Năm ngoài, lớp trưởng của lớp bên cạnh tỏ tình với Lam Khê. Cô ngay lập tức trả lời: “Xin lỗi, tớ không thích cậu.”
Hôm nay, Phó Hi Du tỏ tình với Lam Khê, sau đó nói với cô rằng: “Có thể bây giờ cậu không thích tôi…”
Lúc đó, Lam Khê xém chút nữa đã lên tiếng phủ nhận.
“Không phải! Không phải là tôi không thích cậu đâu!”
Rất may, vì quá bất ngờ nên cổ họng của Lam Khê bị nghẹn lại. Nếu không bây giờ, cô chắc chắn sẽ xấu hổ muốn chết.
Còn Phó Hi Du sau khi nói xong thì im lặng chờ đợi câu trả lời.
Lam Khê cũng im lặng, nhưng là im lặng để làm rất nhiều việc.
Thứ nhất: Cô phải làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Thứ hai: Tim cô đập quá nhanh, thật sự phải đợi nó đập với vận tốc bình thường thì cô mới dám nói chuyện.
Thứ ba: Cô cảm thấy mình hơi phấn khích mà không biết lý do vì sao. Lỡ như vì phấn khích quá độ mà đưa ra câu trả lời sai thì thật sự không tốt. Vì vậy, cô phải suy nghĩ thật kỹ vấn đề “Có nên hẹn hò với Phó Hi Du” hay không.
Tuy nhiên, suy nghĩ một lúc thì một suy nghĩ khác lại xuất hiện.
Tại sao Phó Hi Du muốn hẹn hò với cô nhỉ? Vì cậu thích cô sao?
Hình như là… không phải?
Lam Khê cảm thấy cô và Phó Hi Du giống nhau, đều chưa hề thật sự thích đối phương đến nỗi tỏ tình.
Cô cảm thấy so với Phó Hi Du thì cậu bạn lớp trước năm ngoái còn thích cô nhiều hơn. Thế nhưng…
Khi nhìn vào mắt Phó Hi Du lúc này, cô dần dần nhận ra những cảm xúc phức tạp trong mắt cậu là gì.
Hồi hộp có, lo lắng có,... Thậm chí còn có cả…
Sự tự ti.
Cô không hiểu nổi, một người giống như cậu thì tự ti về điều gì? Cô thấy điểm nào cậu cũng tốt cả. Hơn nữa, cô bỗng nhận ra rằng, mình không muốn từ chối cậu.
Mà đã không muốn từ chối thì…
“Tớ đồng ý!” Ma xui quỷ khiến, Lam Khê bỗng trả lời.
Nhưng trả lời xong, Lam Khê mới thấy vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng. Tuy nhiên, đang định nói: “Đợi một lát, để tớ suy nghĩ lại.” thì Phó Hi Du bỗng nở nụ cười.
Và thế là từ lúc đó, hai người chính thức hẹn hò.
Tuy nhiên, là hẹn hò không công khai, bởi vì Lam Khê bỗng nhớ ra rằng bố cô không muốn cô yêu sớm.
Phó Hi Du cũng không có vấn đề gì với việc hẹn hò không công khai này nên liền đồng ý. Đối với cậu, việc Lam Khê chấp nhận cùng cậu hẹn hò đã là tốt lắm rồi.
Cô không biết lúc mà mình nói “Tớ đồng ý!” thì Phó Hi Du đã hạnh phúc đến nhường nào đâu. Từ khi mẹ cậu mất đi, thì chưa bao giờ Phó Hi Du được hạnh phúc đến như vậy.
Chỉ là cậu không biết rằng có được hạnh phúc dễ dàng, thì mất đi hạnh phúc cũng rất nhanh chóng.
Có đôi khi, dù cậu đã rất trân trọng nhưng số phận trêu ngươi, cậu phải nỗ lực hơn nữa thì hạnh phúc mới có thể trở về.
…
Gần một tuần sau.
Thời gian Phó Hi Du và Trương Lâm Tùng bị đình chỉ học kết thúc.
Lam Khê từ sớm đã đạp xe đến trường bởi vì muốn nhìn thấy Phó Hi Du mặc đồng phục.
Tuy nhiên khi đến lớp, Lam Khê bỗng nhận được một sự bất ngờ.
“Trương Lâm Tùng đi ra nước ngoài rồi! Mẹ kiếp đáng lẽ nó phải cút từ sớm mới phải.”
“Học ngu như nó mà ra nước ngoài á? Ra đấy thì nó giao tiếp với người bản địa kiểu gì? Dùng ngôn ngữ cơ thể à?”
“Mẹ kiếp! Tao cầu mong ba đứa Triệu Đàm, Đào Hiên với Phó Hi Du cũng cút xéo luôn đi cho không khí trong lành.”
Nghe đến đoạn Phó Hi Du cút xéo, Lam Khê vốn đang mừng vì Trương Lâm Tùng rời đi đương nhiên không thể vui nổi nữa.
Cô siết chặt nắm đấm, nhớ kỹ mặt người vừa nói câu này để từ nay quyết không nói chuyện với cậu ta.
Lúc này, Thẩm Chi ngồi bàn dưới ghé thầm vào tai cô.
“Trương Lâm Tùng đi rồi! Thật sự là may quá! nếu cậu ta ở lại, chắc hai chúng mình sẽ tiêu đời.”
Lam Khê gật đầu, sau đó lấy điện thoại trong cặp ra rồi lén mở khung chat với Phó Hi Du.
Mấy ngày qua, kể từ khi chính thức hẹn hò thì sau khi Lam Khê tan học, hai người đều như hình với bóng.
Mỗi ngày, bất kể là mưa hay nắng, hai người luôn luôn cùng nhau ra thư viện thành phố để học. Lam Khê có thể thấy, kết quả học tập của Phó Hi Du có tiến bộ rất nhiều. Vì vậy, cô rất vui.
Quả nhiên là việc yêu đương không hề ảnh hưởng đến học tập. Ngược lại, những cặp đôi yêu nhau còn có thể cùng nhau tiến bộ, để thành tích học tập ngày một tốt hơn.
Càng nghĩ vậy thì lại càng mừng, Lam Khê cảm thấy quyết định yêu đương của mình là vô cùng đúng đắn. Cô không tự chủ được mà nở nụ cười rồi nhắn với Phó Hi Du:
“Cậu chưa đến trường à?”
Chưa đến một phút sau, Phó Hi Du nhắn lại: “Tớ vừa từ phòng giáo viên ra.”
Lam Khê lo lắng, vội vàng nhắn tiếp: “Sao thế?”
[Phó Hi Du]: Không sao. Cậu có thể xuống thư viện trường được không?
[Triệu Lam Khê]: Tớ đến ngay.
Ngay sau đó, Lam Khê chạy một mạch xuống thư viện trường.
Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Phó Hi Du đứng đợi mình. Bên trong thư viện còn có hai, ba bạn học sinh nữa nên hai người tìm một chỗ kín đáo để nói chuyện với nhau.
Thật ra, dù bố không cho yêu đương thì Lam Khê cũng không muốn công khai chuyện tình cảm. Cô không thích việc hẹn hò của mình bị đem ra bàn tán, cũng không thích người khác nhìn chằm chằm mình và bạn trai.
Năm cô học ở trường cũ, trong lớp cũng có cặp đôi yêu nhau như cô và Phó Hi Du bây giờ. Không biết tại sao, nhưng cặp đôi đó bỗng trở thành tiêu điểm của sự chú ý trong lớp. Có một số bạn học sinh khác còn bịa chuyện, nói mấy điều sai sự thật về mối quan hệ của họ khiến cho Lam Khê cảm thấy cuộc sống thật là khó lường.
Vì vậy, cô tuyệt đối sẽ không công khai mối quan hệ tình cảm của mình cho đến khi ra trường.
Còn nếu lỡ trước khi ra trường mà đã chia tay thì… cứ để mỗi tình này chỉ có hai người biết đi.