bị hiệu trưởng tống vào làm ở giảng đường nào rồi mà?” Mộc Ninh nhận đống thức ăn đầy tay người tên Húc Lãm.

“ Sáng nay vừa bị lôi về, mà bây giờ mấy đứa gọi anh là ‘Thầy đi’.” Húc Nghiêm cười cười cười rất đáng yêu, gương mặt anh ta phải nói là sinh ra đã đẹp trai rồi, nhan sắc ấy có thể so sánh với người bạn thân Minh Nguyên của anh cũng chính là bạn chí cốt của anh trai Mộc Ninh.

“ Cái gì mà thầy?” Liêu Mẫn đang bóc gói bánh liền ngẩng mạnh đầu lên.

“ Thầy, anh đùa à?” Mộc Ninh ngạc nhiên không kém.

“ Ờ, để anh kể cho mấy đứa nghe, thực ra chuyện là thế này này…” Húc Nghiêm kéo ghế đối diện tự nhiên ngồi xuống.

OOO

Sáng nay vừa mới ngủ dậy Húc Nghiêm đã bị triệu hồi tới học viện, điều này không thể không khiến anh bực bội mà, thay xong quần áo chưa kịp ăn uống gì, anh liền phóng ngay tới trường, vừa nói đến việc cha mình đã từ bỏ việc hợp tác của Húc Nghiêm với một tổ chức ở Mỹ khiến anh ta không kìm được định bỏ nhà ra đi, ai ngờ cha anh còn lấy cớ Húc Nghiêm chưa lấy vợ hăm dọa rằng sẽ kiếm 2-3 cô cho anh, thế là mọi chuyện cuối cùng cũng dẫn tới như bây giờ.

“ Ha ha, Húc Nghiêm anh max chứng sợ gái không bằng.” Liêu mẫn không ghìm nổi xúc động đập mạnh tay xuống bàn.

“ Húc…Húc nghiêm…hiểu trưởng có vẻ mong có cháu, anh…ha ha…anh nhanh nhanh tìm cho ngài một cô đi.” Mộc Ninh lắp bắp cười sằng sặc.

“ Ừ, Không biết tên quái gở nào khiến Lão già bắt anh phụ trách lớp mấy đứa nữa?”Húc Nghiêm đưa tay xoa xoa cái cằm của mình trình bày.

“ Ừ…Nếu không chả có chuyện này…” Liêu Mẫn vừa nói vừa nhìn sang Mộc Ninh

2s sau cả hai đều đồng thanh: “Dịch Phong Kỳ.”

Ở trong căn phòng lạnh lẽo nọ, Dịch đại thiếu gia không kìm được hắt hơi một cái: “ Thư kỳ Trương…chỉnh điều hòa đi…”



“ Thật không ngờ, bí mật thế sao?” Húc Nghiêm giờ đã hùa theo hai cô gái xinh xắn bày đặt 888.

“ Ài, không phải là bí mật, mà là anh ta chỉ khó gần thôi.” Liêu Mẫn nhỏ giọng

“ Chứ sao, không chỉ xấu xa, hắn ta còn vô cùng biết tiêu tiền này…thế nhưng chưa bao giờ em thấy hắn dẫn cô nào về đâu.” Mộc Ninh mải tung tin, cũng may cô vần giữ kín mối thù của mình nên không nói cho hai người kia, nếu nói ra họ chắc chắn sẽ ngăn cản có khi lại còn bị liên lụy.

“ Mộc Ninh, em có nói quá mọi chuyện không, đẹp trai có tiền, anh đây mà thế thì…”

Mọi chuyện cô kể không hề nói quá mà…chỉ là phóng đại thôi.

“ Thôi thôi anh điêu điêu quá, anh không đẹp với giàu có khi em có chồng rồi ấy chứ.” Liêu Mẫn khoát khoát tay.

“ Mộc Ninh anh quên mất, sao hôm anh thấy bảo em bị thương ở tay, anh tới nhà thăm sao không thấy.”

Húc Nghiêm anh đánh trống lảng sao?

“ Ờ, em mới ký kết hợp đòng với Dịch Phong Kỳ nên chuyển nhà sang ở biệt thự của hắn chứ sao.”

“ Ở biệt thự sướиɠ thế còn gì, nhà mình sợ bằng 2 phần 3 nhà hắn ý chứ.” Liêu Mẫn lắc đầu nguây nguẩy.

“ Anh biết rồi, tối nay hay đi uống nước, anh em mình tập họp lại nào, Ngôn Tâm hình như cũng về nước nhỉ?” Húc Nghiêm nhận ra nói luôn.

“ Vâng, bọn em lên lớp đây, bye~~”

“ Ờ.” Húc Nghiêm cũng đứng lên, bây giờ anh phải về hoàn thành báo cáo nộp cho cấp trên sau mới về đây là thầy giáo của Mộc Ninh Liêu Mẫn được.

OOO

Tan học:

“ Bái bai, mình về trước đây.” Liêu Mẫn vẫy vẫy tay với Mộc Ninh rồi vớ được xe của đứa nào ấy tót về.

“ Bye.”

Mộc Ninh xốc xốc cặp đứng đứng trước cổng trường chờ Phong Kỳ tới đón. Một chiếc BMW từ đằng xa tiến lại, không ai khác chính là Dịch Phong Kỳ.

Anh mở cửa cho cô rồi nhanh chóng lên xe chuẩn bị tới công ty.

“ Ăn trưa trước có được không?”

“ Không.” Phong Kỳ đáp

“ Ò, sao không được, tôi muốn ăn luôn.” Mộc Ninh chu môi hướng ánh mắt năn nỉ về phía anh. Đáp lại cô anh phán một câu xanh rờn:

“ Chụp quảng cáo đồ ăn, khỏi đi.”



“ Mọi người Sếp tổng đích thân tới xem cả quá trình làm việc, mọi người nhất định phải thể hiện cho tốt.”

“ Vâng.” Cả team đồng thanh sau đó bắt tay vào thực hiện.

“ Anh ơi, là người mẫu mới.” Một cậu thiết kế đồ họa cất tiếng

“ Ừ, do Sếp tổng mang đến thì phải.” Anh kia đáp lại cậu thiết kế một cách nhẹ nhàng.

VÀ…tất cả không dám phàn nàn thay vào đó là muốn thể hiện bản thân, họ cũng phải nhận ra sếp mình lại có gu rất mới mẻ

“ Make-up tự nhiên cho cô ấy.” Giọng Phong Kỳ nhàn nhạt

“ Annry, thoải mái lên đừng tỏ ra ngượng trước mặt tôi.” Annry…đây chẳng phải tên tiếng anh của cô sao, Mộc Ninh nhìn khuôn mặt nghiêm túc khác hẳn thường ngày, thì ra làm việc chuyên nghiệp anh sẽ tỏ ra như vậy. Cô cùng anh phối hợp ăn ý vô cùng, anh chỉ chỗ nào cô cũng tiếp thu chỗ ấy.

Mà cái chủ đề chụp hình cũng lạ, tại sao không phải thời trang hay thậm chí là AV mà lại quảng cáo sản phẩm ăn uống chứ, nhưng cũng vì thế mà giờ nghỉ giải lao cô được thưởng thức mấy món rất ngon. Phong Kỳ…tôi bắt đầu quý anh hơn đấy.

Cô ăn nhanh, nói không muốn nói là ăn như chưa được ăn thì có thể nói rằng Mộc Ninh ăn nhanh và vô cùng biết thưởng thức.

*Tách*

Tiếng chụp ảnh ai đó vang lên, Mộc Ninh ngước mắt thì bắt gặp Phong Kỳ.

Anh năng động trong bộ quần áo đơn giản nhưng toát lên khí chất cao lãnh lại siêu cool của mình, anh mở mắt trái, đôi môi mỏng hơi mím lại, mái hơi hơi gợn sóng, anh buông máy ảnh xuống mở miệng rất nhẹ nhàng: “ Tôi sẽ chụp hình hậu trường.” Anh tiến lại gần cô, vươn tay lấy giấy ăn đưa cho cô: “Nhanh lên, chúng ta cần có quà cho Thiên Lăng Sở.”

Nhân vật mới:

Phạm Húc Nghiêm: Con trai hiệu trưởng Phạm học viện văn hóa MJ cũng là bạn thân của Minh Nguyên khá hợp cạ với Mộc Ninh và Liêu Mẫn, rất đẹp trai lại có được nét đẹp theo thời gian.

Thêm Bình Luận